Đế Diệt Thương Khung

Chương 131: Ngay cả ngươi cũng giết

Câu nói này khiến Trình Phi dường như cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại nghe không rõ ai là người nói.

Có điều hắn không hề sợ hãi bởi có lời hứa của Nguyên Lăng, cho dù thật sự giết chết bọn người Bàng Liên Trùng, thật sự bị Thanh Lâm phát hiện thì hắn cũng sẽ có đường thoát!

Vì vậy, khi giọng nói này vang lên, trong tay Trình Phi rõ ràng không hề ngừng lại, bóng người đó còn tiến lên một bước xông thẳng đến Bàng Liên Trùng. 

“Thanh Lâm!”

Chính vào lúc này, trên mặt Bàng Liên Trùng tỏ vẻ vui mừng, hét từ phía sau Trình Phi.

Trình Phi ngây người ra, trong lòng kinh ngạc, nhưng hắn lại cảm thấy đây là Bàng Liên Trùng đang dọa hắn, nếu lúc này thật sự ra tay, không nói đến việc mất mặt, còn sẽ bị bọn người Nguyên Lăng xem thường. 

Hơn nữa, cho dù Thanh Lâm thật sự đến đây, Nguyên Lăng bọn họ cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

“Thanh Lâm thì đã sao nào? Ta muốn giết ngươi, ai cũng không cản được!” Trình Phi cười lạnh lùng, nguyên lực trên tay đang dâng lên, không một chút do dự mà vỗ thẳng về phía Bàng Liên Trùng.

Nếu lần này vỗ trúng thì điều mà khiến mọi người khiếp sợ lại truyền đến từ phía sau, Trình Phi chau mày lại, quay đầu nhìn thì sắc mặt đã tái méc. 

Sau lưng hắn có một bóng người từ từ bước đến, sấm sét ầm ầm vang khắp cả bầu trời, giống như muốn cuốn lấy trời đất, trong tiếng sấm sét, người đó nhào xuống với tốc độ cực nhanh không thể diễn tả nổi.

“Thanh Lâm!”

Đối với sự độc ác của Thanh Lâm, Trình Phi vẫn còn có ấn tượng vô cùng sâu sắc, tuy chưa từng gặp mặt bao giờ, nhưng Thanh Lâm ám sát bọn người Lý Trần Tiêu trong Thánh Dược sơn, trước mặt cảnh giới Tinh Hoàng, việc ra tay giết hại Yêu Thiên, hắn đều đã nghe kể qua, với lá gan của hắn thì kém xa Thanh Lâm. 

Trong giây phút im lặng ngắn ngủi đó, sấm chớp đã bao trùm khắp bầu trời, trong ánh mắt chứa đầy nỗi sợ hãi của Trình Phi thì đột nhiên đè xuống.

“Hừ!”

Nhưng cũng chính vào lúc này, một tiếng “hừ” lạnh lùng phát ra, chính là Nguyên Lăng! 

Hắn nhìn chằm chằm Thanh Lâm rồi cười lạnh lùng nói: “Nguyên mỗ lại muốn xem xem, nhân vật nòng cốt trong các đệ tử của Thiên Bình tông, có chỗ nào đáng sợ!”

Trong lúc nói chuyện thì hắn tiến về phía trước, thân áo trên người phấp phới, tay phải đưa thẳng về hư không, một nắm đấm giống như tảng đá đột nhiên đấm ra.

Tảng đá này trông vô cùng sinh động, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm lại thì đột nhiên mở ra ngay sau khi Nguyên Lăng đấm tới. 

“Đùng!”

Trong giây phút đôi mắt ấy mở ra, một tiếng vang lớn đột nhiên truyền đến, sau lưng Nguyên Lăng ngưng tụ một bóng dáng cao đến mười trượng.

Bóng dáng này tuy là hư ảo, nhưng cả người từ trên xuống dưới lại phát ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, khí tức ấy thuộc về đỉnh cao của hậu kỳ cảnh giới Linh Đan, uy lực khiếp người. 

“Ngươi sẽ nhìn thấy được.”

Sắc mặt Thanh Lâm không hề thay đổi, sau lưng cậu xuất hiện sấm sét bao trùm cả bầu trời, trước mắt là nắm đấm hư ảo kia hung hăng đánh xuống!

“Đùng!” 

Cú đấm này vừa đấm ra từ hư ảnh đó đột nhiên tan biến, mà tượng điêu khắc trong tay Nguyên Lăng cũng trong giây phút này trực tiếp biến thành bụi bay mất!

“Cái gì!” Nguyên Lăng mặt biến sắc, không dám tin vào sự thật rồi lùi về sau vài bước.

Mà lúc này, sấm chớp kia không hề có dấu hiệu dừng lại, biến thành một bàn tay lớn trục tiếp nắm lấy Trình Phi trước ánh mắt của sợ hãi của hắn. 

“Nguyên Lăng huynh cứu ta!” Trình Phi kêu la thảm thiết, dưới cú đấm sấm sét kia, hắn giống như một con kiến nhỏ nhoi.

Uy danh của Bổ Thiên các vang danh khắp nơi, ai nấy đều phải khiếp sợ, thậm chí đã sớm được truyền rằng Bổ Thiên các không phải chỉ là tông môn hàng đầu của Trung châu, mà còn là tông môn hàng đầu của cả Đông Thắng tinh!

Đối với thực lực của bọn người Nguyên Lăng, Trình Phi nám rõ trong lòng bàn tay, huống hồ trước đó hắn là người của Bổ Thiên các, chắc chắn có thủ đoạn mà bản thân hắn cũng không nghĩ đến. 

