Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Chương 52: Đêm động phòng hoa chúc 2

Không biết từ bao giờ gió ngoài cửa sổ đã thổi vào, khiến mạng che mặt khẽ bay lên, từng chút một lộ ra xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện động lòng người, làm cho ánh mắt xuất thần mà đứng dậy.

Hắn ngẩng đầu nhìn, lại có cảm giác muốn kéo khăn che mặt của nàng xuống.

Liễu Tịch Nhược cảm thấy có người đang nhìn nàng, theo bản năng quay đầu lại, thấy ánh mắt thâm thúy, làm cho Liễu Tịch Nhược kinh hãi.

Mục Kỳ ngây người nhìn Liễu Tịch Nhược, ánh mắt thâm thúy không che dấu, đương nhiên, Mục Kỳ cũng không muốn che dấu, bây giờ, nàng chính là thê tử đường đường chính chính, mà hiện tại lại là đêm động phòng hoa chúc, cần phải che dấu sao?

Ban ngày trải qua giáo huấn, đối diện với nam nhân trước mặt Liễu Tịch Nhược đã sinh lòng cảnh giác, cho nên, từ lúc Liễu Tịch Nhược phát hiện Mục Kỳ thay đổi thần sắc, nàng đã ý thức lui về phía sau đến bên cửa sổ.

Mặc dù bên ngoài đồn đại Mục Kỳ không biết võ công, lại nhát như chuột, nhưng Liễu Tịch Nhược lại không cảm thấy như vậy. Như trên yến hội có thể bắn ra những cây châm nhỏ, đến hôm nay hắn lại nắm tay mình vô lực tránh độ mạnh yếu, liền đủ chứng minh, Mục Kỳ, không biết võ công kỳ thật là sói đội lốt cừu.

Nhưng về phần võ công của hắn cao hay thấp, Liễu Tịch Nhược không thể nào biết được.

Cho nên, Liễu Tịch Nhược lựa chọn đứng bên cửa sổ, nếu như tình huống diễn ra không như nàng tưởng tượng, thì nàng cũng đủ cơ hội để đào tẩu.

Hiện tại nàng không muốn cùng nam nhân này xảy ra xung đột.

Người nam nhân này, nàng nhìn không ra, càng không biết hắn muốn làm gì.

Rõ ràng võ công hắn cao cường, nhưng lại làm ra vẻ không biết.

Trên yến hội, hắn qua mắt được mọi người bắn ngân châm vào cổ gấu đen, khiến yến hội đại loạn, Đại hoàng tử Mục Thịnh bởi vậy mà bị chịu phạt. Nếu hắn chỉ nhằm vào Đại hoàng tử, mục tiêu tự nhiên là địa vị Thái tử. Nhưng làm người khác không thể tưởng tượng, khi Mục Thịnh chuẩn bị chịu tội, tự nhiên Mục Kỳ tiến lên, vì Mục Thịnh mà giải vây, sau cũng không tranh công, không để ý tới chính sự, như trước làm theo ý mình, cả ngày dạo quanh các nơi.

Hơn nữa, ở Kinh thành, không ai là không biết, Mục Kỳ bất tài, không làm ăn, lại hoang dâm vô độ, nhưng cho tới bây giờ, trong Kỳ vương phủ chỉ có một mỹ nhân được ban.

Thêm nữa, hắn lại có thể bỏ đi đệ nhất mỹ nữ Lâm Hinh Tuyết, ngược lại nghênh đón nàng, Liễu gia nhị tiểu thư vừa lười vừa xấu.

...

Những điều này đã là cho Liễu Tịch Nhược tràn ngập nghi hoặc khi đối diện với nam nhân này.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, một người ánh mắt thâm thúy, một người kinh ngạc đến ngây người, một cảnh giác, một ép sát, một bình tĩnh, một có chút...nồng nhiệt

Sau đó, Liễu Tịch Nhược khẽ cười, mũi chân nhẹ nhàng đi tới trước mặt Mục Kỳ. Nàng hơi ngẩng đầu, cái trán như muốn đụng tới mặt Mục Kỳ, mà khăn che mặt của nàng cũng chạm vào cổ Mục Kỳ, sau đó, nàng lại nhằm vào tai của Mục Kỳ, cố ý thở ra một hơi nhẹ nhàng thật dài.

Hơi thở như lan, nhẹ nhàng như tơ.

Mục Kỳ không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, nữ nhân này đang làm gì đây?

Từ lúc Liễu Tịch Nhược từng bước tới trước mặt Mục Kỳ, hắn đã cảm nhận thấy mùi Mai Hương tràn ngập quanh mũi, mà hơi thở của nàng cũng chầm chậm tới gần hắn, hơi thở ấm áp làm cho Mục Kỳ thiếu chút nữa quên cả hô hấp.

