Để Ta Làm Thế Thân

Chương 32

Đây là đâu? Vì sao lại tối như vậy?

.

Tuy mờ mịt nhìn quanh bốn phía, nhưng vẫn như cũ không thấy được dù chỉ một tia sáng nhỏ nhoi? Xung quanh là hắc ám vô tận, không những chẳng thể nhận ra bất cứ thứ gì, mà ngay cả bản thân cũng vô pháp nhìn thấy. Chỉ còn một cảm giác duy nhất hiện hữu vô cùng rõ ràng, thân thể càng lúc càng nặng, càng lúc càng chìm sâu...

.

Ta đang ở đâu? Còn sống... hay đã chết? Bất quá, chuyện này cũng đâu còn quan trọng nữa... Ta mệt mỏi lắm rồi, cho dù lưu lạc đến bất cứ đâu, chỉ cần có thể dứt bỏ được tất thảy ở lại thế gian! Chỉ cần không tái kiến thêm lần nào nữa... trái tim ta sẽ không còn cảm thấy đau đớn... Cho dù có sợ hãi đếm mức nào, nhưng ta vẫn tình nguyện vĩnh viễn chìm trong bóng tối!!!

Khi Tuấn Tú đã cam chịu buông xuôi, đúng vào lúc đó cậu tựa hồ lại nghe thấy tiếng gọi khẩn thiết từ một nơi xa xăm nào đó truyền đến. Thanh âm đó còn vô cùng quen thuộc, khiến Tuấn Tú không khỏi bị chấn động, chỉ cảm thấy thân thể vốn trĩu bỗng nhiên được một sức mạnh nào đó đẩy về phía trước, bốn bề tối tăm dần dần lộ ra quang mang...

.

"Tuấn Tú? Tuấn Tú?! Đệ tỉnh? Có nhìn thấy ta không, Tuấn Tú?!"

.

Bên trong sương phòng của Tuấn Tú, Hữu Thiên vẫn luôn túc trực bên giường, vừa nắm lấy tay vừa gọi tên cậu.

.

Tuấn Tú đã hôn mê tròn bảy ngày, vết thương trên lưng cũng bắt đầu khép lại. Đại phu còn nói khí huyết của Tuấn Tú đã khôi phục rất thuận lợi, thế nhưng cậu vẫn hôn mê, chưa từng tỉnh lại. Khi nãy, Hữu Thiên sau khi giúp Tuấn Tú uống xong thuốc, phát hiện ngón tay của cậu sẽ cử động. Gã lập tức cho rằng cậu muốn tỉnh lại, bởi vậy liên tục gọi tên, thế nhưng Hữu Thiên đã to nhỏ hô muốn nửa ngày, Tuấn Tú ngay cả một chút phản ứng cũng không có.

.

"Tuấn Tú! Đệ còn giận ta sao? Ảnh Tùy kia ta đã đuổi đi rồi! Từ nay trở về sau ta sẽ không thu nhận bất cứ kẻ nào nữa! Đời nay kiếp này, Phác Hữu Thiên ta chỉ muốn có duy nhất Kim Tuấn Tú làm bạn, ta sẽ không cố ý tránh né đệ nữa! Tuấn Tú, đệ nhanh tỉnh lại đi, có được không? Tuấn Tú!" – Hữu Thiên chăm chú nắm tay Tuấn Tú, nhãn thần tràn đầy yêu thương.

.

Bảy năm là một quãng thời gian rất dài! Thế nhưng so với bảy ngày đằng đẵng vừa qua, đối với ta bảy năm trôi qua chỉ trong chớp mắt! Tuấn Tú? Ta hàng ngày phải đối mặt với một Kim Tuấn Tú im lìm, nửa điểm tức giận cũng không có, ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, ta đau lòng đến mức nào đệ có biết hay không?

.

Ta thường xuyên nhớ lại khoảng thời gian trước kia, khi đó Kim Tuấn Tú lúc nào cũng mỉm cười rạng rỡ, tựa hồ vĩnh viễn cũng không có phiền não, toàn thân xán lạng so với dương quang còn muốn rực rỡ hơn, khiến kẻ khác lóa mắt!

.

Cúi đầu, Hữu Thiên đau lòng hôn khẽ lên tay của Tuấn Tú, viền mắt không kìm chế được mà đỏ ửng.

.

Ta thực sự nợ đệ nhiều lắm, Tuấn Tú~~

.

"Ân..." – Một tiếng rên rỉ rất khẽ vang lên, Hữu Thiên không khỏi chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Tuấn Tú, còn vươn tay vỗ nhẹ lên má cậu.

.

