Đệ Nhất Nương Tử

Chương 45: 45 Trên Núi Phượng Lân

Bốn năm trước, giang hồ võ lâm tề tụ, với danh nghĩa mời dự đại hội võ lâm, khí thế khoáng đạt.

Minh chủ Võ Lâm vẫn là vị trí bỏ trống, không ai không mơ ước vài phần, muốn một bước lên trời, các môn phái, không ai phục ai.

Mà trước khi võ lâm đại hội diễn ra, đã có vô số minh tranh ám đấu ngươi tranh ta giết, như nếu không phải Lãm Khâu sơn trang phát lệnh nghiêm cấm, trong giang hồ bên, hẳn sẽ xảy ra một hồi huyết vũ tinh phong.

Tại đại hội võ lâm, Lãm Khâu sơn trang đã là chiếm vị trí thứ nhất, Lãm Khâu sơn trang trăm năm lịch sử, trang chủ đời trước Cung Thành Nhạc nhân ái vô song, càng được lòng người, Cung Hách Liên kế nhiệm vị trí trang chủ, lại dẫn dắt giang hồ diệt trừ ma giáo ác danh đứng đầu – Vô Hoa thập nhị cung, bảo vệ oai nghiêm võ lâm chính phái.

Tuy rằng năm năm trước, lúc trang chủ Lãm Khâu sơn trang Cung Hách Liên cưới Tần Sương Ngọc, bị ma giáo quấy nhiễu, hơn nữa còn bị vu oan hãm hại, nhưng không lâu sau đó, Cung Hách Liên đã đem nguyên do giả thích rõ ràng, hành động này càng làm những người vốn hiểu lầm hắn có vài phần cảm giác áy náy.

Võ lâm đại hội, lấy đức dùng võ để chọn người có thể kế nhiệm minh chủ Võ Lâm, bàn về võ công, hiện giờ trên đời, sợ rằng khó có người có thể thắng được Cung Hách Liên, vì thế sau mấy trận luận võ, hắn càng trổ hết tài năng, luận đức, cũng không có môn phái nào dám tuyên bố hơn được Lãm Khâu sơn trang, hết thảy đều vô cùng thuận lợi, nhưng cuối cùng, vẫn xuất hiện một ít chuyện ngoài ý muốn.

Ai cũng không đoán được, ngay lúc võ lâm các phái chọn ra Lâm vị trí minh chủ võ lâm, Vô Hoa thập nhị cung sẽ cùng Khải Uyên điện liên hợp với nhau, âm thầm giết hại nhân sĩ võ lâm, nghỉ ngơi lấy sức rồi đến đại hội võ lâm, sự phản đối duy nhất đến từ chính Vô Hoa thập nhị cung Cung chủ Nguyễn Lương Ngọc.

Khải Uyên điện là tổ chức ám sát, trong chốn võ lâm người bị hãm hại không phải số ít, nhưng nhiều năm qua, lại không ai tìm được nơi bọn họ ẩn mình, giống như bóng tối, bọn họ giấu mình ở một nơi bí mật gần đó, sau đó ra tay bất ngờ khiến người ta không kịp phòng bị.

Cung Hách Liên kế nhiệm chức minh chủ võ lâm.

Ngày đó, võ lâm chính phái cùng ma giáo lại bùng nổ một trận đại chiến, lần này, võ lâm chính phái không hề phòng bị, có thể nói tổn thất nghiêm trọng, trong đó đặc sắc nhất chính là trận Nguyễn Lương Ngọc đấu với Cung Hách Liên, hai người đều là nhân tài kiệt xuất, mỗi chiêu thức có thể làm cát bay đá chạy, ảnh hưởng vô cùng, cuối cùng, vẫn là Cung Hách Liên bại dưới một chiêu chiết mai đao pháp của Nguyễn Lương Ngọc.

Ngày đó, Vô Hoa thập nhị cung và Khải Uyên điện tuyên bố, từ nay về sau, nếu có chuyện sinh sự nhiễu loạn giáo chúng, giết không tha!

