Đệ Nhất Nương Tử

Chương 49: 49 Ở Cùng Ta Một Đêm

Một Đỗ phủ lớn như vậy chợt rơi vào yên tĩnh, tựa hồ tiếng cây châm rơi xuống cũng có thể nghe được.

Cả một nơi rộng lớn ấy chỉ có tiếng hít thở nặng nề đột ngột lan tỏa.

Tô Thất Thất ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đàn hương, cánh tay thon dài đặt trên tay vịn.

Một tay nàng cầm chiếc hộp gỗ chạm trổ rườm rà, một tay nắm gốc dược liệu còn non có hình dáng như nhân sâm.

Phần gốc rẽ cây thuốc kia có hình bầu dục, nhánh được phân làm bốn giống như tay chân, nhìn qua có phần giống con rối hình người, khá là đẹp mắt.

Nhưng mà, đây cũng không phải là trọng điểm.

Ngón tay Tô Thất Thất nắm chặt dược liệu kia, âm thầm dùng sức.

Gốc dược liệu hiếm có vô cùng quý giá kia dần dần hóa thành bột phấn.

Nàng mở tay ra, thản nhiên nhìn bột phấn rơi lả tả xuống đất.

Từ đầu tới cuối, khuôn mặt không mang chút biểu cảm nào.

Vẻ mặt Đỗ Uy biến hóa thuận theo gốc dược liệu kia.

Đến phút cuối hắn đã nhịn không được mà toát mồ hôi lạnh.

Nhưng hắn đã chọn chịu đựng mà không có lên tiếng quấy nhiễu nàng.

Chẳng qua vẻ lo lắng lại rất rõ ràng.

Thế nhưng, sẽ có người không nhẫn nại được muốn bất bình thay hắn.

Nhị thiếu Đỗ gia sốt ruột đến đỏ mắt, “Đây chính là thứ quý giá nhất của cha ta đó! Thường ngày chúng ta muốn xem một chút cũng không thể xem một được.

Vậy mà ngươi… Sao ngươi dám chứ?” Hắn chỉ vào Tô Thất Thất, tức giận đến không nói nên lời.

“Linh lung huỳnh này là giả.” Tô Thất Thất tiếp tục thưởng thức hộp gỗ quý giá kia, đầu cũng không ngẩng lên, thờ ơ nói.

Đỗ Uy lập tức phản bác, “Linh lung huỳnh này không thể nào là giả được!”

“Sao lại không thể?” Tô Thất Thất ngẩng đầu nhìn hắn, “Tuy ta chưa thấy Linh lung huỳnh bao giờ nhưng chỉ cần cầm trong tay là biết được thật giả.” Vả lại, tuy rằng bề ngoài của các loại Linh lung huỳnh này hầu hết đều giống nhau như đúc nhưng mùi vị lại không thay đổi được.

Rõ ràng loại này được luyện thành từ dược liệu bình thường.

Lúc này, người luôn giữ phép tắc yên tĩnh đợi một bên như Lý Ngọc Liên cũng nhịn không được nói, “Hoàng Phủ tiểu thư, lão gia yêu quý Linh lung huỳnh này như trân bảo, tuyệt đối sẽ không đánh tráo để lừa dối người.

Hiện tại Linh lung huỳnh đã bị hủy, lúc này… chúng ta làm sao có thể xác định thật giả được chứ.” Nàng dùng từ hết sức khéo léo, kèm theo vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng ấy chỉ trích Tô Thất Thất không thể phá hủy xong mới nói đó là thuốc giả.

Tô Thất Thất cúi đầu suy nghĩ, ánh mắt nhìn trên mặt đất.

Lúc Lý Ngọc Liên lên tiếng nàng cũng không thèm ngẩng đầu, hiển nhiên không để vào mắt.

Biểu hiện kiêu ngạo đó khiến Lý Ngọc Liên cùng Đỗ Tùy An nhìn nhau, sau đó cả hai cùng trừng mắt đầy dữ tợn nhìn Tô Thất Thất.

