Đệ Nhất Nương Tử

Chương 21: 21 Giải Độc

Với tiền tài quyền thế của Diêm gia, gom góp đủ thảo dược có trong đơn thuốc Tô Thất Thất viết ra cũng chả mất mấy tiếng.

Trong những loại thảo dược này, có loại thậm chí có tiền cũng không mua được! Ông chủ Diêm không khỏi đau đớn vài phần, nếu phái Nhạc Sơn không có ân với nhà hắn, hắn đã không làm việc này.

Cùng lắm thì tìm chút thảo dược quý hiếm khác đổi lại vậy!

Lúc Tô Thất Thất châm cứu, nàng kêu mọi người rời khỏi phòng.

Trong căn phòng to lớn chỉ còn nàng và Tô Uyển Nhi đang nằm trên giường bệnh.

Lúc nãy Nhạc Trì truyền nội lực vào cho nàng ta, tạm thời ngăn chặn độc tính phát tác.

Tô Thất Thất nhàn nhạt nhìn mỹ nhân dung mạo phi phàm trên giường, lấy ngân châm (cây châm bằng bạc) từ trong túi vải bên người ra.

Trong suốt quá trình châm cứu, tâm phải hết sức yên tĩnh, tránh nóng nảy hoảng loạn, nếu không, lỡ tay một cái, thất kinh bát mạch[1] có thể bị thương tổn không cách nào vãn hồi.

Nhưng lần này…

Tô Thất Thất cầm ngân châm, chậm rãi đâm vào da thịt Tô Uyển Nhi, nàng phát hiện tay nàng đang run rẩy.

Cho dù nàng đã châm cứu nhưng vẫn cảm nhận được loại cảm giác này.

Nàng đặt tay lên trán, mới phát hiện trán nàng đã ướt đẫm mồ hôi.

Tô Thất Thất xoay người, lấy thêm một cây ngân châm.

Nàng tự nhiên cảm thấy có chút buồn rầu, giống như có thứ gì rất quan trọng không ở bên cạnh.

Là nàng đuổi Nguyễn Lương Ngọc đi.

Lúc ấy, trong lòng thật sự rất khó chịu, giờ suy nghĩ lại lại cảm thấy vốn chẳng có gì.

Hai người căn bản chả có chút liên hệ gì, sớm muộn cũng phải tách ra thôi.

Hình như nàng đã đắm chìm vào ấm áp quá mức rồi..

Tô Thất Thất tự giễu cười một tiếng, nàng cứ tưởng sẽ không cần thứ gọi là ấm áp kia nữa chứ!

Đi rồi… vậy cứ đi đi…

Cũng không phải người quan trọng nhất…

Một tiếng cót két vang lên, Tô Thất Thất mệt mỏi mở cửa đi ra.

Sắc mặt nàng vốn đã tái nhợt khiến người ta nhìn vào sẽ thấy có chút nhu nhược, lúc nãy mất không ít khí lực để châm cứu, cả trán ra một tầng mồ hôi lạnh càng làm “nổi bật” vẻ không có chút tinh thần nào.

Chẳng qua nàng cố nhịn không nói ra, khẽ nâng tròng mắt, ánh mắt hư không kia giống như chả nhìn thấy cái gì.

“Độc tính trong người nàng ấy đã không còn tính uy hiếp nữa.

Mỗi ngày cho nàng uống hai lần thuốc theo đơn thuốc kia, sau nửa tháng sẽ lành hẳn.

” Tô Thất Thất nhàn nhạt mở miệng.

Lúc nàng nói chuyện, giọng nói không hề mang theo chút cảm tình nào khiến người nghe không biết được vui buồn.

Thân thể suy nhược tái nhợt của nàng, giống như chỉ một khắc sau sẽ biến mất vậy.

Nhạc Trì bị ý nghĩ trong đầu làm kinh ngạc đến ngây người, hắn đưa tay muốn đỡ Tô Thất Thất nhưng bị nàng cẩn thận né khỏi, cuối cùng đánh ngượng ngùng rút tay về.

“Tô Thất Thất, nàng đi nghỉ một lát đi.”

“Làm phiền ông chủ Diêm rồi.” Tô Thất Thất nhìn ông chủ Diêm.

“Linh Nhi, dẫn Tô tiểu thư đến sương phòng nghỉ ngơi, nhớ chiếu cố Tô tiểu thư thật chu đáo đấy!” Ông chủ Diêm phân phó nha hoàn đứng bên cạnh.

