Đệ Nhất Lang Vương

Chương 38: Ai làm người đó chịu

Tám giờ sáng, Vu Kiệt tập xong bài luyện tập buổi sáng, sau khi đánh răng rửa mặt liền mở điện thoại lên.

Anh trai vẫn chưa gọi điện lại cho anh.

Chẳng lẽ anh trai đã xảy ra chuyện gì rồi!

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Vu Kiệt bắt đầu cảm thấy sốt ruột, buổi tối hôm đó anh nên báo tin bình an cho anh trai mới đúng, bây giờ anh trai chắc là đang lo lắng chết đi được, hay là quay lại tập đoàn tìm anh trai?

Vu Kiệt nghĩ ngợi một hồi, hôm qua kiếm được một trăm ngàn tệ cũng cần đưa luôn cho anh ấy, đàn ông có thể không có chí khí, có thể không có thành tựu, nhưng tuyệt đối không thể không có tự tôn.

Ở nhà họ Cao bị người ta sai bảo, nếu như để bố mẹ biết được, chắc chắn sẽ rất buồn lòng.

Nhà họ Vu cho dù chỉ xuất thân từ nông thôn, nhưng cũng là một gia đình đường đường chính chính, cả đời trong sạch!

Trong lòng thì thầm một câu, Vu Kiệt đổi một bộ quần áo khác sau đó rời nhà, đi thẳng đến tập đoàn Cao Thị.

Bên khác.

Cao Hùng vừa nói xong, những thành viên khác trong gia tộc có mặt tại cuộc họp cũng lần lượt dồn ánh mắt lên trên người Vu Sơn.

Ngay lập tức!!!

Tiếng cười nhạo…

Giọng nói châm chọc…

Tiếng cười đùa khinh bỉ…

“Tên này lại còn dám mặt dày đến tham gia cuộc họp gia tộc của nhà họ Cao, bản thân có địa vị như thế nào trong gia tộc chẳng lẽ anh ta còn không rõ hay sao?”

“Quỷ mới biết, nhìn cái dáng rúm ró èo uột của anh ta đi, trông chẳng khác gì bộ dáng của mấy tên nhà quê chưa từng được thấy cảnh đời, mấy năm gần đây may mắn kiếm được chức giám đốc bộ phận hậu cần nhưng cũng chẳng làm nên được trò chống gì!”

“Còn không à, có một loại quy luật gọi là cóc ghẻ thì mãi mãi cũng không thể biến thành Kim thiềm, cho dù có ăn thịt thiên nga thì cũng vẫn chỉ là một con cóc ghẻ!”

"...".

Mỗi một câu, câu nào cũng vô cùng khó nghe.

Sắc mặt Vu Sơn lúc xanh lúc đỏ, quả nhiên là ở nhà họ Cao này, một thằng con rể ở rể sẽ chẳng được mọi người yêu quý!

“Bà xã, anh… đi làm việc trước đây! Anh đợi em ở trong văn phòng”.

Nói xong, Vu Sơn sợ làm mất mặt Cao Vũ Xương nên xoay người muốn đi.

Nhưng Cao Vũ Xương lại lập tức mở miệng nói: “Đi cái gì mà đi, tôi đưa anh tới là để tham dự cuộc họp này, anh ở trong nhà họ Cao bao nhiêu năm nay, về lý mà nói cũng là một thành viên trong nhà họ Cao của tôi, chẳng lẽ chồng của Cao Vũ Xương tôi thì không phải là người nhà họ Cao hay sao?”

Thái độ của cô ta cực kỳ cứng rắn, không hề tỏ ra khoan nhượng.

Lời này vừa nói ra, Vu Sơn hơi ngạc nhiên, còn mặt của những người khác thì biến sắc.

“Bà xã…”.

Từng câu từng chữ của Cao Vũ Xương vô cùng mạnh mẽ, có lẽ là do tối qua sau khi nghe thấy tiếng lòng trong lúc say của Vu Sơn, lại thêm sự hiểu lầm trước đây với em trai của Vu Sơn, cho nên cô ta bắt đầu thay đổi rồi, chẳng qua ngoài mặt cô ta vẫn duy trì vẻ kiêu ngạo khi trước mà thôi!

