Lý Anh Tú đi theo Hồ Nguyên Trừng ra khỏi ngoài thành. Bởi xây nên hoàng cung, sau đó dân số kinh đô tăng nhanh lò rèn không còn phù hợp đặt bên trong thành nữa mà được dời ra ngoài thành. Lý Anh Tú cưỡi Song Vĩ Hồng chạy ra ngoài đến gần một giờ mới tới nơi, đủ thấy bình thường Hồ Nguyên Trừng ra vào kinh mệt nhóc cỡ nào.
Lò rèn được xây dựng lại trên một gò đất cao, chiếm diện tích đến bốn trăm mét vuông, bao gồm một trường bắn và khu lò rèn. Bởi đây là khu quân sự nên xung quanh đó một dặm không có dân cư mà thay vào đó là các đồn gác của binh lính. Lò rèn được mở rộng không còn là một lò như trước mà đổi thành mười lò, công xuất tăng lên gấp mười lần. Bên trong lò rèn luôn duy từ hai trăm đến ba trăm công tượng cùng học đồ. Trong Công bộ có tả hữu thị lang thì Tả thị lang lo việc chế tạo vũ khí, hữu thị lang thì lo việc xây dựng. Có Hồ Nguyên Trừng Cao Lỗ vô cùng rảnh rỗi, hiện tại vẫn còn đi Quốc Tử giám học những kiến thức mới đây.
Đi vào lò rèn Lý Anh Tú liền cảm thấy được sức nóng từ những lò rèn phả vào mặt. Hiện tại đồ sắt của Đại Việt làm ra không được gọi là thép, nhưng ngược lại gang lại có thể tạo ra. Thường thì quặng sắt được đào ra đem về kho thì sẽ được tự động biết thành sắt rèn (sắt thường không có cacbon hoặc hàm lượng cacbon rất ít). Muốn luyện ra gang thì phải đem quặng sắt ra rèn mà không đem về kho.
Lý Anh Tú biết một chút về luyện kim, biết về lò cao nhưng hắn một dân chuyên sử thực sự không biết cái lò đó như thế nào, hắn chỉ nói ra ý tưởng, còn lại tự để cho các thợ rèn thí nghiệm. Lúc trước lò cao đắp ra vậy mà phát nổ khiến hai công tượng thiệt mạng, công bộ lệnh xuống thử nghiệm bắt buộc phải giữ khoảng cách an toàn. Vậy mới thấy muốn tạo ra một cái mới vốn không hề dễ dàng chút nào.
Lý Anh Tú đi vào đập vào mắt hắn trước tiên vậy mà là từng bó tên dài hơn một mét, có cột theo một ống phóng đựng thuốc nổ, bên cạnh nó là một chiếc xe có những lỗ dài để xếp các mũi tên vào. Hồ Nguyên Trừng giới thiệu.
- Đây là Hỏa xa, nhét hỏa tiễn vào phóng ra xa hơn rất nhiều so với cung tiễn.
Lý Anh Tú gật đầu, hắn đương nhiên biết vật này. Có thể gọi nó là tiền thân của pháo hỏa tiễn cũng không sai, trong chiến tranh giữa nhà Hồ và quân Minh hai bên đều sử dụng Hỏa xa, đặc biệt là quân Minh. Tuy nhiên loại này tầm bắn so với cung tiễn thực sự cũng không hơn nhiều, độ chính xác lại đặc biệt kém, thao tác lâu nên đem ra dọa nhau là chủ yếu. Lý Anh Tú lại nhớ kiếm trước có một bộ phim nào đó của Hàn quốc đem Hỏa xa thần thánh hóa bắn chết quân Oa quốc như rạ.
Thấy Lý Anh Tú cũng không quá hứng thú Hồ Nguyên Trừng lại dẫn hắn đến một cái ống đồng lớn được đặt trên bệ nói.
- Bẩm bệ hạ, đây là Hỏa Hổ có thể phun ra lửa.