Lãm Khâu sơn trang cũng công bố, từ hôm nay trở đi, ma giáo phàm là giết hại võ lâm đồng bào, nhiễu loạn dân chúng, giết không tha!

Nhiều năm ngươi tranh ta đoạt, tại võ lâm đại hội đều đã giải quyết, chính phái và ma giáo thế lực cân bằng, tái hiện kết cục nhiều năm trước.

Võ lâm chính phái đối với Vô Hoa thập nhị cung và Khải Uyên điện liên thủ càng kiêng kị hơn là lo lắng, nhưng vài năm sau đó, Vô Hoa thập nhị cung cùng Khải Uyên điện không hề qua lại, hai bên từ đó không thăm hỏi, càng không làm ác quấy rầy dân chúng.

Nhưng ai cũng không biết, rốt cùng là họ tình nguyện như thế, hay là nghỉ ngơi lấy sức, muốn đứng lên lần nữa.

Núi Phượng Lân

Nọn núi nối nhau như uốn lượn thành hàng dài, vách núi dựng đứng như đao gọt thẳng tắp, cây cối vùng núi rậm rạp, quái thạch lởm chởm, cảnh trí độc đáo, như bước vào mê cung vô tận, xa xa, sẽ bắt gặp Núi Phượng Lân quay cuồng bên trong sương trắng phau phau, khí thế bàng bạc, muôn hình vạn trạng, không phân rõ là mây trong núi nay núi ở trong mây.

Nhưng trong núi rừng rậm rạp phức tạp này, lại là một tòa cung điện tráng lệ nguy nga, cột chạm trổ, tường đỏ ngói xanh, tương phản bất ngờ đánh sâu vào, khiến người ta như rơi vào mây mù, phân không rõ là mơ, hay là thực.

Không ai biết, Vô Hoa thập nhị cung lại ở trên núi Phượng lân không người, mà nơi này, dễ thủ khó công.

Đỗ Tố Tố hiển nhiên không phải là lần đầu tiên nhìn thấy bức họa này, nhưng mỗi một lần, nàng đều sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lập tức, trong lòng tràn đầy tự hào.

Cảnh đẹp như thế, cung chủ cũng để mặc nàng lui tới.

Phần vinh dự này, những nữ nhân thấp kém kia sao có thể so bì.

Thủ vệ hiển nhiên là biết nàng, lúc này Đỗ Tố Tố đã trang điểm tinh xảo hoa lệ, một cái nhăn mày cười, cũng làm cho người ta kìm lòng không được mà say mê trong đó,nhưng thủ vệ lại tận chức tận trách, chưa từng dời tầm mắt một chút.

“Vũ Dũng ca, không biết cung chủ có ở trong cung?” Đỗ Tố Tố cầm góc váy, khéo cười khanh khách, một bộ tiểu thư khuê các.

Hồ Vũ Dũng vẫn không nhúc nhích, nghiêm trang nói, “Đỗ tiểu thư, Cung chủ đang nghị sự, cô không tiện tiến vào.”

“Đa tạ Vũ Dũng ca, Tố Tố ở ngoài chờ.” Đỗ Tố Tố nói xong liền nhẹ nhàng bước vào trong cung, trực tiếp hướng nghị sự Vô Hoa điện, chờ ngoài điện Vô Hoa, nàng biết, cho dù cung chủ sủng ái nàng, cũng không để nàng tham dự chính sự, nàng vẫn tự mình hiểu lấy.

Nhớ lúc trước Cung chủ cực kỳ sủng ái A Lan, nàng muốn cái gì liền cho đó, đến nỗi thụ sủng mà kiêu chỉ vì việc nhỏ mà tự tiện xông vào Vô Hoa điện, mặc dù cung chủ thương tiếc nhưng cũng không mềm lòng, đem nàng vứt bỏ.

Nàng không có hứng thú làm A Lan thứ hai.

Ở bên ngoài Vô Hoa điện đợi một lát có một cô gái trang điểm xinh đẹp, mềm mại không xương mặc quần áo màu hồng đến gần.

