Đế Chế Đại Việt

Chương 291: Khủng bố

Nguyễn Bỉnh Khiêm trăn trối nhìn Lý Anh Tú, hắn cũng không có muốn nói về nhà nuôi cá và trồng thêm rau nha. Thực ra Nguyễn Bình Khiêm luôn có lòng hoài bão muốn lấy tài hoa của mình xây dựng đất nước. Chỉ tiếc khi đó Mạc Đăng Doanh đột ngột mất, Mạc Mậu Hợp lại không phải minh quân, nhà Mạc khí số đã tận, Nguyễn Bỉnh Khiêm cũng đành cáo lão từ quan trở về nhà sống ẩn giật nhìn thế sự.

Lý Anh Tú quyết định sắp xếp Nguyễn Bỉnh Khiêm và Đào Duy Từ vào một cơ quan gọi là viện chiến lược quốc gia. Viện chiến lược quốc gia tương đương với một bộ do Lữ Gia đứng đầu, thành viên bên trong gồm có cả Phạm Tu, Trần Thủ Độ và giờ là Nguyễn Bỉnh Khiêm và Đào Duy Từ, viện này có nhiệm vụ giúp đỡ Lý Anh Tú hoàn thành chiến lược phát triển đất nước, đồng thời làm ra phán đoán các âm mưu của các thế lực thù địch nhằm đến Đại Việt đồng thời đưa ra phương án giải quyết. Nguyễn Binh Khiêm đồng thời được bổ nhiệm làm Thứ trưởng Bộ nội vụ, Đào Duy Từ cũng được bổ nhiệm làm Thứ trưởng Bộ Nông nghiệp để mau chóng hoàn thành việc đưa phương thức sản xuất mới vào nông nghiệp. 

Lê Lai được Lý Anh Tú đưa sang Bộ quốc phòng, Lê Phụng Hiểu lập tức trao cho hắn vị trí Cục trưởng Tổng cục hậu cần kết hợp với Công bộ lo về vấn đề hậu cần cho quân đội. Vũ Như Tô đương nhiên sẽ được đưa về Công bộ để Cao Lỗ đại nhân sắp xếp rồi. Nguyễn Quỳnh bị Lý Anh Tú đá sang Bộ giáo dục, kiêm chức giảng viên tại Quốc Tử Giám. Lúc này Lý Anh Tú mới cảm nhận được vì sao hệ thống đối với tên này cũng bó tay. Hắn quá không tuân theo lễ giáo gì, lúc nào cũng có thể đùa giỡn, phá trò, làm nguyên đám triều thần nhíu mày. Thế nhưng ngược lại Lý Anh Tú cảm thấy người như hắn như có thêm một người bạn tâm giao vậy. Dù sao trước mặt Lý Anh Tú cũng không ai dám tự nhiên như hắn. (Định viết vài câu chuyện vui miêu ta Trạng Quỳnh nhưng giờ đang bực quá nên next qua).

Đoàn Thị Điểm cũng giảng dạy ở Quốc Tử Giám, chờ biểu hiện của bọn hắn mới làm ra sắp xếp tiếp theo. Còn lại các võ tướng dù là Nguyễn Xí hay Đào Quang Nhiêu, Nguyễn Hữu Dật đều bị Lý Anh Tú ném vào Diễn Võ trường học một khóa chiến thuật quân sự, làm quen với vũ khí mới, tổ chức quân đội mới trước cái đã. Lý Anh Tú phát hiện ra tổ chức quân đội và trang bị của quân đội Đại Việt đã khác rất xa so với kiếp trước của các tướng lĩnh, do đó bọn hắn cần thời gian thích nghi để tự thay đổi mình.

===========================Ta là đường phân cách=================

Tháng bảy, Thần quốc Olympus.

- Ầm.

Giữa đường phố đông đúc và nhộn nhịp bỗng nhiên có một tiếng nổ kinh thiên động địa, đất đá văng tứ tung, khói bụi mù mịt. Khi khói bụi tán đi người ta mới nhìn thấy xác người không nguyên vẹn văng tứ tung khắp nơi, hàng chục người bị thương nằm la liệt, rên rỉ. Người dân Thần quốc Olympus kinh hãi, sắc mặt trắng bệch. Họ không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên có tiếng nổ, lập tức xác người nằm la liệt. 

