Đệ Nhất Lang Vương

Chương 23: Nghỉ việc cả đôi

Mối quan hệ… cha con!

Bốn từ này có nghĩa là gì?

Nguyên chủ của hai túi máu này rất có khả năng là con cháu của nhà họ Lý!

Nói cách khác, đứa trẻ năm đó đã tắt thở trong phòng phẫu thuật, bị ông cụ sai người đưa đi, thực ra --- vẫn còn sống!

Ông cụ Lý hít sâu một hơi, sự chấn động của thông tin này không hề kém hơn năm đó khi Đế quốc thương mại nhà họ Lý do ông cụ sáng lập bước chân vào Top 10 của thế giới.

Đó là loại cảm xúc phấn khích!

Là loại cảm xúc vui mừng!

Là loại cảm xúc khiến trái tim rung động.

Còn sống, đứa bé đó vẫn còn sống, nó còn sống, thật tốt quá, tốt quá rồi.

Cháu của nhà họ Lý, vẫn chưa chết.

“Ông cụ Lý, ông đừng xúc động quá, ông tuyệt đối không được xúc động, bây giờ tôi sẽ lập tức phải người đi làm xét nghiệm DNA, tôi tuyệt đối đảm bảo tính chính xác của kết quả báo cáo”, viện trưởng thực sự giật mình phát ngố luôn rồi.

Chẳng qua, là một nhân vật tiêu biểu trong giới y học, ông ta luôn giữ thái độ nghiêm túc và có trách nhiệm với bất kỳ kết quả kiểm tra nào.

Đồng thời, ông ta cũng hiểu được rằng bản kết quả xét nghiệm này là thật, cùng với ý nghĩa đằng sau của sự thật này.

Nhà họ Lý hiện đang giữ vị thế như mặt trời ban trưa, là gia tộc hào môn thượng lưu hàng đầu của thủ đô cũng như của cả nước, bên dưới Ông cụ Lý có ba người con trai và hai người con gái, anh cả là Lý Nam đảm nhiệm vị trí Chủ tịch của Đế quốc thương mại nhà họ Lý, người con trai thứ hai là chủ tịch của tập đoàn lính đánh thuê hàng đầu nào đó ở nước ngoài, người con trai thứ ba lại tham gia vào Giới giải trí, nắm trong tay sự nghiệp quản lý 80% nguồn tài nguyên của giới này, là một ông lớn mà không ai không biết.

Mà hai cô chủ còn lại, cô cả là viện sĩ khoa học nhận được bằng khen vinh dự cao nhất của giới y học, cô hai sau khi tốt nghiệp cấp ba đã được một ông lớn đã nghỉ hưu trong ngành kinh tế nhận làm đồ đệ, hiên nay đang đảm nhiệm vị trí cực kỳ quan trọng trong Bộ Kinh tế, tiền đồ trong tương lai phải nói là vô hạn.

Đời thứ hai của nhà họ Lý bước ra xã hội đều trở thành những nhân vật tầm cỡ có sức ảnh hưởng rất lớn, chỉ đáng tiếc, đời thứ ba của nhà họ Lý lại không có lấy một người con trai, hai mươi năm trở lại đây, người con trai thứ hai và thứ ba lần lượt sinh được mỗi người một cô con gái, đến cả hai vị tiểu thư này cũng không thể sinh được con trai.

Nếu như đứa bé của người con cả Lý Nam hai mươi năm trước may mắn sống sót, lưu lạc bên ngoài, một khi tìm được về thì sẽ trở thành người thừa kế duy nhất đời thứ ba của nhà họ Lý.

Và là người thừa kế có nhiều nguồn tài nguyên nhất, quyền uy nhất trong giới thanh niên quý tộc hiện nay.

Mười phút sau, bản báo cáo kết quả xét nghiệm một lần nữa được đưa đến chỗ viện trưởng, viện trưởng nhận lấy, sắc thái trên mặt vẫn chấn động như cũ.

“Ông…”.

Ông cụ Lý phẩy tay, không tiếp tục xem nữa mà nói luôn: “Mau đưa túi máu đến phòng phẫu thuật, nhất thiết phải cứu bằng được Lý Nam, ngoài ra, truyền lệnh của tôi, điều động tất cả các nguồn lực và mối quan hệ của nhà họ Lý để tìm được chủ nhân của hai túi máu này, sau khi tìm được, lập tức báo lại!”