“Tiểu thư, người nói như thế là có chứng cứ hay không?” Đỗ Uy mở miệng hỏi.

Dù sao cũng là vật mình yêu quý lại bị phá hủy dễ dàng như vậy.

Trong lòng thật sự rất không cam!

Tô Thất Thất không trả lời hắn.

“Ai đưa Linh lung huỳnh này cho ngươi?” Nàng hỏi.

Đỗ Uy kinh ngạc nhìn Tô Thất Thất, ho khan một tiếng, “Tiểu thư, đây vốn là bảo vật gia truyền nhà ta, sao lại là ai đưa được?”

“Không.

Vật này không phải của ngươi, ngươi đừng nói dối.

Chạm khắc bên trên hộp gỗ rất phức tạp, nhìn qua đã biết không phải vật tầm thường.

Nếu ngươi đã có nó từ sớm…” Nàng liếc nhìn Lý Ngọc Liên, câu nói tiếp theo bỗng ngừng lại.

Nếu ngươi có bảo vật từ lâu, tất nhiên đã bị người mơ ước nó dùng đủ mọi cách lấy đi.

Nghe vậy, Đỗ Uy yên lặng một lúc lâu mới nói: “Không lừa gạt tiểu thư, quả thật có người cho ta Linh lung huỳnh.

Nhưng ta đã đồng ý không nói ra tên của nàng.

Nàng cũng là một mảnh chân tình.

Cho dù vì Quyến nhi ta cũng không thể làm việc bất trung bất nghĩa được.”

Tô Thất Thất gật đầu.

Ngược lại với mấy người này, Đỗ Uy chính trực tự nhiên hơn nhiều, “Vậy ta sẽ không hỏi.

Ta chỉ muốn biết, có những ai biết nơi cất giấu Linh lung huỳnh?”

Nàng tin rằng Linh lung huỳnh mà Đỗ Uy lấy được là thật.

Chỉ với cái hộp này, chủ nhân cũ của nó cũng không cần thiết phải làm giả.

Khả năng duy nhất hiện tại là có người đã trộm lấy, sau đó đưa hàng giả vào thế chỗ.

“Nơi ta để Linh lung huỳnh cực kỳ bí mật.

Ngoại trừ ta không người biết…” Đỗ Uy suy nghĩ.

Bỗng nhiên chợt ngẩng đầu nhìn Tô Thất Thất, “Đúng rồi, Tố Tố biết.

Có lần, nó lén đi cùng ta nên đã thấy Linh lung huỳnh.

Nhưng, nó căn bản không có khả năng…”

Tô Thất Thất suy nghĩ hồi lâu, sau đó nàng chậm rãi đứng lên rồi bình thản đi ra cửa.

Không có gì là không thể cả.

Trước mặt Đỗ Uy, Đỗ Tố Tố có lẽ là một cô con gái ngoan ngoãn.

Nhưng xem ra, nàng ta lại là người đáng nghi nhất.

Vô thức, nàng lại nhớ tới nụ cười đắc ý của người kia.

“Tiểu thư, xin dừng bước!” Thấy thế, Đỗ Uy vội vàng đi đến ngăn nàng, “Linh lung huỳnh bị mất là tại ta bất cẩn.

Nhưng cầu xin tiểu thư nương tay cứu giúp con trai ta!” Đỗ Uy thành khẩn nhìn Tô Thất Thất.

Sau đó hắn cúi mình trước nàng, thái độ cung kính khẩn cầu nàng giúp đỡ.

Lấy thân phận của Tô Thất Thất, không cần phải cố ý nói Linh lung huỳnh là giả.

Cho nên, hắn cũng chỉ có thể than một tiếng xui xẻo.

Lý Ngọc Liên và Đỗ Tùy An lo lắng nhìn Tô Thất Thất.