Linh Nhi lập tức đi tới đỡ Tô Thất Thất, Tô Thất Thất gật đầu với hai người rồi rời đi.

Nàng thật sự rất mệt mỏi.

Chút mệt mỏi thể xác không quan trọng, mà quan trọng là cảm giác khó chịu nặng trĩu trong lòng khiến nàng thở không thông.

“Tô cô nương, không ngờ y thuật của cô tốt như thế!!” Lúc Linh Nhi thấy Tô Thất Thất, nàng ta đã muốn tiến tới nói chuyện rồi, lúc này đúng lúc.

“May mắn thôi.”

“Cái gì mà may mắn chứ! Tô tiểu thư khiêm tốn quá! Ta nghe mấy tỷ muội trong phủ nói chuyện, loại độc này ngay cả lão gia cũng không giải được đâu!” Linh Nhi tự hào cười, giống như đang khen chính nàng ta vậy.

Tô Thất Thất có chút không biết làm sao.

Tại sao nàng tới Diêm gia lại gặp phải Linh Nhi chứ? Cô nàng này khá hoạt bát, cực kỳ giống với bóng dáng trong trí nhớ nàng, nhưng bây giờ, quá mức om sòm lại khiến nàng đau đầu.

“Tô cô nương, cô có nhớ Tiểu Viên mà ta nhắc đến lần trước không?”

Tiểu Viên? Là nữ tử đi ra khỏi phòng vị thiếu gia kia?

Thái độ của Tô Thất Thất khá lãnh đạm.

May là Linh Nhi đã sớm quen thuộc, không chờ nàng trả lời đã tự nói ra, “Lần trước ta cũng kinh ngạc lắm chứ! Thật sự không nghĩ rằng bạn thân lại ở cùng một chỗ với thiếu gia! Sau đó ta tìm Tiểu Viên, khuyên nhủ cô ấy một lượt, kết quả cô ấy mắng ta là ghen tị nên mới làm thế..

Hừ! Có ai mà không biết thiếu gia phong lưu thành tính chứ! Nàng ta cứ cho là thiếu gia yêu thích nàng ta! Haha, kết quả là ta đoán đúng rồi! Hôm qua, ta thấy thiếu gia dẫn một nữ nhân vào phủ, người ta hình như là tiểu thư của danh gia vọng tộc nào đó.

Hôm qua Tiểu Viên khóc cả ngày, ta cũng không khuyên nổi nàng.

Bây giờ thiếu gia còn chẳng thèm liếc nhìn nàng một cái! Quả nhiên, tự làm bậy không thể sống!”

Tô Thất Thất nhức đầu xoa mi tâm, “Linh Nhi, mấy lời này không nên nói bậy bạ.

Chẳng may thiếu gia các ngươi nghe thấy lại có chuyện mất.”

“Ta biết chứ!” Linh Nhi kéo tay Tô Thất Thất, “Ta chỉ nói chuyện này với cô thôi.

Tính tình của thiếu gia, cả phủ có ai không biết chứ!”

Tô Thất Thất bắt đắc dĩ cười.

Đúng lúc hai người cười cười nói nói quẹo qua một hành lang dài, Tô Thất Thất ngẩng đầu chợt thấy Diêm thiếu gia đang ở phía trước.

Hắn ôm hôn một cô nương mĩ mạo khuynh thành, sắc mặt cô nương đỏ ửng.

Diêm thiếu gia cũng thấy Tô Thất Thất.

Hắn nhìn một hồi rồi quay đầu lại, ngón tay nắm cằm mỹ nhân trong ngực ôn nhu hạ xuống một nụ hôn.

Sau đó, hắn giống như nói ra câu gì đó phiến tình, cô nương kia giận dữ trợn mắt nhìn hắn, sau đó đỏ mặt chạy đi,

Linh Nhi nói nhỏ bên tai Tô Thất Thất, “Tô cô nương, đó là niềm vui mới của thiếu gia.”

“Chúng ta đi thôi.”

Diêm thiếu gia cứ như vậy mà đứng trước phòng, giống như không có ý định rời đi vậy.

Tô Thất Thất không đổi sắc mặt đi vào sương phòng, lúc Linh Nhi đi quang qua chỗ Diêm thiếu gia đứng, nàng hành lễ theo quy củ rồi theo sát bước chân Tô Thất Thất, cảm giác được ánh mắt nóng rực của Diêm thiếu gia bắn tới.

