Đệ Nhất Thi Thê

Chương 40: Không được lén lút trốn đi đâu đấy!

Chuẩn bị cơm nước xong xuôi, Mộ Nhất Phàm được gọi dậy xuống ăn.

Sau khi ăn xong, Chiến Bắc Thiên nói: “Lát nữa tôi có việc phải đi vài ngày.”

Mộ Nhất Phàm sửng sốt nhìn nam chính.

Anh nhớ nam chính bàn bạc mua bán thiết bị y tế và dược phẩm với bác sĩ Cát xong, ngày hôm sau mới rời thành G đi vài ngày, tới thị trấn nhỏ bên cạnh thành G thu mua lương thực và các loại vật tư, nhưng sao bây giờ nam chính lại rời thành G sớm hơn dự kiến?

Lẽ nào… bởi vì hôm nay gặp phải “Tang Thi Vương – Mộ Nhất Phàm”?

Thật ra nam chính rời đi sớm hơn cũng không có cái gì, chỉ là anh lại phải xa nam chính, thời gian ở bên hắn lại ít đi.

Mộ Nhất Phàm rầu rĩ nhìn Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên nhìn ánh mắt tủi thân thể như đang nói “Anh không được bỏ tôi lại”, trầm ngâm một tiếng: “Nếu như.. nếu như cậu rảnh rỗi, có thể đi cùng tôi.”

Vừa dứt lời, chân mày không khỏi nhíu lại, sao lại thế? Sao hắn lại muốn dẫn chàng trai này đi cùng?

Mộ Nhất Phàm vừa nghe hắn nói vậy, hai mắt sáng lấp lánh, hưng phấn mà gật đầu lia lịa: “Tôi rảnh lắm, rảnh cực kỳ luôn ý.”

Dường như sợ Chiến Bắc Thiên đổi ý, anh vội chạy lên lầu: “Anh chờ tôi một lúc, tôi gói ghém đồ rồi xuống ngay.”

Đến khi lên tới tầng hai, anh lại nói vọng xuống: “Phải chờ tôi đấy, không được lén lút trốn đi đâu đấy!”

Chiến Bắc Thiên nhướn nhướn mày.

Hắn nghĩ dẫn chàng trai này đi theo cũng không tồi, ít nhất có mình coi chừng, sẽ không để cho Kình Thiên Châu tác oai tác quái.

Mộ Nhất Phàm chỉ mất hai phút đã đeo một cái ba lô màu đen xuống, thỏa mãn cười nói: “Có thể đi được rồi.”

Chiến Bắc Thiên nhấp môi: “Tôi phải đi tương đối lâu, chân của cậu không sao chứ? Mấy ngày này có phải tới bệnh viện khám không?”

“Không cần, tôi chỉ cần mang thuốc theo là đi được rồi.”

“Thế cậu có mang thuốc theo không?”

“………” Mộ Nhất Phàm lại vội vã chạy về phòng lấy thuốc.

Chiến Bắc Thiên: “………”

Mộ Nhất Phàm lại chạy xuống một lần nữa, cười híp mắt nói: “Lần này thì được rồi thật.”

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn về ba lô phía sau lưng anh, xoay người đi ra cửa lớn.

Mộ Nhất Phàm vội vã bám theo sau.

Hai người ngồi lên xe rời khỏi khu biệt thự, xe lái về phía đường cao tốc.

Lúc xe chạy trên đường cao tốc, điện thoại Mộ Nhất Phàm đổ chuông.

Anh thấy Mộ Duyệt Thành gọi tới, vội vã bắt máy, nhạt giọng nói: “Bố.”

Nghe thấy tiếng, Chiến Bắc Thiên không khỏi liếc mắt nhìn anh một cái.

Mộ Duyệt Thành ở bên kia đầu dây nói: “Mai ta phải về thành B, con cùng ta trở lại.”

Về thành B?

Mộ Nhất Phàm lặng lẽ nhìn thoáng qua Chiến Bắc Thiên, sợ bị nam chính đưa trở về, không dám nói ra ba chữ ‘không muốn đi’, cho nên chỉ nhạt giọng ừ một tiếng.

Anh biết Mộ Duyệt Thành đưa anh về thành B, là muốn đưa anh đi trị liệu ung thư xương.

“Ba giờ chiều mai bay, đến lúc đó gặp lại ở sân bay Nam Thành.”

“Vâng.”

Mộ Nhất Phàm vội vã cúp máy, sau đó đổi lại toàn bộ tên trong danh bạ điện thoại, tránh một lúc nào đó nam chính không cẩn thận thấy tên bọn họ, từ đó đoán ra thân phận thật của anh.

Đến tám giờ tối, xe họ mới lái tới một thôn tên Bạch Bích, hỏi vài nhà mới tìm được một nơi có thể ở được, hơn nữa họ chỉ có thể dành cho một gian phòng.