Đệ Nhất Thi Thê

Chương 30: Cậu không hợp làm vận động mạnh

Mộ Nhất Phàm nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức ngẩng đầu, trông thấy người đàn ông cao lớn đứng ở cửa vào, hai mắt sáng lên: “Bắc Thiên.”

Cũng may là tình tiết truyện không lệch khỏi quỹ đạo.

Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm bị tóm hai tay, mi tâm chau lại, đôi mắt hung ác lướt qua hai gã bảo vệ.

Hai gã bảo vệ bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn làm cho kinh hãi, vội vã buông tay ra.

Mộ Nhất Phàm vội chạy tới bên người Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên nhìn anh xách theo gần hai mươi túi đồ, nhạt giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Mộ Nhất Phàm phẫn nộ trừng mắt nhìn hai gã bảo vệ: “Anh hỏi bọn họ ý, vô duyên vô cớ ngăn tôi lại, không cho tôi đi vào.”

Hai gã bảo vệ vội vã giải thích: “Thưa anh, chuyện là thế này, ban nãy có ba tiểu thư nói có một tên biến thái băng mặt kín mít theo dõi họ, cho nên bọn tôi mới ngăn anh ta lại.”

Mộ Nhất Phàm cả giận nói: “Biến thái? Mịa nó chứ ông nói ai biến thái? Tôi biến thái chỗ nào?”

Hai gã bảo vệ: “………..”

Băng kín mít cả mặt nhận không ra người như vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy rõ là biến thái.

“Với lại, tôi theo dõi người ta lúc nào cơ?”

Bảo vệ nhìn về phía ba người Dung Tuyết ở trong nhà hàng: “Là ba tiểu thư kia nói.”

Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn vào trong nhà hàng.

Chiến Bắc Thiên thấy một người trong đó, trong phút chốc nheo mắt lại, con ngươi lóe lên tia lạnh lẽo.

Nhóm Dung Tuyết ở cách xa chỗ Chiến Bắc Thiên, chỉ chú ý tới vẻ ngoài tuấn mỹ của Chiến Bắc Thiên, lại không nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn.

“Anh chàng kia đẹp trai thật đấy.” Một người bạn của Dung Tuyết thốt lên.

Dung Tuyết ngạc nhiên nhìn Chiến Bắc Thiên tới thất thần, đột nhiên tim đập mạnh hơn.

Cũng không phải cô chưa từng gặp qua anh chàng nào đẹp trai, thế nhưng, những anh chàng vừa đẹp trai lại vừa có khí chất như Chiến Bắc Thiên thì không có nhiều.

Một người bạn khác che miệng cười nói: “Hình như anh chàng kia đang nhìn Dung Tuyết, chắc là nhìn trúng Dung Tuyết rồi.”

Mặt Dung Tuyết hiện lên sắc hồng: “Mấy cậu đừng nói linh tinh.”

“Chao ôi, Dung Tuyết xấu hổ kìa.”

Nhóm bạn Dung Tuyết nhìn ra Dung Tuyết có ý với anh chàng kia, liền đưa ra chủ ý: “Dung Tuyết, tớ thấy hình như cái tên biến thái là bạn tốt với anh chàng đẹp trai kia, cậu thử mượn cớ đi tới, nói chỉ là hiểu lầm, để lại ấn tượng tốt cho anh ấy đi.”

Đúng là Dung Tuyết có chút động tâm, rất muốn tiếp cận anh chàng đẹp trai kia.

Bên ngoài nhà hàng Tây, Mộ Nhất Phàm nhìn thấy đám Dung Tuyết, không khỏi đỡ trán, ngẫm lại hành vi của mình lúc ban nãy, đúng là khiến người khác phải nghi ngờ: “Đây chỉ là hiểu lầm, ban nãy tôi đợi thang máy, thấy mấy cô ấy bảo gần đây có nhà hàng cơm Tây, nên cũng muốn tới dùng cơm thử.”

Đương nhiên, mục đích thật sự của anh là giả vờ vô tình gặp nam chính, không ngờ lại bị người ta coi là biến thái, đúng là oan ức quá đi mà.

“Cái này…”

Bảo vệ có chút khó xử, đang nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như nào, Dung Tuyết lại mỉm cười ưu nhã đi tới, lịch sự mà nói: “Thật sự xin lỗi anh, là bọn tôi hiểm lầm anh, bảo vệ không làm anh bị thương chứ? Nếu anh không ngại, tôi muốn mời anh và bạn của mình ăn một bữa, coi như để nhận lỗi.”

“……” Mộ Nhất Phàm nhìn Dung Tuyết không nói gì.

Này! Này! Nàyyyyyyyyyyyyyy!

Rõ ràng người cần phải xin lỗi là anh, nhưng sao nữ phụ lại nhìn nam chính đắm đuối con cá chuối thế kia, có ý gì đây hảaaaaaaaaaaaa.

Tiếc là, dù có nhìn nữa nhìn mãi thì nam chính cũng không thích cô đâu nhớ!!