Diêm thiếu gia đứng tại chỗ hồi lâu mới biết mình bị lơ là…

Cô nương kia rất đặc biệt! Lúc nào người kia cũng trưng ra vẻ mặt lãnh đạm, từ đó tới giờ hắn chưa từng thấy nàng cười lần nào.

Có lẽ cho dù bị giết chết, trên mặt nàng chắc chẳng xuất hiện chút khổ sở nào đâu! Diêm thiếu gia bỗng nhiên nghĩ.

Lần đầu gặp Tô Thất Thất, nàng vô cùng chật vật đến đưa thảo dược.

Hình như là đêm trước ngày hôm đó trời đổ mưa, mặt đường trơn trượt khiến nàng bị ngã, trên mặt dính bùn.

Dáng vẻ của nàng lúc đó hoàn toàn không thể khiến người khác chú ý, thế nhưng nàng lại cho hắn một cảm giác kỳ quái.

Nhưng loại cảm giác này quá mờ nhạt, Diêm thiếu gia phong lưu quen rồi, tất nhiên sẽ không đoái hoài đến.

Nhưng sau đó, một lần, hai lần, ba lần rồi càng nhiều lần bị coi thường, hắn bỗng nhiên muốn thấy những vẻ mặt khác của nàng.

Nàng không thể không thấy hắn!

Nàng càng không thể không biết hắn!

Như thế, chỉ có một khả năng, nàng ghét nhìn thấy hắn, ghét đến mức hoàn toàn không muốn thấy hắn tồn tại.

Diêm thiếu gia có chút bực bội.

Hắn nhìn nơi Tô Thất Thất biến mất, đột nhiên có một hứng thú mãnh liệt.

Vị tiểu thư kia đã nắm trong tay rồi, cho dù là một cô nương vô cùng dè dặt thì sao chứ?! Chỉ cần mấy câu tán tỉnh, mấy món trang sức đắt tiền thì đã thu mua cả lòng người ta.

So với cô nương lãnh đạm này, thật sự là kém quá xa!

Ngày thường, trong sương phòng ít khi có người ở, nhưng Ông chủ Diêm vẫn phái người quét dọn hằng ngày.

Vì thế, nơi này khá sạch sẽ, không hề có bụi bặm, chăn nệm trên giường được trải chỉnh tề.

Tô Thất Thất tìm cái ghế nằm xuống, Linh Nhi tìm chậu nước rửa mặt, suy nghĩ đi lấy ít nước tới, để Tô cô nương nghỉ ngơi một chút.

Linh Nhi chân trước mới vừa đi, Diêm thiếu gia chân sau liền đi tới trước cửa sương phòng, nhưng hắn cũng chỉ đứng ở đó một hồi.

đứng một hồi.

Xuyên qua cánh cửa có thể nhìn thấy Tô Thất Thất đang khép hờ mi mắt, nàng nằm trên ghế, trên khuôn mặt lạnh lùng có một nỗi thương cảm vô hình.

Ít ra hẳn cũng nên chuẩn bị một ít lễ vật.

Diêm thiếu gia tìm một cái lý do, tạm thời không quấy nhiễu Tô Thất Thất.

Tô Thất Thất cứ vậy mà ngủ trên ghế, ghế nhà họ Diêm có lót một tấm thảm mềm mại, nàng qua loa đắp lên thân thể, lười nhác đến mức một ngón tay cũng lười động.

Nàng nằm mộng, một giấc mộng vô cùng đáng sợ.

Lúc tỉnh lại, sắc trời đã có chút mờ tối, trong phòng thắp một cây ánh nến, ánh nến chập chờn giúp Tô Thất Thất thanh tỉnh lại.

Sau đó nàng cuộn ống tay áo, ý đồ khiến mình ấm áp hơn.

Cảm giác rét đến thấu xương trong mộng giống như chưa hề biến mất.

Thứ so với giá rét càng hành hạ nàng, đó là trí nhớ, nàng liên tục mơ đi mơ lại giấc mộng đáng sợ của ba năm trước này.

Tô Thất Thất mở cặp mắt, ánh mắt vô thần trợn nhìn nóc phòng.

Cách đây không lâu, nàng vừa nghe được tin tức người kia sắp lập gia đình, thậm chí có người tự tay đem thiệp mời của hắn đưa đến cho nàng.

Tấm thiệp mời mạ vàng hoa lệ kia, khiến nàng như đang cầm một khối sắt bị nung đỏ, giống như phải bong tróc ra cả một lớp máu thịt.

