Đệ Nhất Lang Vương

Chương 558: Hắn điên rồi sao?

Chiến đấu.

Tiêu diệt kẻ địch.

Sau đó về nhà…

Gặp ông Lưu một lần cuối.

Lúc này đây, trong đầu Vu Kiệt chỉ có một suy nghĩ, dù anh có phải đối mặt với sự bao vây của hơn một trăm tên lính đánh thuê hàng đầu, mặc cho đó có là Thiên Thần Điện đứng đầu giới lính đánh thuê đương thời, thì anh cũng sẽ không lùi bước.

Ngay khi Vu Kiệt vừa có hành động, anh chợt cảm nhận được cảnh giới của mình trong phút chốc có sự tăng vọt, lên một cấp bậc khác, anh không có thời gian nghĩ xem tại sao lại có hiện tượng như vậy, anh chỉ biết hiện tại mình phải sống sót.

Thế nên… anh nổ súng.

Ngay khi dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu, Vu Kiệt đồng thời rút khẩu súng bắn tỉa sau lưng ra, dồn lực lượng Hóa Kình tại lòng bàn chân, vọt đi với tốc độ nhanh gấp đôi bình thường, hướng về phía trên khe vực. Trong lúc di chuyển, anh liên tục dùng súng bắn tỉa nhắm vào kẻ địch.

Càn quét ở cự ly xa.

Chiến sĩ bình thường không thể nào vận dụng kỹ thuật tác chiến có độ khó cao như vậy, vừa phải di chuyển với tốc độ cao, còn phải xác định vị trí mục tiêu, tiến hành xạ kích, khó ai có thể làm một lúc hai việc như vậy.

Nhưng Vu Kiệt làm được, khả năng của anh khiến người ta không khỏi khiếp sợ.

“Đoàng!”

Lại một tiếng súng vang lên.

Phía trên khe vực, đầu của một tên lính đánh thuê bị bắn nát, cứ thế rơi xuống vực.

“Bùm!”

Tươi cười trên mặt mọi người cứng lại.

Tiếng cười nhạo vừa nãy…

Dường như là đang cười chính bọn họ vì đã khinh địch.

Thiên Thần nhanh chóng có phản ứng, hắn ta đặt khẩu súng bắn tỉa hạng nặng lên vai, nằm rạp ở rìa khe vực, nhắm vào Vu Kiệt.

“Đáng chết, quá chủ quan!”

Nhìn thấy đám đàn em bên cạnh mình chết đi trong nháy mắt, Thiên Thần giận dữ quát to một tiếng.

Ở đây, phía trên khe vực cao chót vót, lẩn khuất trong tầng mây, từ trên cao nhìn xuống có thể quan sát toàn bộ khu vực bên dưới. Hắn ta có thể nhìn thấy Vu Kiệt, nhưng nhìn từ xa, Lang Vương bé tí như một con kiến, đang liên tục di chuyển với tốc độ cao, thoát khỏi tầm ngắm của Thiên Thần.

Lúc này, vẻ hờ hững trên mặt Thiên Thần Điện Chủ đã không còn nữa, thay vào đó là sự khẩn trương, mồ hôi lạnh chảy dọc một bên mặt hắn ta, rơi xuống, biến mất giữa một vùng tuyết trắng.

Hô hấp theo từng nhịp tim đập, sau khi lấy lại bình tĩnh, Thiên Thân híp mắt: “Bắt được rồi!”

“Đoàng!”

Hắn ta dùng sức bóp cò, viên đạn từ trong họng súng lao ra.

“Víu!”

Một âm thanh vang lên, ngay sau đó, cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến tất cả mọi người hoảng sợ.

“Tránh… tránh được!”

“Sao có thể?”

Ngay khi viên đạn sắp bắn trúng Vu Kiệt, chợt, như bị phát hiện nên làm mất mục tiêu, nó cứ thế biến mất trong nền tuyết.

Thiên Thần hít sâu một hơi.