Với lại, cô có bị đui hay không hả, không thấy ánh mắt nam chính nhìn mình lạnh lẽo thế nào sao?

Nếu như ánh mắt có thể giết người, nhất định nữ phụ đã bị giết một vạn lần trong một giây rồi!

Mộ Nhất Phàm nhân lúc nam chính còn chưa nói gì, lịch sự từ chối: “Cảm ơn cô, nhưng bạn tôi không quen ngồi ăn với người lạ.”

Nếu như Dung Tuyết là chị gái anh, anh sẽ không nhiều lời mà lập tức tác hợp cho họ, đáng tiếc là không phải.

Anh kéo tay áo Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên lấy lại tinh thần, dời đường nhìn từ trên người Dung Tuyết chuyển sang Mộ Nhất Phàm: “Sao vậy?”

“Tôi đói rồi.”

Đáy mắt Chiến Bắc Thiên lóe lên tia không vui: “Sao giờ cậu mới đi ăn?”

“Tôi mới mua đồ xong.” Mộ Nhất Phàm nhận thấy Chiến Bắc Thiên đang giận mình, nhưng anh không biết hắn tức cái gì, không phải giận nữ phụ chém sang anh đấy chứ?

Chiến Bắc Thiên nhận lấy túi đồ trong tay anh, không đếm xỉa tới Dung Tuyết đang nhìn mình chòng chọc, xoay người đi tới nói nhỏ với hai người ngoại quốc kia đôi câu.

Hai người đàn ông ngoại quốc gật đầu, rời nhà hàng Tây trước.

Chiến Bắc Thiên dẫn theo Mộ Nhất Phàm vào trong nhà hàng, yêu cầu một bao sương, sau đó bồi bàn dẫn bọn họ đi lên tầng ba.

Hai cô bạn của Dung Tuyết thấy sắc mặt Dung Tuyết xấu hơn bình thường, biết là đã mời thất bại, liền đi lên trấn an.

“Dung Tuyết, cậu không sao chứ?” Một cô bạn quan tâm hỏi.

Dung Tuyết chợt quay đầu trừng mắt nhìn bạn mình, tức tối nói: “Đều tại cậu đưa ra ý kiến tồi tệ này, làm tôi bị mất mặt, anh ta vốn không để ý tới tôi!”

Người bạn cảm thấy mình bị oan, chủ ý của cô đưa ra đâu có tệ, nếu Dung Tuyết không tán thành ý kiến này, đâu cần phải làm theo lời cô.

Gương mặt đã qua phẫu thuật chỉnh hình của Dung Tuyết càng dữ tợn hơn: “Anh ta không để ý tới tôi, tôi lại càng muốn có được anh ta, còn mấy cậu nữa, mặc kệ dùng biện pháp gì, nhất định phải làm anh ta nhớ đến tôi, còn phải lấy được cách thức liên lạc với anh ta, nếu không, tập đoàn Dung thị sẽ chấm dứt hợp tác với nhà mấy người.”

Sắc mặt hai cô bạn trở nên khó coi, lại vẫn cố mỉm cười: “Bọn mình sẽ lấy được cách thức liên lạc với anh ta.”

Dung Tuyết hừ lạnh một tiếng, đi vào trong nhà hàng, không để ý tới hai người bạn ở sau lưng đang trừng mắt nhìn mình.

——

Trong một bao sương thanh tĩnh trên tầng ba, Mộ Nhất Phàm kêu bồi bàn một phần beefsteak tiêu đen năm phần chín.

Chiến Bắc Thiên lại nói: “Năm phần beefsteak tiêu đen, chín kỹ, không cần làm phần cậu ấy vừa gọi.”

Mộ Nhất Phàm mở to mắt nhìn hắn: “Gọi nhiều như vậy, anh ăn chưa no sao? Mà ăn beefsteak chín kỹ không ngon lắm mà.”

Chiến Bắc Thiên nhìn anh không lên tiếng.

Mộ Nhất Phàm liền hiểu ra năm phần beefsteak tiêu đen kia là gọi cho mình, ai bảo gần đây anh ăn nhiều như vậy, hơn nữa ăn beefsteak nửa sống nửa chín không tốt cho dạ dày lắm.

“Dạo này tôi ăn hơi nhiều.” Anh ngượng ngùng cười cười: “Phải rồi, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, còn có thể gặp nhau ở đây, ban nãy anh với hai người ngoại quốc kia từ phòng ăn đi ra, anh tới đây nói chuyện làm ăn sao?”

Chiến Bắc Thiên hờ hững ừ một tiếng, không nói thêm gì, cả ngươi rơi vào trầm tư.

Mộ Nhất Phàm nhìn đôi mắt lạnh lẽo của hắn, đoán chừng hắn đang ngẫm lại chuyện gặp phải Dung Tuyết lúc ban nãy.

Bầu không khí trong bao sương cũng lạnh xuống theo, như điều hòa để 18 độ không bằng, khiến anh không khỏi rùng mình một cái.

Mộ Nhất Phàm bèn lấy một bộ thường phục trong túi ra: “Bắc Thiên, tôi mua cho anh mấy bộ quần áo, anh xem một chút xem có thích không?”