Đương nhiên, bọn họ không phải nghĩ đến chuyện nên làm gì để cầu nàng cứu Đỗ Thư Quyến.

Bình thường, Lý Thất Thất sẽ chẳng bao giờ thích mấy việc làm ăn lỗ vốn.

Trên đời này người đáng thương nhiều lắm, mà nàng cũng chẳng phải dạng lương thiện gì.

Nhưng bây giờ nàng lại không thể nói lời cự tuyệt khỏi miệng được.

Trước mặt nàng là một người cha đang đau khổ cầu xin nàng cứu con hắn.

Huống chi, nàng thật sự không ưa loại người như Lý Ngọc Liên.

Nếu Đỗ Thư Quyến cứ tiếp tục điên khùng như vậy, chẳng phải càng hợp ý bọn họ hay sao?

Hơn nữa, nhìn ả Đỗ Tố Tố kia rất không vừa mắt nên nàng cũng không ngại xem bệnh cho vị đại thiếu gia luôn điên khùng ấy.

Để rồi xem, Đại thiếu Đỗ gia sẽ biến hóa đến nghiêng trời lệch đất hay vẫn bị đánh bại đây?

“Bây giờ thân thể Đỗ Thư Quyến vẫn đang suy yếu nên mấy tháng này cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.

Nhớ phải dùng các dược liệu quý hiếm để điều dưỡng.

Về phần độc còn dư trên người hắn, vài ngày ta lại qua một lần.

Khoảng chừng nửa tháng sau, nếu hắn được chăm sóc tốt sẽ không sao nữa.”

Nghe vậy, Đỗ Uy vội vàng nói lời cảm ơn, thuận tiện kéo Lý Ngọc Liên đang ngơ ngác đứng một bên cùng nhau nói cảm tạ.

Lý Ngọc Liên cố gắng nặn ra dáng vẻ tươi cười khiến Tô Thất cũng cảm thấy có chút hài hước.

Hai tay Đỗ Tùy An nắm chặt thành hai quả đấm, ánh mắt hung ác nhìn Tô Thất Thất không hề che giấu sự phẫn nộ và cao ngạo trong ánh mắt.

Có điều, Tô Thất Thất không hề đặt những chuyện này ở trong lòng.

Lý Ngọc Liên căm hận cũng được, Đỗ Tùy An phẫn nộ cũng được, căn bản không uy hiếp được nàng.

Nàng cũng không có rảnh rỗi đi nhớ thương kẻ khác.

Cũng giống như sư tử bị giam giữ trong lồng, cho dù nó rống lợi hại đến đâu, lúc duỗi móng vuốt ra cũng không làm gì được nàng.

Trước khi Tô Thất Thất rời đi có qua nhìn Đỗ Thư Quyến.

Mạch đập của hắn đã khôi phục bình thường, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, vẫn cần phải điều dưỡng cho tốt.

Tướng mạo Đỗ Thư Quyến nho nhã yếu đuối, mang theo vài phần ôn hòa, lông mày rất đẹp mắt.

Nếu nhan sắc của Nguyễn Lương Ngọc mang theo khí chất tà mị không cách nào khiến người sinh ra ý thương tiếc, thì Đỗ Thư Quyến lại bất đồng.

Trên người hắn là loại cảm giác khiến người ta vừa thấy đã thương, chỉ muốn ôm hắn vào trong ngực mà thương yêu.

Khí thế của người này không hề bén nhọn mà là nhu hòa tựa như một bức tranh phong cảnh tĩnh lặng.

Hắn chỉ nằm đó mà phảng phất tất cả mọi thứ xung quanh cũng trở nên ôn hòa theo.

Lúc Tô Thất Thất định rời khỏi, hắn đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Giọng nói rất nhẹ, tưởng chừng một trận gió thổi qua sẽ biến mất: “Ngươi đã cứu ta?”