Thân hình như liễu, phong tư xinh đẹp tựa rắn nước, hình như nàng cũng thấy Đỗ Tố Tố, mi liễu cong lên âm hiểm như rắn, sau đó lắc lư đi tới bên cạnh Đỗ Tố Tố.

“A, không phải là Đỗ tỷ tỷ sao? Ta nhớ hôm qua tỷ mới đến gặp cung chủ mà, sao thế? Một ngày không gặp như cách ba thu?” Giọng điệu đầy hàm ý trào phúng, ánh mắt độc ác nhìn Đỗ Tố Tố từ trên xuống dưới, cuối cùng hừ lạnh một tiếng.

Đỗ Tố Tố cũng mắt lạnh nhìn nàng, người này tên Hồ Nghiên mấy ngày trước, không biết từ chỗ nào đến, hình như cũng được cung chủ yêu thích, nhất là thân thể trắng mịn như rắn, dụ hoặc vô hạn.

Nàng mặt không biến sắc, trong lòng lại nhổ một tiếng, chẳng qua cũng là thứ đê tiện!

“Hồ muội muội, cung chủ sủng ái ta, sao vậy? Chẳng lẽ muội ghen tỵ không bằng sao?”

Hôm qua lúc Nguyễn Lương Ngọc ban thưởng Đỗ Tố Tố trâm cài, trùng hợp Hồ Nghiên cũng có mặt.

“Đỗ tỷ tỷ nói gì vậy? Tỷ tỷ được sủng ái, muội muội vui còn không kịp!” Ánh mắt Hồ Nghiên âm trầm, lại lóe lên tươi cười, tuy rằng thật sự khó coi.

Đỗ Tố Tố thấy thế không khỏi cười lạnh, tài trí hơn người kiêu ngạo.

Bất kể như thế nào, hiện tại cung chủ sủng ái nhất vẫn là nàng, Hồ Nghiên này cũng không gây nổi sóng gió gì.

Hồ Nghiên vẫn chưa rời đi, trong lòng Đỗ Tố Tố mười phần không vui, bất chợt lườm hai mắt, trong lòng nghĩ kế đem người này đuổi đi như thế nào, tuy cung chủ sủng ái nàng, nhưng không phải không có khả năng triệu kiến Hồ Nghiên.

“Ôi —” Đỗ Tố Tố đột nhiên trượt chân, thân thể mất cân bằng, tay phải quơ lung tung, tay âm thầm dùng sức, nhất thời hồ nghiên không phòng bị, hai người cùng nhau ngã xuống ở đất, chẳng qua là Hồ Nghiên ở dưới làm đệm lưng.

Trang sức trên người Hồ Nghiên cũng rơi đầy dưới đất, quần áo càng dính không ít bùn đất.

Nàng đẩy mạnh Đỗ Tố Tố, nổi giận đùng đùng đứng lên chỉ tay về Đỗ Tố Tố, cơ hồ sắp phun ra lửa nhưng nàng cuối cùng vẫn hiểu nơi này là Vô Hoa điện, không có tức giận mắng mỏ hay tiến lên đánh người.

“Ôi, xem này, muội muội, thật là ngại quá! Sao muội lại đứng ở chỗ này chứ, ta… Ai, cũng không làm gì, bỗng nhiên đứng vững, may mà có muội muội!” Đỗ Tố Tố vội vàng cười vỗ vỗ quần áo dính bùn của Hồ Nghiên, trên mặt ra vẻ áy náy thế nào cũng không che được nụ cười.

Hồ Nghiên nổi giận đùng đùng nhìn nàng, hất mạnh tay nàng ra, “Không cần ngươi giả mù sa mưa!” Ngón tay nàng đùa nghịch trang sức, cũng biết không tốt.

“Muội muội, ngươi đừng trách tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng vô tâm, nếu không ngày mai tỷ tỷ tự mình đến cửa xin lỗi?” Đỗ Tố Tố vừa nói đi qua một bên đụng trâm cài Hồ Nghiên thật vất vả mới cắm lại được, tay cố ý quấy rối đem kiểu tóc Hồ Nghiên biến thành hỏng bét.