“Ha…”, Cao Hùng bật cười lạnh lùng.

“Cái loại chỉ biết gây thêm phiền phức cho nhà họ Cao của chúng ta cũng xứng để làm người của nhà họ Cao à, Vũ Xương, xem ra cháu vẫn chưa biết nội dung của buổi họp ngày hôm nay đúng không!”

Nói xong, Cao Hùng từ từ đứng dậy, mở tập tài liệu lấy ra một xấp báo cáo vứt đến trước mặt Cao Vũ Xương.

“Nội dung gì?”, Cao Vũ Xương cũng nhíu mày lại.

Cô ta cũng thấy quái lạ, hôm nay cũng không phải là ngày họp thông thường của nhà họ Cao, thế nào lại đột ngột triệu tập con cháu nhà họ Cao đến tập đoàn để họp.

Cô ta cầm bản báo cáo lên, mắt vừa liếc qua, còn chưa kịp đọc hết thì trong lòng đã nổi lên từng đợt sóng sợ hãi.

Ngân hàng Thứ nhất Giang Thành gửi cho nhà họ Cao giấy đòi nợ!

Điều này…

Sắc mặt cô ta tái mét.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao tự nhiên lại…”.

“Còn có thể là chuyện gì, đều do thằng em trai của gã chồng vô dụng của chị gây ra chứ ai”.

Một thanh niên có địa vị rất thấp trong gia tộc đứng bật dậy đập bàn mở miệng quát tháo.

“Em trai tôi?”, trong lòng Vu Sơn hơi hoảng: “Em trai tôi xảy ra chuyện gì rồi?”

“Đừng vội”, Cao Vũ Xương nhỏ giọng nhắc nhở một câu, sau đó quay sang nói với Cao Hùng: “Chú ba, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

“Con trai của Mạnh Hải, Giám đốc chi nhánh ngân hàng Thứ nhất Giang Thành bị người ta đánh gãy hai chân, bây giờ đang nằm trong bệnh viện, trở thành một người tàn phế suốt đời!”

“Cái gì?”

Cao Vũ Xương biết rất rõ con người Mạnh Hải này.

Ông ta là một chuyên gia tài chính thông minh và tài ba, trước đó còn được đăng bài trên báo Bảng xếp hạng nhân tài, rất được Hội đồng quản trị của ngân hàng Thứ nhất Giang Thành tín nhiệm, nghe đồn Chủ tịch kế nhiệm của ngân hàng sẽ giao cho Mạnh Hải.

Không ngoa khi nói rằng, người này trong vài năm sắp tới chắc chắn sẽ trở thành một cố vấn tài chính được rất nhiều các doanh nghiệp lớn coi trọng.

Nhưng giờ còn trai ông ta lại bị người ta đánh cho gãy hai chân thì liên quan gì đến nhà họ Cao.

“Tiêu Hán, xem ra Chủ tịch của chúng ta còn chưa nghe rõ vấn đề, cháu nói lại lần nữa đi”.

“Vâng, chú ba!”

Cao Tiêu Hán quay đầu nói: “Chỉ một câu thôi, tối hôm qua con trai của giám đốc Mạnh đã bị người ta đánh gãy hai chân, mà tên tội đồ không phải ai khác, chính là Vu Kiệt em trai của tên bất tài vô dụng Vu Sơn này, Giám đốc Mạnh trong cơn nóng giận đã trút giận lên nhà họ Cao chúng ta, vừa đưa ra mệnh lệnh yêu cầu trả hết khoản vay trong thời gian quy định”.

“Sáng nay chúng tôi đã tính toán đại khái, tổng số tiền vay của nhà họ Cao ở ngân hàng Thứ nhất Giang Thành là một trăm triệu tệ, cũng tức là nói, trong vòng một tháng chúng ta mà không gom đủ năm mươi triệu tệ thì tất cả các tài khoản ngân hàng của tập đoàn đều sẽ bị đóng băng, đến lúc đó nhà họ Cao chúng ta… cứ chuẩn bị mà phá sản đi!”