Anh mua dựa theo sở thích của Chiến Bắc Thiên ngoài đời thực, hẳn Chiến Bắc Thiên trong tiểu thuyết cũng sẽ thích.

Chiến Bắc Thiên không ngờ Mộ Nhất Phàm lại mua quần áo cho mình, hơi ngẩn ra: “Cậu mua quần áo cho tôi?”

Mộ Nhất Phàm cười hì hì: “Ừ, tôi mua theo size của anh, chắc sẽ vừa người.”

Chiến Bắc Thiên nghi hoặc: “Cậu biết size của tôi?”

Mộ Nhất Phàm ho nhẹ một tiếng: “Tôi nhìn người anh rồi đoán size ấy mà.”

Thật ra là anh biết size của Chiến Bắc Thiên ở ngoài đời thực.

“Cảm ơn.” Chiến Bắc Thiên thật tâm thật ý nói tiếng cảm ơn, hắn rất hài lòng với bộ quần áo trong tay mình, bất luận là kiểu dáng hay màu sắc đều vô cùng hợp ý hắn.

Nếu như để hắn tới trung tâm thương mại mua quần áo, cũng sẽ chọn kiểu dáng như vậy.

Mộ Nhất Phàm thấy bầu không khí trong bao sương ấm áp trở lại, liền cất quần áo đi, đợi đến khi về nhà thử, sau đó nhân lúc tâm tình Chiến Bắc Thiên đang tốt bèn hỏi: “Chiều nay anh có việc gì không?”

Theo tình tiết trong tiểu thuyết, sau khi nam chính trao đổi xong việc mua bán với hai thương nhân súng đạn kia, sẽ cho mình nghỉ ngơi nửa ngày, cũng không biết liệu có khác gì với nội dung trong tiểu thuyết không.

Chiến Bắc Thiên suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: “Không có.”

“Thế chúng ta đi chơi bowling được không?” Mộ Nhất Phàm hưng phấn nói, anh đề cử hoạt động thể thao này theo sở thích của nam chính.

Chiến Bắc Thiên nhíu mày: “Không thích hợp.”

Mộ Nhất Phàm nghi hoặc, lẽ nào sở thích của Chiến Bắc Thiên trong tiểu thuyết khác với Chiến Bắc Thiên ngoài đời thực: “Không thích hợp? Thế chúng ta đi chơi tennis?”

“Không thích hợp.”

“Đi cưỡi ngựa?”

“Không thích hợp.”

Mộ Nhất Phàm chán nản: “Không thích hợp là sao? Là anh không muốn đi, hay là thế nào? Có thể trả lời rõ ràng hay không.”

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên nhìn lướt qua dưới ngực anh: “Cậu không hợp vận động mạnh.”

Mộ Nhất Phàm ngớ ra: “Sao lại không hợp? Mấy cái kia tôi biết hết mà.”

“Đầy hơi.”

Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên nói: “Ai nói đầy hơi thì không được vận động mạnh? Sao tôi không biết?”

Chiến Bắc Thiên không nói gì.

Mộ Nhất Phàm nghĩ nam chính đã nghĩ cho mình như vậy, nhất định phải nghĩ ra một hoạt động gì đó hợp với mình, không chọn hoạt động giải trí nào quá kịch liệt: “Được rồi, thế chúng ta đi xem phim được không?”

Chiến Bắc Thiên nhìn ánh mắt long lanh làm bộ đáng thương của anh, chân mày nhíu chặt lại, không khỏi gật đầu.

“Vậy được rồi, để tôi chọn phim điện ảnh nhé.” Mộ Nhất Phàm hưng phấn lấy điện thoại ra, lên mạng tìm bộ phim hay: “Chúng ta đi xem phim hành động được không?”

“Quá bạo lực.”

Mộ Nhất Phàm lại ngớ ra, cái người nam chính không biết đã giết qua bao nhiêu tang thi này lại thấy phim hành động quá bạo lực, buồn cười quá đi mà.

“Thriller?”

“Quá đẫm máu.”

“Phim kinh dị?”

“Quá kích thích.”

“Phim hài?”

“Quá nhảm.”

“Phim tình cảm.”

“Không thích hợp.”

“Phim khoa học viễn tưởng?”

Chiến Bắc Thiên nghe thấy từ này, không khỏi nghĩ tới tận thế, ánh mắt u ám lại: “Không muốn xem.”

Cuối cùng Mộ Nhất Phàm cũng không nhịn được nữa mà nổi giận: “Mợ nó, rốt cuộc anh muốn xem phim gì?”

Sao anh lại không biết hóa ra nam chính lại là một người kén chọn như vậy chứ, cái này không được, cái kia cũng không xong, thế rốt cuộc muốn cái gì hả hả hả.

Không muốn đi thì cứ việc nói thẳng đi, hà tất phải hành anh như thế chứ.

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn qua màn hình di động anh, đột nhiên khóe môi hơi cong lên, chỉ vào màn hình di động mà nói: “Chúng ta đi xem cái này.”