- Thần phạt, là thần phạt.

Không biết là ai hô lớn cả đám dân chúng thành thị lập tức quỳ xuống bái lạy như sợ hãi vụ nổ tiếp theo sẽ chính là họ, không ai bận tâm đến việc cứu chữa những người bị thương, bọn hắn chỉ quan tâm đến nỗi sợ hãi trong chính bản tâm mình mà thôi. Lát sau một đội Trừng giới kỵ sĩ của giáo đình chạy đến thì cơ bản hiện trường mới được dọn dẹp. Trong sự kiện lần này còn có cả một vị Hồng y giáo chủ tử nạn, bị nổ đến thân thể chỉ nhặt lại được vài mảnh vụn.

Rầm.

Bên trong Chủ điện vang lên tiếng đổ vỡ. Giáo hoàng sắc mặt đỏ phừng phừng nhìn đám kỵ sĩ Thần giáo đang quỳ ở phía dưới quát lớn.

- Đồ vô dụng, lần này đã là lần thứ mấy? Ba, là ba lần, ba vị Hồng y giáo chủ bị giết chết. Vậy mà các ngươi thân là kỵ sĩ Trừng giới của Thần giáo lại không thể tìm ra được thủ phạm, vậy thì giáo đình nuôi các ngươi làm cái gì? Thần trên cao làm sao che chở được cho các ngươi?

Một tháng qua, liên tiếp bảy Thần quốc bên dưới Thần giáo bị lâm vào tình trạng khủng bố kịch liệt, riêng Olympus thủ phủ của Thần giáo lại bị khủng bố đến ba lần. Ba vị Hồng y giáo chủ mất mạng. Các thức khủng bố của những người này cũng vô cùng đa dạng, từ xa bắn lén, hạ độc, đặt bom,... trong vòng một tháng từ các Thần quốc phản hồi lại đã có đến hơn hai mươi vụ, dân chúng Thần quốc tử vong lên đến hàng ngàn người, hai mươi vị Bạch y giáo chủ bị giết chết, chưa kể đến số lượng Thần sứ bị tử vong. Khắp nơi trên các Thần quốc bị bao phủ bởi một không khí khủng hoảng, nhiều người không dám ra đường bởi vì sợ hãi không biết rằng đến khi nào Tử thần sẽ đến tìm mình. Các Hồng y giáo chủ, Bạch y giáo chủ lại càng cẩn thận, đi ra ngoài đều có đến vài chục Trừng giới kỵ sĩ bảo vệ. Trên các thành thị cũng giới nghiêm, thế nhưng hôm nay, ngay tại Olympus vẫn xảy ra khủng bố.

Càng đáng lo hơn chính là tại phía Nam dường như đã suất hiện một loại tôn giáo mới bắt đầu mê hoặc dân chúng. Điều này làm Giáo hoàng cảm thấy nguy cơ vô cùng to lớn. Thánh kỵ sĩ – đội trưởng của Trừng giới kỵ sĩ quỳ phía dưới nói.

- Giáo hoàng bớt giận, là đối phương quá giảo hoạt, bọn chúng không biết bằng phương pháp nào đó lại có thể làm nổ tung bên đường, các giáo chủ, thần sứ cũng vì vậy mà bị giết chết. Thủ đoạn của chúng cũng rất đa dạng, không thể lường trước được. Tuy nhiên thuộc hạ cũng đã điều tra được thứ chúng dùng gọi là thuốc nổ, bắt nguồn từ phương Đông.

- Phương Đông?