Tô Thất Thất quay đầu nhìn đôi mắt kia, bỗng cảm thấy tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, vì thế nói, “Đúng vậy, là ta cứu ngươi.”

Trí nhớ Đỗ Thư Quyến còn có chút hỗn loạn, hắn nhìn một lúc rồi nhắm mắt lại, “Chúng ta có thể gặp lại không?” Lúc hắn nói chuyện, giọng nói đã tràn đầy mỏi mệt.

Tô Thất Thất cất bước rời đi,”Có.”Những đỉnh núi nối tiếp nhau tựa bất tận cùng với vách núi thẳng đứng.

Sau khi vượt qua rừng núi giống như mê cung, Tô Thất Thất nhìn thấy tòa cung điện quen thuộc mà xa lạ, lộng lẫy kia.

Vẫn là rường cột chạm trổ, tường đỏ ngói xanh.

Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh.

Giống như ba năm trước, nàng đứng ở đây, trong lòng tràn ngập lo lắng, bất an.

Ký ức và hiện thực đột ngột lẫn lộn với nhau.

Cảnh còn người mất.

Lúc này đây, nàng cũng không mang theo do dự và sợ hãi bất an mà đến.

Vô Hoa thập nhị cung canh phòng nghiêm ngặt.

Chỉ là bên ngoài cung điện đã có vô số người bảo vệ.

Thị vệ thay phiên canh giác, dù là một con kiến cũng không dễ dàng tiến vào.

Nhưng mà, dương đông kích tây luôn là phương pháp tốt nhất.

Tô Thất Thất khom người ẩn nấp trên một cái cây rậm rạp.

Lá cây che khuất cơ thể của nàng.

Lúc hai nhóm thị vệ thay ca cho nhau, nàng cầm viên đá trong tay ném ra.

Hòn đá đập mạnh trên vách tường rồi phát ra tiếng vang.

Một nhóm người đi về hướng bên trái.

Tô Thất Thất tiếp tục ném thêm một viên, đem một ít người ở nơi khác dẫn dụ về phía bên phải.

Cơ hội chỉ trong nháy mắt, bọn họ rất nhanh sẽ gặp phát hiện bản thân bị dẫn rời đi, nhưng chừng này là đủ rồi.

Mũi chân Tô Thất Thất đạp ra rồi rơi nhẹ trên mặt đất, sau đó lặng yên không tiếng động tiến vào Vô Hoa thập nhị cung.

Nơi này nàng cũng không xa lạ gì, dọc theo đường đi lại hết sức tránh né nên không bị hạ nhân chú ý.

Trong điện Vô Hoa trống rỗng.

Tô Thất Thất lập tức đi tới Vũ Phúc điện, tẩm cung của Nguyễn Lương Ngọc.

Tô Thất Thất không thể phủ nhận bản thân có phần thích tẩm cung yên tĩnh này.

Cũng may, tuy rằng Nguyễn Lương Ngọc không nhớ rõ nàng nhưng chưa đến mức thay đổi tính cách rồi bố trí tẩm cung một cách xa hoa lãng phí.

Tô Thất Thất nhảy từ cửa sổ vào.

Nàng đã xem xét qua, vị trí này là một góc khuất nên sẽ không khiến ai chú ý.

Nhưng chính nơi ấy, khi nàng thấy cặp mắt như đang mỉm cười kia nhìn nàng chăm chú mới khiến nàng phát hoảng.

Nguyễn Lương Ngọc miễn cưỡng tựa vào bức tường, trên người vẫn là bộ trang phục trắng như trước, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười mị hoặc lòng người, “Ta nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại.”

Ngày đó, võ nghệ Nguyễn Lương Ngọc cao hơn nàng.

Ngay lúc Tô Thất Thất chuẩn bị thua, đám người Đỗ Uy từ xa đi đến, bọn họ liền tạm thời dừng tay.

Sau đó, Nguyễn Lương Ngọc mang Đỗ Tố Tố đi, hơn nữa còn tự tin tuyên bố, bọn họ sẽ còn gặp lại.