Lý Anh Tú gật đầu, hắn cũng biết loại này, nhưng bất ngờ hơn là nhậm chức không lâu mà Hồ Nguyên Trừng có thể tạo ra nhiều thứ như vậy, quả không hổ danh tư chất (SSS). Lý Anh Tú nói.
- Hỏa Hổ có thể sản xuất lượng lớn để trang bị trên thuyền chiến được chứ?
Hồ Nguyên Trừng nghe vậy vui mừng nói.
- Không có vấn đề gì thưa bệ hạ.
Niềm vui của một người chế tạo vũ khí chính là vũ khí của mình được công nhận đấy. Lý Anh Tú biết Hỏa Hổ là một vũ khí rất lợi hại trong thủy chiến, trên sông diện tích hẹp, chiến đấu khoảng cách gần với Hỏa Hổ mà nói tuyệt đối là ác mộng. Lý Anh Tú nói.
- Trẫm sẽ truyền lệnh sang binh bộ. Sau này đóng thuyền bao nhiêu, cần bao nhiêu vũ khí trực tiếp đặt hàng sang công bộ.
Mọi hoạt động đóng tàu, chế tạo vũ khí đều phải tốn tiền trả cho công tượng đấy. Lý Anh Tú hoàn toàn có thể bắt họ lao động cưỡng bức nhưng hiệu quả làm việc sẽ không cao. Nên hắn triển khai lấy tiền từ hộ bộ, hằng năm sẽ cấp kinh phí cho các bộ khác hoạt động. Nên binh bộ muốn đóng tàu, muốn có vũ khí cần phải có kế hoạch trình lên Lý Anh Tú để được phê duyệt, khi đó tiền mới được chi ra. Một vị vua có thể giữ vững được cái ghế của mình khi nắm được kinh tế và quân đội của cả triều đình.
Cuối cùng Hồ Nguyên Trừng dẫn hắn đến trước một cổ hỏa pháo lớn được đặt trên bệ, hắn tự hào nói.
- Đây là kiệt tác của thần, Thần cơ hỏa sang.
Thần cơ hỏa sang đúng là kiệt tác của Hồ Nguyên Trừng, nhất là khi nó được chế tạo ra trong lúc cả thế giới vẫn còn đang thai nghén đại bác. Tuy nhiên với người hiện đại như Lý Anh Tú thì Thần cơ hỏa sang vẫn còn chưa đủ. Lý Anh Tú hỏi.
- Súng này nặng bao nhiêu?
Hồ Nguyên Trừng thực thà bẩm báo.
- Bẩm bệ hạ, súng nặng hơn năm tấn.
Lý Anh Tú lắc đầu nói.
- Quá nặng, cần phải giảm trọng lượng của nó lại.
Hồ Nguyên Trừng tỏ vẻ khó khăn nói.
- Bẩm bệ hạ, nếu giảm trọng lượng nòng pháo mỏng bắn rất dễ bị tạc nòng.
Lý Anh Tú cũng hiểu được. Pháo làm bằng gang, nóng lên gang giòn nên rất dễ bị tạc nòng, chính vì vậy mà súng thần công của nhà Nguyễn “bắn một phát lạy ba lạy” là vậy, bởi vì nòng súng nóng nhanh, bắn không được. Lý Anh Tú không phải không muốn tạo ra thép, nhưng nếu muốn tạo ra thép phải đáp ứng được hai yêu cầu. Một là nguồn nhiệt, Lý Anh Tú hướng đến đó là than đá, hiện tại Đại Việt rèn vẫn còn dùng than cốc, nhiệt độ không đủ để tạo ra thép, nên Lý Anh Tú cần than đá, tuy nhiê dù đã phái người đi tìm nhưng cả Đại Việt vẫn không phát hiện ra được mỏ than đá nào. Thứ hai chính là nguồn không khí cho lò, hiện tại lò rèn vẫn cung cấp không khí qua thổi bể, nhưng bấy nhiêu tuyệt đối là không đủ.
Lý Anh Tú nói.
- Việc này trước tiên ngươi tìm cách cải tiến thêm đối với Thần cơ hỏa sang, đối với Trẩm, như thế này vẫn chưa đáp ứng được nhu cầu của Trẫm. Pháo phải nhẹ hơn, bắn chuẩn xác hơn.