Ngón tay Hồ Nghiên nắm chặt Mai trâm, lực độ to lớn, cơ hồ muốn đem lòng bàn tay mài chảy máu.

Trên mặt Đỗ Tố Tố tươi cười dối trá làm nàng cảm thấy ghê tởm, nàng cũng không đùa nghịch tóc, tóc tai bù xù tức giận trừng mắt Đỗ Tố Tố, sắc mặt âm trầm, “Đỗ Tố Tố, ngươi chờ đó!” Nàng bỏ xuống một câu ngoan tuyệt, lắc mông bước nhanh rời đi.

“Muội muội, ngươi nên coi chừng một chút, đừng té ngã!” Đỗ Tố Tố tươi cười, Hồ Nghiên buồn bực đi xa, nàng hung tợn mắng một câu hồ ly tinh sau đó lại nhịn không được ôm bụng cười to.

Không ngờ một bàn tay bỗng nhiên ôm thắt lưng của nàng, hô hấp ấm áp dừng ở cổ trắng noãn, sau đó nghe thấy một câu trầm thấp, “Việc gì mà cười vui vẻ như vậy?”

Đỗ Tố Tố không khỏi cứng đờ, lập tức phản ứng rất nhanh, vừa thầm than may mắn Hồ Nghiên đi rồi, ngón tay vừa mềm nhẹ dừng trên đôi tay ôm ở bên hông, sau đó xoay người, ôn nhu cười nói, “Cung chủ, Tố Tố vừa mới gặp Hồ Nghiên muội muội, nói vài câu vui đùa, ai biết muội ấy nổi giận đùng đùng rời khỏi.”

Trong lòng Nguyễn Lương Ngọc biết rõ, nhưng đối với đấu đá gay gắt của các nàng không có hứng thú, hỏi: “Ngày hôm qua không phải nói trong nhà có khách sao? Hôm nay thế nào lại đến đây à?”

Đỗ Tố Tố nghe vậy không khỏi vui vẻ, xem ra cung chủ là vì mình không đến mới gọi Hồ Nghiên, vì thế thân thể mềm nhũn, tiện hể ngã vào lòng Nguyễn Lương Ngọc, cười duyên nói: ” Không phải do Tố Tố nhớ cung chủ sao?”

Nguyễn Lương Ngọc cũng không đẩy ra, ôm thân thể mềm mại phảng phất như không có xương cốt kia, ngón tay nhéo nhéo da thịt bóng loáng của nàng, khẽ cười một tiếng, “Chúng ta về Phúc Vũ điện.”

Người lui tới Vô Hoa thập nhị cung đều nhìn không chớp mắt, tựa hồ đã thành thói quen.

Phúc Vũ điện là tẩm cung Nguyễn Lương Ngọc, ngày thường hiếm có người có thể đi vào trong đó, mà trong số ít người này lại không bao gồm Đỗ Tố Tố, Phúc Vũ điện không có bố trí xa hoa lãng phí, nơi này có cảm giác yên tĩnh ôn hòa, trên bàn đàn hương thơm ngát nhập mũi.

Nguyễn Lương Ngọc ngồi ở ghế tựa, nâng nước trà Đỗ Tố Tố bưng tới, ngửi hương trà vô cùng tươi mát, Đỗ Tố Tố đứng một bên, ngón tay quấy quần áo, cúi đầu, không dám lại gần chút nữa.

Hồi lâu, Nguyễn Lương Ngọc đem chén trà đặt trên bàn, ánh mắt dừng trên người Đỗ Tố Tố, nói, “Ngẩng đầu.”

Đỗ Tố Tố ngẩng đầu, vừa vặn cùng ánh mắt Nguyễn Lương Ngọc đối diện, không phải lần đầu tiên thấy khuôn mặt này, nhưng mỗi một lần đều như mới gặp, cái nhìn ấy, làm cho người khác không dám nhìn thẳng đôi mắt kia.