Nàng cố gắng sống sót như thế, kết quả là vì cái gì? Kết quả là vì cái gì chứ?

Chỉ vì muốn xem cảnh tượng vào mười ngày sau sao?

Lúc đến trước cửa phòng Tô Thất Thất, Linh Nhi gặp phải Diêm thiếu gia đã quanh quẩn ở đó một lúc lâu.

Nàng vừa muốn hành lễ, lại bị một ánh mắt của đối phương mà dừng lại.

Sau đó, Diêm thiếu gia giành lấy phần thức ăn trong tay nàng, phất tay bảo bảo nàng rời đi.

Linh Nhi tất nhiên sẽ không đi, nàng không dám chống lại mệnh lệnh của thiếu gia nhưng cũng không yên tâm Tô Thất Thất và thiếu gia ở chung một phòng.

Diêm thiếu gia có chút đắc ý.

Hắn đã đợi ở chỗ này rất lâu rồi mà không biết dùng lí do gì để đi vào.

Nếu Tô Thất Thất lạnh lùng hỏi một câu, Diêm thiếu gia có chuyện gì cần làm hả, hắn nhất định không biết làm sao mà trả lời.

Bây giờ cầm đồ ăn trên tay, hắn mới giơ tay gõ cửa.

Tô Thất Thất đã sớm hoàn hồn, ngủ hơn nửa buổi nên thấy đói bụng, lúc này nghe tiếng gõ cửa, nàng cho là Linh Nhi muốn vào nên nói một câu, “Vào đi.”

Không ngờ là hắn.

Tô Thất Thất nhìn qua, cũng chẳng để ý lắm.

“Làm phiền rồi.”

Diêm thiếu gia đặt thức ăn lên bàn, ngồi xuống bên người Tô Thất Thất, “Ta là Diêm Vũ Chùy.”

Tô Thất Thất cầm đũa, làm giảm cơn đói trong bụng, không hề ngẩng đầu.

“Tô cô nương, nàng không thích ta phải không? Lần nào thấy ta nàng cũng giả vờ như không thấy.” Diêm Vũ Chùy nhìn như vô tình hỏi.

“Diêm thiếu gia phong lưu thiên hạ, cần gì phải để ý Tô Thất Thất có thích hay không nhỉ?! Lần nào gặp thiếu gia, cạnh ngài đều là mỹ nữ như hoa như ngọc, Thất Thất sao dám làm hỏng hứng thú của ngài..” Rõ ràng là một câu trả lời vừa khiêm tốn vừa lễ phép.

Ấy vậy, khi đi kèm chất giọng lãnh đạm của Tô Thất Thất, lời nói ra giống như mang theo chút giễu cợt.

Diêm Vũ Chùy nhíu mày, “Ta lại thấy nàng rất thú vị.”

Nghe thế, Tô Thất Thất giương mắt nhìn, “Đáng tiếc, ta không có hứng thú.” Giọng nói vừa kiên định vừa lạnh nhạt.

Diêm Vũ Chùy nghẹn một hồi, trong lòng trầm hẳn, “Không có hứng thú cũng không sao.

Ta sẽ cho nàng hứng thú.”

Diêm Vũ Chùy lấy một cây trâm cài bằng vàng hoa lệ từ trong tay áo, hắn đạt trâm cài trước mặt Tô Thất Thất, “Cây trâm này tên Phượng Điêu, ta thấy nó rất hợp với nàng, nàng thích không?”

Phượng Điêu, cây trâm hoa lệ quý giá nhất trong tất cả loại trâm vàng, vô luận là hoa văn, ngọc thạch hay thợ chế tác đều được tuyển chọn rất kĩ lưỡng.

Cây trâm được làm từ vàng, hơn nữa quy trình chế tác vô cùng rườm rà, quả thật là xứng với bốn chữ “giá trị liên thành”.

Diêm Vũ Chùy cảm thấy hắn có chút thần xui quỷ khiến, nhưng lúc nhìn thấy cây trâm vàng này lại tự dưng nghĩ đến Tô Thất Thất, chỉ muốn nhìn thấy vẻ phong tình khi nàng cài Phượng Điêu lên.

Tô Thất Thất bỗng nhiên cười, “Diêm thiếu gia, chẳng lẽ ngài thích ta?”

Diêm Vũ Chùy không nói lời nào, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tô Thất Thất chằm chằm.