Ánh mắt Mục Kỳ thấp xuống, những ngón tay không chịu đựng được rất nhanh đã muốn ôm nữ nhân này vào trong ngực, vẫn không nhúc nhích, trấn định mạnh mẽ nhìn Liễu Tịch Nhược chẫm rãi tới sát đầu vai chính mình, sau đó, thổi một hơi vào bên tai mình.

Mục Kỳ khẽ run, thân hồng y rất nhanh trấn định. Hắn hung hăng trùng mắt liếc Liễu Tịch Nhược một cái, di chuyển thân thể lùi xuống phía sau, nhìn như bình tĩnh nhưng lại có chút...bối rối.

Liễu Tịch Nhược thấy người trước mặt kích động né ra, nhẹ nhàng nở nụ cười, chầm chậm cười thành tiếng, thanh âm thanh thúy dù có chút xa cách, nhưng cũng mang lại cho Mục Kỳ một cảm giác hưởng thụ.

Mục Kỳ kinh ngạc ý nghĩ của chính mình! Nữ nhân này rõ ràng chính là đang đùa giỡn hắn, hắn nên tức giận, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy cao hứng, mà tiếng cười của nàng có chút chế nhạo có thể làm cho người khá chán ghét, nhưng hắn một chút cũng không có.

Nghĩ đến đây, Mục Kỳ nở nụ cười, trong nháy mắt có thể mở khóe miệng cũng có thể làm tâm trí người khác kinh hãi, nữ nhân này nhìn như nhu nhược lại thật sự làm cho hắn ngày càng ngạc nhiên.

“Vương gia sao lại muốn né tránh vậy? Chẳng lẽ Vương gia không biết hôm nay là đêm động phòng hoa chúc sao?” Khi nói những lời này, Liễu Tịch Nhược ngưng cười, nhưng ánh mắt vẫn như trước, lạnh lùng không chút tình cảm.

Mục Kỳ đứng trước mặt Liễu Tịch Nhược, rõ ràng rất gần, nhưng lại bị ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của nàng ngăn cách.

“Bản vương đương nhiên nhớ rõ, chỉ là bản vương còn nhớ, trước khi động phòng chúng ta cần làm một việc nữa.” Mục Kỳ cười khẽ, chậm rãi đến bên cạnh bàn, cầm chén giao bôi Dạ Quang Lưu Ly, sau đó hướng tới Liễu Tịch Nhược lắc lắc.

Cảm giác có chút đắc ý, Liễu Tịch Nhược làm sao không biết. Nàng liếc Mục Kỳ một cái, sau đó chậm rãi đi tới trước bàn ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm lấy chén Dạ Quang Lưu Ly còn lại, rồi đưa cái chén trước mặt Mục Kỳ đẩy đẩy, ánh mắt dừng trên chiếc chén.

Mục Kỳ lắc đầu, khóe miệng khó nén ý cười, hắn chậm rãi cầm bầu rượu, hướng vào chén của Liễu Tịch Nhược đổ vào, vừa nói:”Làm cho bổn vương tự mình rót rượu, nàng là người đầu tiên.”

Liễu Tịch Nhược đặt ly rượu bên miệng cách khăn che mặt để ngửi, trong nháy mắt mùi rượu thấm vào tâm gan, nàng cảm thấy thỏa mãn nhắm hai mắt lại, một lát sau mới nói: “Như vậy, Vương gia vừa nói nô tỳ là người cuối cùng sao?”

Mục Kỳ nhíu mày, trên mặt kinh ngạc nhưng lại mang theo vài phần vui sướng. Hắn cũng rót đầy vào chén Lưu Ly chậm rãi nâng cánh tay lên.

Liễu Tịch Nhược hiểu rõ, bàn tay mềm mại xinh đẹp chậm rãi vòng qua tay hắn. Hai cánh tay quấn lấy nhau, đều màu đỏ tươi, ngoại trừ phần nếp nhăn thì gần như không thấy rõ khoảng cách.

Hai người lại gần nhau hơn, hơi thở gần trong gang tấc làm cho Liễu Tịch Nhược không khỏe, mà Mục Kỳ lại vui cười nâng chén đặt lên miệng, nhưng cũng không có mở miệng uống.

Liễu Tịch Nhược nhìn khóe miệng Mục Kỳ cười đùa, cánh tay hai người giao nhau, mà Mục Kỳ vẫn duy trì động tác uống rượu, làm cho tay của Liễu Tịch Nhược bị kéo về phía Mục Kỳ, rõ ràng ràng là đang chờ phản ứng của nàng.

Liễu Tịch Nhược nhíu mi, nhìn hai cánh tay giao nhau, quả nhiên cái chén chậm rãi muốn rời đi.

Mục Kỳ nhướng mày, khóe miệng cười khẽ, chậm rãi ngửa đầu, Dạ Quang Lưu Ly đã thấy đáy.

“Vương phi của ta chẳng lẽ cứ giữ khăn che mặt như vậy mà uống?” Thanh âm Mục Kỳ truyền vào tai Liễu Tịch Nhược. Giọng nói giống như đang nói bên tai nàng.