Nhìn Hồ Nguyên Trừng có vẻ thất vọng Lý Anh Tú vỗ vai hắn nói.
- Đừng quá lo lắng. Trẫm sẽ cố gắng suy nghĩ, cung cấp cho khanh thêm vài ý tưởng.
Luyện kim Lý Anh Tú không biết nhưng về hỏa khí chắc chắn là hắn biết khá nhiều, chỉ là bị giới hạn về công nghệ mà thôi.
Hồ Nguyên Trừng nghe vậy liền vui vẻ hơn một chút nói.
- Thần tạ ơn bệ hạ.
Lý Anh Tú chợt thấy bên cạnh vài cái ống tre và một số ống đồng liền tò mò hỏi.
- Hồ khanh, đây là cái gì?
Hồ Nguyên Trừng liền chỉ ống tre và ống đồng nói.
- Đây là thủ pháo, còn đây là hỏa thương thưa bệ hạ.
Lý Anh Tú ồ lên. Thủ pháo cũng có được ghi chép trong sử sách với chiến công bắn chết vua Chế Bồng Nga, loại này là ống tre nhồi thuốc nổ sau đó bắn ra mũi tên. Còn Hỏa thương là loại súng bộ binh cầm tay hai người thao tác, có thể bắn ra mũi tên hoặc đạn ghém, bắn ra mũi tên thậm chí có thể xa hơn bảy trăm mét.
Lý Anh Tú vui vẻ nói.
- Hai loại này trước tiên thủ pháo Trẫm đặt một ngàn chi, hỏa pháo năm trăm khẩu, khanh gấp rút chế tạo cho Trẫm.
Lý Anh Tú lại nói tiếp.
- Hồ ái khanh, khanh không nghĩ tạo ra một súng hỏa thương nhỏ hơn, một binh sĩ có thể cẩm sao?
- Ý bệ hạ là…?
Hồ Nguyên Trừng thắc mắc Lý Anh Tú liền sai người lấy giấy và bút ra. Lý Anh Tú hoa tay không tệ liền vẽ lên một bản thiết kế súng hỏa mai, chỉ khác là thay vì sử dụng dây cháy chậm thì Lý Anh Tú thay bằng đá đánh lửa nên có thể gọi là điểu thương. Đừng nghĩ việc thay dây cháy chậm bằng đá đánh lửa là đơn giản, đó là sự kết tinh hàng trăm năm của hỏa khí, Lý Anh Tú xem như là vẽ trước đường cho Hồ Nguyên Trừng. Dù sao Lý Anh Tú cũng không phải là nhà bác học, hắn chỉ nhớ bản vẽ, nhưng bản vẽ cũng không hoàn toàn chính xác, còn cần phải để Hồ Nguyên Trừng hoàn thiện.
Đôi mắt của Hồ Nguyên Trừng trừng lớn, hắn há hốc nói.
- Bệ hạ, ngài quả là thiên tài.
Lý Anh Tú đắc ý nói.
- Thế nào, chế tạo cái này không khó khăn chứ.
Hồ Nguyên Trừng nghe vậy liền hơi gãi đầu nói.
- Bẩm bệ hạ, thực ra là nóng súng làm rất khó nếu theo yêu cầu của bệ hạ.
Lý Anh Tú xây xẩm mặt mày. Cuối cùng vấn đề chung quy lại vẫn là kỹ thuật luyện kim còn yếu kém nha. Thực ra rèn truyền thống chính là như vậy. Chế tạo vật lớn thì dễ, nhưng vật càng nhỏ lại càng khó. Lý Anh Tú hỏi.
- Nếu dùng thép Bravia thì có thể đúc được không?
Hồ Nguyên Trừng gật đầu nói.
- Bẩm bệ hạ, có thể nhưng đúc nòng súng sẽ mất thời gian khá lâu.
Lý Anh Tú gật đầu.
- Cứ chế tạo cho Trẫm, ít nhất cũng phải là năm trăm chi súng thế này.
- Thần tuân chỉ.