“Đáng tiếc..” Tô Thất Thất lắc đầu, “Ta nói qua rồi, ta ghét mấy người không sạch sẽ.

Diêm thiếu gia, ngài nói sai rồi, không phải ta không thích ngài, mà là, ta nhìn thấy ngài thì cảm thấy chán ghét!”

Tô Thất Thất nói xong, cảm giác đống thức ăn trước mặt cũng mất hết khẩu vị.

Diêm Vũ Chùy chưa từng bị nhục nhã thế này, hắn nắm chật cây trâm vàng trâm tay, đứng dậy hất đổ đống đồ ăn trên bàn xuống.

Tô Thất Thất đang cầm đũa, không biết làm gì nữa bèn buông xuống, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

“Nàng đúng là không biết phải trái!” Diêm Vũ Chùy lạnh lùng cười.

Tô Thất Thất không đổi sắc nhìn hắn, “Diêm thiếu gia, đừng cùng ta chơi cái gì thuần khiết.

Ngài là loại người gì ta còn không biết sao? Bây giờ chắc đang nghĩ làm sao đè ta lên giường chứ gì?! Đừng dùng mấy thứ hư tình gỉa ý này với ta, nhìn thôi đã thấy ngán.”

Lửa giận bùng lên trong lòng, Diêm Vũ Chùy không phủ nhận chuyện hắn có ý nghĩ dâm loạn với nàng, nhưng hư tình giả ý? Diêm Vũ Chùy hắn chưa từng lấy lòng người khác như vậy đâu!

Diêm thiếu gia phong lưu thiên hạ, tự nhận chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

Hắn tất nhiên không chấp nhận được việc bị cự tuyệt! Những cô nương hắn để mắt, có ai không ôn nhu không?! Đến bây giờ chưa từng có cô nương nào giống như Tô Thất Thất, không thèm nói lí còn cự tuyệt hắn.

Hắn đối tốt với người khác, nên cứ nghĩ người khác phải tiếp nhận cái tốt đó, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ xuất hiện một người như Tô Thất Thất.

Hắn coi trọng nàng, chẳng lẽ nàng không thấy vinh hạnh?

“Ta thật sự xem thường nàng quá rồi! Nếu nàng cứ không biết phải trái như thế, ta cũng không nói thêm gì nữa.” Diêm Vũ Chùy đi qua đống thức ăn hỗn loạn trên sàn nhà, từng bước từng bước tới gần Tô Thất Thất, “Ta hình như muốn làm theo lời nàng rồi, để nàng thấy thử dáng vẻ trên giường của nàng ra sao nhé?!”

Tô Thất Thất lạnh lùng nhìn hắn.

Diêm Vũ Chùy không nói thêm nữa, trực tiếp bắt lấy cánh tay Tô Thất Thất, lực đạo của hắn, Tô Thất Thất tất nhiên không thể so sánh được.

Thế mà Tô Thất Thất lại không hề giãy giụa, Diêm Vũ Chùy chỉ cho rằng Tô Thất Thất bị hắn dọa sợ nên đắc ý cười.

Sau đó, hắn thuận thế ôm nàng vào ngực, chưa kịp đặt tay lên cần cổ trắng tinh ấy, hắn lại cảm giác được một cỗ lạnh như băng trên cổ mình, khiến hắn giật mình đổ mồ hôi lạnh.

“Diêm thiếu gia, ngài có thể thử, để xem, chúng ta ai động thủ nhanh hơn.” Giọng nói lạnh như băng của Tô Thất Thất vang lên bên tai hắn.

Chú thích:

[1] Thất kinh bát mạch:

Tám mạch khác kinh (Kỳ kinh bát mạch) bao gồm các mạch:

Mạch Xung.

Mạch âm kiểu.

Mạch Đới.

Mạch Dương kiểu.

Mạch Đốc.

Mạch âm duy.

Mạch Nhâm.

Mạch Dương duy

Những mạch khác kinh có nhiệm vụ liên lạc và điều hòa sự thịnh suy của khí huyết trong 12 kinh chính để đảm bảo sự cân bằng của cơ thể.

Những nhà châm cứu xưa đã xem “những đường kinh như là sông, những mạch khác kinh như là hồ”.

Một cách tổng quát như sau:

Các mạch Nhâm, Đốc, Xung, Đới: chức năng sinh đẻ.

Mạch Dương kiểu, âm kiểu: chức năng vận động.

Mạch Dương duy, âm duy: chức năng cân bằng..