Nhưng cảnh tượng vừa rồi lại khiến cả người hắn run sợ, chỉ một đòn tấn công đã có thể nhìn ra được Nguyên Lăng không phải đối thủ của Thanh Lâm!

“Lúc nãy ngươi nói, Thanh mỗ chả là cái thá gì sao?”

Thanh Lâm liền nắm lấy Trình Phi, sắc mặt lạnh lùng, trong lời nói còn ẩn chứa đầy sát khí. 

“Ta chỉ nói đùa, nói đùa thôi mà...”

Sắc mặt Trình Phi trắng bệch, hắn đã sớm nghe qua thực lực vô địch của Thanh Lâm, nếu vạch rõ ranh giới với các đệ tử của Võ đạo nhất mạch, với thực lực của Thanh Lâm tuyệt đối không phải đỉnh cao của đệ tử đằng trong.

Nhưng trước đó hắn cảm thấy, Đan vực cách nơi này quá xa, vả lại Thanh Lâm từ Thánh Dược sơn trở về đã bắt đầu bế quan, chưa từng đi ra ngoài. Thêm vào sự xu nịnh, ly gián của bọn người Nguyên Lăng, hắn muốn biểu hiện chút gì đó trước mặt bọn người Nguyên Lăng, vừa nãy lại lơ là khoảng cách của mình với Thanh Lâm. 

Lúc này mới biết rằng, mình trong mắt Thanh Lâm mới chẳng là cái thá gì!

“Thanh Lâm sư huynh, đây là trong tông môn, tông môn có quy định không cho phép các đệ tử chém giết lẫn nhau...” Trình Phi còn chưa bị nỗi sợ hãi làm lú lẫn đầu óc mà còn dám đem Thiên Bình tông ra để áp chế Thanh Lâm.

“Loại đệ tử như ngươi, giữ lại có ích gì chứ!” 

Thanh Lâm không nói lời nào, tay phải đã hung hăng nắm lấy hắn, bàn tay sấm chớp lớn kia đột nhiên dùng sức khiến Trình Phi kêu la thảm thiết, cả người “ầm” một tiếng nát vụn như tương.

Cùng lúc đó, những người xung quanh chưa từng nhìn thấy linh nguyên kia, thuận theo cánh tay của Thanh Lâm từ từ vào trong cơ thể.

Trình Phi này thân là đệ tử đằng trong, hơn nữa còn là thượng đẳng, cũng là kỳ đầu cảnh giới Linh Đan, có điều bây giờ đối với Thanh Lâm mà nói, linh nguyên của cảnh giới Linh Đan, không còn tác dụng quá lớn với hắn nữa. 

“Các hạ thật sự quá lợi hại rồi...”

Nhìn thấy thủ pháp quyết đoán của Thanh Lâm, giết chết Trình Phi không một chút do dự, bọn người Nguyên Lăng đều thấy chột dạ, trong lòng run rẩy, tim còn đập nhanh hơn bình thường.

Bọn họ đã tự hiểu ra rằng mình không phải đối thủ của Thanh Lâm, có điều dựa vào thân phận của Bổ Thiên các, trong lòng cảm thấy cho dù Thanh Lâm có tức giận trong lòng cũng không dám làm như vây với Trình Phi, giết hại bọn họ. 

“Ngay cả đệ tử của Bổ Thiên các ta cũng không dám giết hại các đệ tử khác, Thiên Bình tông là một trong năm tông môn lớn của cảnh vực Đông Thiên, uy danh lừng lẫy, mà hôm nay xem ra, ngay cả một đệ tử nhỏ nhoi cũng quản không nổi, có chút không xứng đáng với lời đồn...” Nguyên Lăng lù về sau vài bước, nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm rồi lần nữa mở lời.

Thanh Lâm lạnh lùng hứ một tiếng, bàn tay lớn vừa vung một cái, bàn tay sấm sét kia lầ nữa đánh ra, vỗ thẳng vào bọn người Nguyên Lăng.

Mặt Nguyên Lăng biến sắc, trong lòng càng não nề hơn, rõ ràng không ngờ rằng Thanh Lâm lại dám ra tay với bọn họ. 

“Thanh Lâm, lần này Bổ Thiên các ta đến đây là có việc muốn thương lượng với Thiên Bình tông, ngươi dám động đến bọn ta!!!” Nguyên Lăng hét lớn, nhưng không hề đề phòng gì cả, dường như là cố ý làm vậy.

Thanh Lâm im lặng, nhưng bàn tay sấm sét kia lại đánh ra không chút do dự, trước ánh mắt của bọn người Nguyên Lăng hung hăng vỗ vào!

“Ầm ầm ầm!” 

Bọn người Nguyên Lăng phun máu tươi ra, sắc mặt trắng bệch, cả người bay lơ lửng như diều bị đút dây vậy.

“Ngươi mở miệng ra là Bổ Thiên các, trong mắt Thanh mỗ, Bổ Thiên các là cái thá gì chứ!” Thanh Lâm hứ lạnh lùng.

“Được được được!” 

Nguyên lăng lau vết máu bê mép miệng đi, thần sắc tái méc, lại giống như đang gắng gượng vậy, lạnh lùng nhìn Thanh Lâm cười rồi nói: “Thiên Bình tông quả là có khí phách, chỉ một đệ tử bình thường lại dám vô lễ với khách quý như bọn ta như thế, còn ra tay trọng thương, việc này, Nguyên mỗ nhất định sẽ bẩm báo lên tầng trên!”

Thanh Lâm lạnh lùng nói: “Còn dám nói nhảm, ngươi ta cũng giết!”