Thế gian này, coi như phong hoa tuyệt đại mỹ nam tử!

Chỉ tiếc, ở trong mắt Nguyễn Lương Ngọc nàng không nhìn thấy cảm xúc gì, cho dù lúc mỉm cười, trong mắt hắn cũng chỉ có bình thản, làm cho người khác đoán không ra tâm tư.

Nguyễn Lương Ngọc đánh giá Đỗ Tố Tố, nữ nhân trước nay không lúc nào không dính lấy mình, lần đầu tiên nhu thuận đứng một bên, nhưng làm ra tư thái áy náy như thế, cuối cùng, hắn đã nhận ra.

” Trâm cài ta đưa cho ngươi đâu rồi?” lúc đó Đỗ Tố Tố từng nói qua trâm cài này là vật quý giá nhất, ngày ngày mang theo, hôm nay nàng tới gặp chính mình, lại không có mang.

Nghe vậy, Đỗ Tố Tố giống như bị chọc trúng chỗ đau, tầm mắt mông lung, một đôi mị nhãn đầy ra nước mắt, nức nở không dám đáp lời, tư tháy này quả nhiên vừa thấy đã thương.

Nguyễn Lương Ngọc nhíu mày, cực kì không vui, trâm cài đó với hắn cũng không ý nghĩa gì, ít nhất ở trong trí nhớ không có, có nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhắc đến đều có chút sầu não, nên mới có thể đưa cho Đỗ Tố Tố, nghĩ rằng không thấy cũng sẽ không khó chịu nữa, nhưng hôm nay trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.

“Nói chuyện!” Hắn lần đầu tiên cảm thấy Đỗ Tố Tố mềm mại có chút làm cho người ta đau đầu.

Đỗ Tố Tố bị quát lớn liền phát hoảng, cuối cùng dừng nức nở, dè dặt trả lời, “Cung chủ, trâm cài… Trâm cài, bị người ta đoạt rồi!”

Nguyễn Lương Ngọc càng nhíu chặt mày, “Sao lại thế này?” Ai dám cướp của Đỗ phủ tam tiểu thư!

“Khi Tố Tố hồi phủ, đột nhiên có một nữ tử ngăn ở trước xe ngựa, Tố Tố muốn rời khỏi, ai biết nàng không nói hai lời liền ra tay chế trụ phu xe, sau đó còn hỏi Tố Tố, trâm cài này ở đâu ra? Tố Tố liền nói là cung chủ tặng cho ta, kết quả nàng nghe xong lời này lập tức đoạt trâm cài rồi đi, người nọ võ nghệ cao cường, Tố Tố làm thế nào cũng không đuổi kịp.” Đỗ Tố Tố thêm mắm thêm muối, cuối cùng đem nguyên do nói rõ ràng, tuy rằng bịa đặt không ít.

Một nữ tử võ nghệ cao cường? Nguyễn Lương Ngọc ngón tay nhẹ khấu mặt bàn, suy tư, “Người đó là ai? Vì sao phải cướp trâm cài?”

“Người đó Tố Tố cũng không biết, nhưng ngày thứ hai, lại nghe cha nói, người đó là thần y từ kinh thành tới chữa bệnh điên cho ca ca.

Tố Tố thấy nàng, liền hỏi nàng muốn lấy lại trâm cài, ai biết nàng thế nào cũng không chịu đưa, còn nói… Còn nói…” Đỗ Tố Tố thanh âm thấp xuống, có chút chần chờ bất định.

Nguyễn Lương Ngọc không khỏi nhíu mày, “Còn nói cái gì?”

“Nàng còn nói, trâm cài đó là của nàng, ngay cả… ngay cả… Cung chủ… Cũng là của nàng…”

Nói xong Đỗ Tố Tố cẩn trọng nhìn phản ứng của Nguyễn Lương Ngọc, không có sự tức giận trong tưởng tượng, hồi lâu mới nghe thấy hắn cười cười, “Người này, cũng thật thú vị!”.