Khi bắn phát súng đầu tiên, mục đích của hắn ta là khiêu khích Lang Vương, tuyên bố với tên kia rằng hắn ta đã đến, cho nên mới cố ý bắn lệch.

Nhưng khi bắn phát súng thứ hai, hắn ta đã tính toán tất cả các yếu tố ảnh hưởng như tốc độ gió, nhiệt độ,…

Hắn ta dám tự tin nói rằng, trên thế giới này, ngay cả sinh vật có tốc độ nhanh nhất, dù không bị bắn chết thì cũng tàn phế.

Thế nhưng…

Điều khiến hắn ta và tất cả những người có mặt tại đây khiếp sợ chính là…

Ngay khi viên đạn sắp bắn trúng mục tiêu, Vu Kiệt vốn đang di chuyển với tốc độ cao đột nhiên dừng bước, sau đó nghiêng người, lui về sau…

Tránh né!

Cứ như đã có dự cảm từ trước, dễ dàng tránh được.

“Đó… đó là Lang Vương ư?”, Thiên Thần lẩm bẩm, giọng hắn ta tràn đầy không dám tin.

Còn những tên lính đánh thuê khác, sau khi thấy một màn như vậy, vẻ mặt bọn họ lập tức trở nên khó coi.

Ngay cả Thiên Thần Điện Chủ mà còn bắn hụt, bọn họ có thể làm được gì chứ?

“Thất thần làm gì? Nhắm trúng mục tiêu, xạ kích cho tôi!”

Ngay khi tất cả mọi người còn chưa kịp hoàn hồn bởi chuyện vừa phát sinh, Thiên Thần đột nhiên nổi giận quát.

Lúc này, đám lính đánh thuê mới kịp phản ứng.

Bọn họ lập tức giơ súng lên, chĩa họng súng về phía Vu Kiệt, tiến hành xạ kích.

“Đoàng đoàng đoàng…”

Anh chỉ muốn trở về.

Đem Tâm Liên về cứu ông nội, và nhìn mặt ông Lưu lần cuối.

Vì sao… không được?

Anh nhấc chân vọt lên, lực ở hai chân không giảm mà còn tăng lên, cứ thế nhảy bật lên không, phóng lên trên miệng khe vực.

“Đến rồi!”

“Anh Thiên Thần… hắn… hắn đến rồi… đến rồi!”, một tên lính đánh thuê nuốt nước bọt, chỉ vào bóng người chạy như điên từ dưới khe vực lên.

Sắc mặt hắn ta tái nhợt, vô cùng khó coi.

“Sợ cái gì?”

Thiên Thần cau chặt mày: “Mang súng máy lại đây!”

“Vâng!”

Một tên lính đánh thuê lập tức từ phía sau mang đến một khẩu “đại ca”, đưa cho Thiên Thần.

Đám lính đánh thuê tập trung ở miệng khe vực, cùng nhắm vào Vu Kiệt đang di chuyển lên.

Chăm chú quan sát, bóng người kia dần đến gần, ánh mắt Thiên Thần tràn đầy sát ý: “Chúng ta chờ ngày hôm nay đã lâu, Lang Vương Hoa Hạ, trước kia mày giết anh em tao, hôm nay, tao muốn mày chôn thây tại khe vực này, vĩnh viễn không được siêu sinh, chết đi!”

“Nổ súng!”

“Đồng loạt nổ súng cho tôi!”

“Tất cả mọi người không cần phải tiết kiệm đạn!”

“Vâng!”

Khoảng 100 người đồng thanh đáp.

Ngay sau đó…

Cùng với tiếng súng máy trong tay Thiên Thần, phía trên khe vực núi Tuyết, toàn bộ họng súng đều nhằm vào Vu Kiệt.

Thấy một màn như vậy, Lỗ Phi Nhã đã sớm bị dọa ngốc… Cô ta kinh ngạc há hốc mồm.

Đối mặt với 100 tên lính đánh thuê của Thiên Thần Điện mà hắn còn… hắn còn dám lên đó?

“Lang Vương Hoa Hạ!”

“Anh…”

“Điên rồi sao?”

- ---------------------------