Để Ta Làm Thế Thân

Chương 18

Nhìn sơn lâm tối đen như mực, Hữu Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi.

.

Hiện tại trên núi một mảnh âm u, muốn tìm kiếm thân ảnh một người tại nơi hắc ám này quả thực trắc trở vô vàn, đồng thời với đó là Hữu Thiên càng thêm nóng ruột. Dù sao đi nữa, nơi này vẫn là sơn lâm, đến tối, nhất định sẽ có những dã thú rời hang đi săn mồi.

.

"Đối với ta thì chuyện đó chẳng hề gì, nhưng ta thực sự lo lắng, nhỡ Tuấn Tú gặp phải chuyện gì thì ta biết phải làm sao? Võ công của Tuấn Tú tuy không quá kém, nhưng kinh nghiệm thực chiến quá non nớt! Lại thêm từ trước đến giờ, Tuấn Tú tâm tính thiện lương, mỗi khi động thủ đều bất giác mà nương tay, nhưng càng như vậy lại càng dễ bị dã thú tấn công bị thương!"

.

Nghĩ tới đây, Hữu Thiên không khỏi hối hận vạn phần, sốt ruột đến cực điểm.

.

Nhưng đúng lúc này, Hữu Thiên bỗng nhiên loáng thoáng nghe được thanh âm khác thường nào đó đang vọng đến. Tĩnh tâm, tỉ mỉ lắng nghe, đó dường như là tiếng khóc ẩn nhẫn mà nức nở. Hữu Thiên nghe rõ thì trong lòng nhất thời cảm thấy vui mừng, vội vàng chạy về hướng phát ra âm thanh. Chính là gã càng đi về phía trước, chung quanh càng xuất hiện dày đặc hoang thảo và bụi gai. Hữu Thiên hết sức cẩn thận, chú ý không để bản thân bị thương, đối với tình huống hiện tại, gã không khỏi nhíu mày.

.

Đêm tối thế này, chắc chắn trên núi không còn bất cứ ai khác nữa! Người ở đằng trước nhất định là Tuấn Tú! Nhưng Tuấn Tú sao lại chạy đến chỗ bụi gai? Có khi nào Tuấn Tú đã bị thương rồi không? – Hàng loạt nghi vấn xuất hiện trong đầu Hữu Thiên khiến lo lắng gã dành cho Tuấn Tú không khỏi gia tăng gấp bội.

.

Khoảng cách càng lúc càng thu ngắn lại, rốt cuộc, Hữu Thiên đã nhìn thấy được thân ảnh bạch sắc đang cuộn trong người nằm trong bụi cỏ, lạnh run.

.

"Tuấn Tú?" – Hữu Thiên vừa đến gần lập tức thốt lên.

.

Nghe được tiếng gọi của Hữu Thiên, người đang cuộc mình trong bụi cỏ đầu tiên là sửng sốt một chút, thân thể khẽ động muốn đứng lên, nhưng đến cùng vẫn là vô lực dựa lên vách đá. Người mà khi nãy bị ngã từ trên vách đá xuống kia đích thực là Tuấn Tú.

.

"Hữu Thiên..." – Tuấn Tú sợ sệt hé môi khẽ gọi.

.

Nghe được tiếng đáp lại của Tuấn Tú, Hữu Thiên bước nhanh đến bên cạnh, cúi người ngồi xổm xuống quan sát tình trạng của cậu.

.

"Tuấn Tú, sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi sao rồi? Có bị thương ở đâu không?Cho dù có giận dỗi ta đi chăng nữa, cũng không nên chạy loạn a! Ngươi làm ta sợ muốn chết, có biết hay không?! Thật muốn hảo hảo đánh ngươi một trận!" – Nhìn thấy Tuấn Tú, mọi lo lắng đè nặng trong lòng Hữu Thiên lúc này không hiểu vì sao tất thảy biến thành tức giận, ngữ khí không khỏi nặng thêm mấy phần. (Lại đánh vào mông người ta sao??? >"'<)

.

Trên người Tuấn Tú quả thực có vô số vết thương, lại thêm khó chịu bất kham, vừa nghe được Hữu Thiên nói muốn đánh cậu một trận, bất giác hồi tưởng lại tình huống ngày trước từng bị gã đánh đòn, trong ngực không khỏi dâng lên ủy khuất cùng sợ hãi, lệ ngân từ đầu đến giờ chưa từng ngừng chảy nay tiếp tục tuôn ra mãnh liệt.