Giáo hoàng híp mắt lại, cuộc chiến Đông -Tây kết thúc chỉ mới hơn hai mươi năm, lúc đó hắn vẫn chỉ là một vị Bạch y giáo chủ nhìn mọi thao tác của Giáo hoàng tiền nhiệm trong cuộc chiến đó. Cuộc chiến năm đó quả thực là một tay Thần giáo và các Cổ quốc gây ra. Bởi vì khi đó Đông phương thực sự giàu có và cư dân đông đúc hơn so với phương Tây nhiều lắm. Thần giáo và các lãnh chúa của các Cổ quốc thèm muốn sự giàu có đó của phương Đông liền phát động một cuộc chinh phạt dị giáo đồ. Trận chiến kéo dài suốt mười năm, kéo dài không chỉ Đông và Tây mà cả phía Nam và Bắc của lục địa cũng bị kéo vào cuộc chiến. Số lượng quân hai bên tham gia phải tính đến hàng triệu, số người bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến liền nhân lên gấp mười, gấp trăm lần.

Kết quả bọn hắn thất bại, Thần giáo bị suy yếu, Cổ quốc England tan rã, Cổ quốc Gemanic suy yếu, các vương quốc phía Nam tan tác thành mảnh nhỏ và chứng kiến sự vương mình lên của các quốc gia Bắc Hải là Franzt đế quốc và Bravia.

Lần này sự kiện khủng bố các Thần quốc dính đến phương Đông? Chẳng lẽ bọn hắn lại muốn khơi mào cuộc chiến Đông Tây lần nữa? Giáo hoàng nghĩ đến đây liền nói. 

- Tiếp tục điều tra, gia tăng trông giữ các thành thị, bắt điều tra tất cả kẻ nào có giấu hiệu khả nghi. Còn nữa, lệnh cho các Thần quốc phía Nam xem xét, phải bắt được đám dị giáo đồ đó giải về chủ thần điện cho ta.

- Tuần lệnh giáo hoàng.

Thánh kỵ sĩ lập tức tuân lệnh, lúc này Giáo hoàng mới hài lòng hai tay vẽ trong không khí một hình ngôi sao nói.

- Thần phù hộ các ngươi.

Trong khi đó tại một căn hầm mật thất trong thành phố, các thành viên của Thiên Long vệ cũng quy tụ lại. Đây chính là căn cứ của bọn hắn xây dựng nên. Bởi người Việt ngoại hình rất khác biệt với người ở Thần quốc nên bọn hắn chỉ có thể sống trong bóng đêm, ngoài sáng là lực lượng Ám bộ của Đại Việt giả dạng thương nhân, người khuân vác ban ngày đi bên ngoài do thám, đồng thời cũng mua đồ tiếp tế cho bọn hắn.

Hai trăm Thiên Long vệ được chia làm hai mươi tiểu tổ, mỗi tiểu tổ lại phụ trách một thành phố trong để hoạt động. Bọn hắn được trang bị thuốc nổ, súng Type 04, cung nỏ, đao kiếm các loại cái gì cũng không thiếu, chỉ là bọn ắn chủ yếu sự dụng độc dược, hoặc cung nỏ, thuốc nổ để ám sát. Súng rất hạn chế dùng đến trừ khi bất đắc dĩ, vì thứ này rất dễ để lộ ra danh tính bọn hắn đến từ Đại Việt.

- Đội trưởng, hiện tại thành phố này đã bắt đầu giới nghiêm, thực sự tiếp tục ám sát quá khó khăn. Chúng ta nên rút ra khỏi thành phố.

Một Thiên Long vệ nói với tiểu đội trưởng. Thiên Long vệ khả năng tác chiến độc lập rất mạnh, dù chỉ là một tiểu đội nhưng khả năng gây thiệt hại cho kẻ thù vẫn là cực lớn. Tiểu đội trưởng suy nghĩ một chút nói.

- Hiện nay mặc dù chúng ta đã gây khá nhiều thiệt hại cho địch nhưng về cơ bản căn cơ của chúng vẫn không bị đụng đến, mục tiêu kéo dài thời gian cho Đại Việt vẫn chưa thể hoàn thành. Hiện tại chúng ta đang ở Olympus, nếu muốn gây chấn động thì phải làm ở nơi đây. Đêm nay chúng ta sẽ làm một nhiệm vụ cuối cùng.