“Vâng”.

Người đàn ông trung niên trong mười người mặc quân phục màu xanh đậm đang ngồi trong hành lang đứng dậy đầu tiên sau đó dẫn theo đám người rời đi.

Ông cụ Lý xoay người nhìn chằm chằm vào hộp đèn có chữ cấp cứu màu đỏ bên trên cửa phòng phẫu thuật, khoé mắt trượt xuống một giọt nước mắt trong suốt.

“Con trai, con phải cố gắng lên, Tiểu Kiệt nó chưa chết, nó không hề tắt thở, nó sống lại rồi, bố đã phái người đi tìm nó, nhà họ Lý của cũng ta cuối cùng cũng có hậu rồi, con không thể chết được!”

“Yên tâm đi ông Lý, tất cả các chuyên gia của bệnh viện đều đang ở bên trong phòng phẫu thuật, có hai túi máu này của cậu chủ, tôi đảm bảo, ông Nam có thể tai qua nạn khỏi mà tỉnh lại”.

...

...

Chín giờ sáng, tại cổng ký túc xá công nhân viên của Tập đoàn đá quý Cao Thị.

Ánh nắng chói loá như một con dao sắc nhọn chiếu thẳng vào mắt của Vu Sơn.

Vẻ mặt ngơ ngác, anh ta đang cố gắng mở to đôi mắt để nhìn lên bầu trời, nước mắt không kiềm được từ khoé mắt chảy dài xuống má.

Anh ta đã tỉnh lại rồi, cũng dần nhớ lại được sự việc xảy ra hồi tối hôm qua, anh ta vội vàng đứng dậy đi kiểm tra ký túc của công nhân viên, phát hiện Vu Kiệt cả đêm chưa về, trong lòng không khỏi lại thấy thất vọng.

“Cậu út…”.

Vu Sơn nhíu chặt lông mày, anh ta rời khỏi khu ký túc của nhân viên đi đến phòng làm việc của Lộ Tinh Hàn của bộ phận nhân sự.

Lúc này, nhân viên của tập đoàn đều đã bắt đầu làm việc.

Là người phụ trách của bộ phận nhân sự, Lộ Tinh Hàn đang ngồi ở vị trí của cô ta soi gương và ngắm nghía.

“Không hổ là đồ mà cậu chủ Lãnh tặng, đã mua là phải mua loại đắt tiền, đẹp quá đi mất”.

Trong lòng cô ta vui như nở hoa, nếu như người mà cậu chủ Lãnh vừa mắt là mình thì tốt biết bao?

Haiz, thật là đáng tiếc!

Người ta là đang đeo đuổi Giám đốc điều hành Cao.

“Bộp!”

Cánh cửa mở ra.

Mắt Lộ Tinh Hàn nheo lại, theo phản xạ lấy tay che chiếc vòng đang đeo trên cổ mình, nhìn thấy là Vu Sơn thì bỗng cảm thấy tâm tình trở nên bực bội.

“Sao lại là anh? Mới sáng sớm đến chỗ này của tôi làm gì? Chỗ này không hoan nghênh anh”.

“Vu Kiệt đâu?”

Vu Sơn mở miệng, câu đầu tiên là hỏi về tình hình của em trai mình.

“Tôi làm sao mà biết được Vu Kiệt ở đâu? Đúng rồi, hôm nay không phải là ngày đầu tiên anh ta đi làm sao, anh đừng quên nhắc nhở anh ta, đi làm muộn một phút sẽ bị trừ lương, trừ cho đến khi nào hết lương thì thôi”.

Lộ Tinh Hàn nói bằng giọng đanh đá chua ngoa.

“Nó chưa đến bộ phận nhân sự?”

Vu Sơn tiếp tục hỏi.

“Ê này, tôi nói anh hỏi xong chưa, anh vừa mới đến đã hỏi anh ta, anh ta là em trai của anh chứ không phải em trai của tôi, anh hỏi tôi nghĩa là sao? Chẳng lẽ tên đó mới sáng sớm đã chạy đến tìm tôi để đưa đơn xin nghỉ việc à?”

Lộ Tinh Hàn tỏ vẻ chẳng quan tâm, nói xong liền đập bàn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng lại không ngờ được, đúng vào lúc tây cô ta đập xuống, lập tức chạm vào một phong thư màu trắng để trên bàn.