.

"Hữu Thiên, đừng đánh ta... Trên người ta đau quá..." – Tuấn Tú nức nở nói, trong thanh âm lộ ra vài phần nũng nịu.

.

Bởi vì trời quá tối, thành ra Hữu Thiên không nhìn được trên người Tuấn Tú có vết thương, lúc này nghe cậu nói xong, trong gã không khỏi cảm thấy căng thẳng, trên mặt lộ ra lo lắng.

.

"Đau? Ngươi bị thương? Chuyện gì đã xảy ra? Thương ở chỗ nào?" – Hữu Thiên vừa hỏi vừa vươn tay muốn ôm Tuấn Tú vào lòng, tỉ mỉ quan sát thân thể cậu. Nhưng tay gã vừa chạm vào Tuấn Tú, lập tức cảm thấy kinh hãi "Thực nóng!"

.

"Hữu Thiên... Ta lạnh quá... Ta đã nghĩ huynh sẽ không cần ta nữa!" – Tuấn Tú vừa nức nở vừa nói, ánh mắt nhìn Hữu Thiên có chút mơ màng.

.

Hữu Thiên nhíu nhíu mày, lúc này gã mới cảm giác được dường như có chuyện khác thường. Thấy bộ dạng của Tuấn Tú, sợ là đã sốt đến thần trí không còn tỉnh táo nữa. Bởi vì từ khi nhận thức Tuấn Tú đến nay, cậu chưa từng làm nũng với gã giống thế này.

.

"Sỏa qua, ta sao có thể không cần ngươi nữa!"

.

Đem ngoại y cởi ra, Hữu Thiên cẩn cẩn dực dực đem nó khoác lên người Tuấn Tú, sau đó ẵm cậu trên tay.

.

"A... Đau quá..." – Khi Hữu Thiên bế Tuấn Tú lê, dường như đụng phải vết thương trên người cậu, Tuấn Tú nhịn không được khóc nức nở.

.

Nghe thấy tiếng khóc của Tuấn Tú, Hữu Thiên cảm giác lồng ngực như thể bị ngàn lưỡi dao sắc bén đâm xuống không ngừng, khiến gã đau đớn không thể diễn tả bằng lời. Không thể làm gì khác, Hữu Thiên cúi đầu, làm một động tác mà bản thân gã cũng không thể tin được, dịu dàng hôn lên môi Tuấn Tú, ôn nhu mút lấy bờ môi mềm mại nóng hầm hập, một lúc sau, mới chậm rãi buông ra.

.

"Ngoan! Chịu đựng một chút, đừng khóc nữa! Quay về khách điếm ta sẽ thoa dược cho ngươi!"

.

Thanh âm của Hữu Thiên dường như mang theo ma lực, Tuấn Tú nghe xong quả nhiên trở nên an tĩnh, khép hờ đôi mắt đã muốn sưng đỏ, dụi mặt vào lòng Hữu Thiên, nhu thuận khiến người khác không khỏi cảm thấy yêu thương.

.

Hữu Thiên nhìn Tuấn Tú nhu mì ở trong lòng, khe khẽ thở dài, kiềm chế yêu thương dâng lên trong lòng, ép bản thân bình tĩnh trở lại. Tìm kiếm Tuấn Tú lâu như vậy, quả thực khí sức cũng thể lực của gã đã tiêu hao một lượng rất lớn "Thế nhưng hiện tại ta phải dùng khinh công để vượt qua bụi gai, bằng không cứ thế này mà đi ra, thân thể khó tránh khỏi sẽ bị tổn thương! Ta không muốn Tuấn Tú phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa!"

.

Chậm rãi đem chân khí ngưng tụ lại, Hữu Thiên đề khí, thi triển khinh công, khó khăn lắm mới một mạch vượt qua được bụi gai khá rộng. Khi trở lại con đường nhỏ dẫn lên núi, ngay lập tức gã khẩn cấp ôm Tuấn Tú chạy xuống chân núi.

_______________________________

Đời tôi!!! Muốn gì cũng không được, sao cứ là Mễ Tú a!!

Tay gõ máy với tưởng tượng trong đầu sao khác nhau vậy chứ =.=|||