Xoạt!

Cao Vũ Xương lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Không thể nào, không thể nào, em trai tôi làm sao mà lại đánh gãy hai chân của con Giám đốc Mạnh được, chắc chắn chỉ là lời đồn vô căn cứ!”

Vu Sơn không ngừng lắc đầu phủ nhận.

“Thôi đi! Thằng em trai của anh chúng tôi còn không biết à, tên tội phạm đã ngồi tù năm năm, người ngoài không biết thì thôi đi, anh cho chúng tôi là đồ ngốc hết à? Một tên tội phạm từng vào tù ra tội, đánh người thì có gì mà lời đồn vô căn cứ?”

“Giám đốc Mạnh nhà người ta có thân phận thế nào, chẳng lẽ còn đi vu oan cho em trai anh?”

“Anh đúng là nực cười!”, Cao Tiêu Hán sau khi châm chọc một hồi liền quay trở về chỗ ngồi của mình.

“Không… không thể nào…”, Vu Sơn đã trở nên hoảng loạn.

Đánh gãy hai chân người ta, nếu như Mạnh Hải mà nhẫn tâm một chút, Vu Kiệt không phải sẽ lại phải đi ngồi tù nữa hay sao?

“Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về vấn đề này”.

Cao Vũ Xương quả quyết nói: “Ngoài số vốn lưu động ra, nhà họ Cao chúng ta hẳn là còn có mấy khoản vay vẫn chưa lấy được về đúng không! Đại khái có bao nhiêu tiền”.

Thư ký bộ phận kế toán đứng dậy trả lời: “Vừa mới thống kê xong, tổng cộng có năm khoản vay vẫn chưa thu về, cộng lại vừa đủ năm mươi triệu tê, chỉ là…”.

Thư ký bộ phận kế toán ngập ngừng, không biết nên nói tiếp thế nào.

“Chỉ là cái gì?”

Cô ta trả lời: “Chỉ là trong đó có hai khoản có khả năng không thu về được”.

“Ý gì?”, Cao Vũ Xương hơi nheo mắt lại.

Việc liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Cao, cô ta không thể để tồn tại bất kỳ sơ sót nào.

“Bởi vì khách hàng của hai khoản đó là Ông Lưu của võ quán Long Tường. Trước đó chúng ta đã liên tiếp phái mấy tốp người đến đó đòi nợ nhưng bọn họ không phải bị ông Lưu đánh gãy xương thì cũng bị ném xuống biển, còn suýt chút nữa là mất mạng, cho nên…”.

Võ quán Long Tường!

Cao Vũ Xương sửng sốt, đó chính là một nhân vật ghê gớm, không nói lý lẽ có tiếng của Giang Thành này, cũng chính là một lão hồ ly âm hiểm xảo quyệt khét tiếng.

“Vũ Xương, việc đến nước này, xem ra thằng em trai của gã chồng bất tài vô dụng của cháu đã gây ra rắc rối lớn cho nhà họ Cao chúng ta rồi, chú ba cảm thấy rất thất vọng về cháu, chú có một ý kiến, bãi nhiệm chức vị Chủ tịch của cháu nhường lại cho chú ba quản lý hộ đi! Bên chỗ ông nội chú sẽ đi nói chuyện!”

Cướp quyền!

Hai chữ này đột ngột xuất hiện trong đầu của Cao Vũ Xương.

Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ bên ngoài phòng họp.

“Bãi nhiệm thì không cần đâu, ai làm người đó sẽ chịu, không cần ông phải lo hộ!”

Tất cả mọi người đồng loạt quét mắt về phía cửa phòng họp, chỉ nhìn thấy một người thanh niên dáng vóc cao lớn đứng thẳng tắp ngoài cửa.

“Vu Kiệt!”

“Em trai!”

- ---------------------------