Phong thư đó được đặt bên dưới cốc nước, Lộ Tinh Hàn không để ý đến.

Lúc này mới cúi đầu xuống nhìn, rất tò mò cầm phong thư lên nhìn.

“Là đơn xin nghỉ việc thật à?”

Hai mắt cô ta trợn tròn, trông cực kỳ kinh ngạc.

“Cái gì? Đưa tôi xem xem”.

Vu Sơn nói xong liền bước qua cướp luôn phong thư.

Thời gian viết trong bức thư là lúc mười giờ tối hôm qua, cũng tức là nói, bức thư này đã được đặt ở đây từ tối hôm qua rồi.

“Cậu út…”.

Vu Sơn đọc xong bức thư, cảm thấy sự day dứt trong lòng đối với Vu Kiệt càng sâu hơn.

“Haiz, khóc cái gì, một người đàn ông mà cứ thút tha thút thít như đàn bà vậy, chỗ của tôi là phòng nhân sự, không phải là chỗ để tên bất tài vô dụng như anh giả bộ đáng thương, mau cút ra ngoài đi”.

Nhìn thấy vánh mắt của Vu Sơn đỏ lên, trong lòng Lộ Tinh Hàn bỗng thấy hoang mang.

Sao tên Vu Kiệt này đột nhiên lại xin nghỉ việc?

Chẳng lẽ cậu chủ Lãnh đã thực sự làm gì với Vu Kiệt rồi?

Tác phong thế này cũng nhanh quá đi!

Không đợi cô ta kịp tìm hiểu rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành, bên ngoài văn phòng có một người phụ nữ mặc chiếc váy liền rộng rãi bước nhanh vào phòng.

“Chị Lộ”.

Lộ Tinh Hàn quét mắt qua, hơi mỉm cười: “Là Cẩm Tú, đến làm việc đấy à, mau lên, đuổi tên vô dụng này ra ngoài đi”.

“Anh ta?”

Dương Cẩm Tú liếc mắt nhìn sang Vu Sơn, tỏ vẻ không quen.

“Ồ đúng rồi, cô chưa từng gặp tên vô dụng này, anh ta ấy à, chính là con rể bất tài vô dụng đến ở rể tại nhà Giám đốc điều hành của chúng ta, mấy ngày trước còn mang theo một thằng em trai từ quê lên, tên là cái gì mà Vu Kiệt, còn không, em trai anh ta tối hôm qua đã nộp đơn xin nghỉ việc, hôm nay biến mất tăm luôn rồi, anh ta còn đang khóc đây này”.

“Mau đuổi anh ta ra ngoài đi, đứng đây vướng cả mắt của tôi, bực cả mình”. . Truyện Việt Nam

“Cái gì?”

Mặt Dương Cẩm Tú biến sắc.

Vu Kiệt – xin nghỉ việc rồi.

Lẽ nào lại thế!

Không lẽ… là bởi vì mình?

Tối hôm qua bên Ninh Thành xảy ra một vụ ồn ào quy mô lớn, Dương Kiếm xác nhận tình trạng nguy hiểm đã được giải quyết nên thả cô về, sau đó cô mới vội vàng đến đây làm việc, vốn định trưa nay sẽ đi tìm Vu Kiệt để bày tỏ lòng cảm ơn với anh về chuyện ngày hôm qua, nhưng mà không ngờ được… Vu Kiệt lại xin nghỉ việc rồi.

Chắc chắn là vì mình.

Anh ấy chắc chắn cảm thấy việc mình mất tích là do bị bắt cóc rồi, trong lòng cảm thấy day dứt nên muốn đi tìm cô.

“Rầm!”

Trong lúc cô đang đắm chìm vào suy nghĩ của mình, tập tài liệu trong tay Dương Cẩm Tú rơi cả xuống đất.

“Cô bị làm sao vậy, Dương Cẩm Tú, cô làm sao mà cũng không bình thường thế”.

“Chị Lộ, tôi nhớ ra là mình còn có việc rất quan trọng cần làm, tôi phải đi đây, đơn xin nghỉ việc tối nay tôi sẽ gửi qua máy tính cho chị, tiền lương tháng này cũng không cần trả cho tôi nữa, tôi xin nghỉ việc, chị Lộ, chào chị!”

“Cái gì?”

Lộ Tinh Hàn mặt ngây ra như phỗng, lại thêm một người xin nghỉ việc?

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

- ---------------------------