Lúc đó, nàng còn không biết sự tự tin của Nguyễn Lương Ngọc đến từ phương trời nào.

Tô Thất Thất kinh ngạc, rồi nhanh chóng bình tĩnh nhìn hắn, “Linh lung huỳnh ở trên tay ngươi?” Nàng trực tiếp mở miệng hỏi.

Về việc Đỗ Tố Tố, người duy nhất nàng có thể nghĩ đến đó là Nguyễn Lương Ngọc.

Thủ đoạn khéo léo như vậy tất nhiên là từ tay hắn mà ra.

Nguyễn Lương Ngọc cũng hết sức sảng khoái, “Linh lung huỳnh ở trên tay ta.

Ta nói rồi, ta không thích người khác đánh vỡ quy củ của ta.

Cho nên, ngươi giúp Đỗ Tố Tố giải độc, đưa trâm cài Hoàn bích quy Triệu (Của về chủ cũ), ta sẽ đưa Linh lung huỳnh cho ngươi.

Với ta, thứ này căn bản không đáng một đồng.” Một câu nói cuối cùng, hắn càng giống như đang oán giận.

“Ta có thể giúp Đỗ Tố Tố giải độc, nhưng sẽ không đưa trâm cài cho ngươi.”

Nguyễn Lương Ngọc thật sự không biết vì sao bản thân lại nhớ mãi không quên một cái trâm cài đã hỏng, “Ngươi có thể không giải độc cho nàng, nhưng là ta nhất định phải có trâm cài.” Hắn cũng kiên định nói.

“Ta sẽ không đưa trâm cái cho ngươi!” Tô Thất Thất không hề nhường nhịn.

“Vì sao?”

Tô Thất Thất im lặng một hồi, “Ta cho ngươi, ngươi sẽ lại tùy ý tặng người khác.” Nàng than nhẹ.

Nguyễn Lương Ngọc không hiểu, “Đó là đồ vật của ta, ta muốn làm gì có liên quan đến ngươi sao?”

“Thế nên ta không thể cho ngươi.” Có lẽ có một ngày, ta sẽ trả lại cho ngươi.

“Ngươi!” Nụ cười Nguyễn Lương Ngọc cứng đờ.

Giọng nói kiên định của Tô Thất Thất khiến hắn có chút phiền muộn.

Nhưng mà, lúc hắn nhìn cặp mắt trong trẻo lạnh lùng kia, trên người người này mặc một thân đỏ nhưng lại không có chút nhiệt tình như lửa nào..

Bất kể là nói chuyện hay làm việc cũng rất cứng nhắc, không hề thú vị, biểu cảm trên mặt cũng không nhiều.

Tuy đôi lúc nàng cười một cái nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy đó là nụ cười lạnh.

Đã thế, nàng còn rất cố chấp giữ ý mình, làm thế sao cũng không chịu lùi bước.

Bỗng nhiên hắn rất muốn biết, một người như vậy, chẳng lẽ lúc nào cũng mặt không biểu cảm hay sao?

Thế nên hắn cười, một nụ cười khiến băng tan và làm cho sóng nước dập dềnh, khiến Tô Thất Thất bỗng nhiên cảm thấy say mê.

Giây tiếp theo, hắn phi thân ôm nàng, chậm rãi tiến gần bên tai nàng rồi cười khẽ một nụ cười mê hoặc lòng người.

“Hay là, chúng ta trao đổi điều kiện được không?” Hắn ngừng lại một chút, cảm giác được thân thể Tô Thất Thất cứng đờ, nụ cười lại càng thêm xán lạn, “Ta không cần trâm cài, ngươi cùng ta một đêm xem như bồi thường, thế nào?”

Ta không cần trâm cài, ngươi cùng ta một đêm xem như bồi thường,thế nào?

Đột nhiên, Tô Thất Thất cũng cười..