"Tuấn Tú! Tuấn Tú! Đệ mở mắt ra nhìn ta đi! Từ nay về sau, ta sẽ không ly khai đệ nữa, Tuấn Tú!"

.

Tuấn Tú sau thời gian dài hôn mê, rốt cuộc hai mắt cũng chậm rãi mở ra, ánh mắt thập phần tan rã, một lúc lâu sau vẫn không xuất hiện tiêu cự, sau khi nhìn quanh bốn phía, không ngờ lại lộ ra tia thất vọng.

.

"Ta... chưa chết sao?!" – Tuấn Tú thì thào tự nói.

.

Khi thần chí thanh tỉnh, Tuấn Tú đương nhiên nhận ra bản thân đang ở trong sương phòng. Lúc bị thương, cậu mất rất nhiều máu, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo tê dại "Cứ tưởng đời Kim Tuấn Tú đến đây là hết! Chỉ là không nghĩ tới... Suy cho cùng ta nên nghĩ bản thân may mắn hay là... bất hạnh đây?!"

.

"Cái gì mà chưa chết! Đệ đương nhiên không thể có chuyện gì a! Đệ có biết rằng ta trong mấy ngày qua đã lo lắng thế nào đâu, thực sự bất an muốn chết đó!" – Chứng kiến Tuấn Tú tỉnh lại, Hữu Thiên trong lòng vừa vui mừng vừa tức giận. Gã không tức giận mới là lạ, có ai vừa mới tỉnh lại sau một thời gian dài lại hỏi một câu "Ta chưa chết sao?" không?"Thực là khiến ta sinh khí mà!"

.

Chưa kể, tia thất vọng ban nãy lóe lên trong mắt Tuấn Tú, Hữu Thiên đương nhiên nhận ra. Chính là lần này, Tuấn Tú bị thương nghiêm trọng đến như vậy, hoàn toàn là do cậu để mặc bản thân, cứ để vết thương rỉ máu mà không tìm cách ngăn cản "Chuyện đó ta hiểu rõ, nhất định là lúc ấy Tuấn Tú muốn tìm đến cái chết!" – Chỉ là càng nghĩ đến chuyện kinh khủng đó, tâm can của Hữu Thiên lại đau đớn như bị đao kiếm xuyên qua.

.

"Xin lỗi... Đã làm phiền huynh..." – Tuấn Tú giương mắt nhìn Hữu Thiên, suy yếu nói, thần sắc thập phần lãnh đạm.

.

Từ lúc ấy, đối với Phác Hữu Thiên, ta sẽ không mong chờ thêm nữa! Cũng không dám ôm bất cứ hy vọng nào nữa! Bảy năm trời ngu ngốc chờ đợi đã quá đủ rồi!Như thế đã quá đủ rồi... Được thôi!!! Cứ coi như Kim Tuấn Tú đã chết một lần, một Kim Tuấn Tú si ái Phác Hữu Thiên đã chết rồi!

.

"Sao lại làm phiền, ta chiếu cố đệ là điều thiên kinh địa nghĩa mà! Chuyện xảy ra lần này, hoàn toàn là lỗi của ta! Ta thực sự không nghĩ tới chiếc ghế đó lại... Bất quá đệ tỉnh lại thế này là tốt rồi! Đệ có đói bụng không? Muốn ăn gì, ta nhất định sẽ phân phó người làm cho đệ!" – Hữu Thiên ôn nhu nói với Tuấn Tú.

.

Tuấn Tú nhìn Hữu Thiên, đột nhiên có cảm giác sự ôn nhu đó thực trào phúng "Trước đây ta chỉ khăng khăng một mực muốn được Hữu Thiên đối xử ôn nhu như vậy! Thế nhưng, ngày hôm nay nghe được thanh âm ôn nhu kia, một chút vui sướng cũng không có, ngược lại còn thấy dị thường chói tai! Chẳng lẽ là vì chỉ có thể vì việc này, chỉ có những lúc ta mang bệnh trong người, bất động trên giường mới có cơ hội được nghe thanh âm đó ư!?"

.

"Huynh... hà tất phải.... làm vậy!" – Thanh âm của Tuấn Tú khàn khàn suy yếu, nhưng dị thường băng lãnh.

.

"Ân?" – Hữu Thiên nghi hoặc nhướng mày, trong mắt lộ ra không thể gọi tên. Cho dù là Tuấn Tú vui tươi ngày trước hay Tuấn Tú luôn phiền muộn kia, mỗi khi đối diện với Hữu Thiên, cậu bởi vì suy nghĩ yêu thương vô tận mà không che giấu được biểu tình dịu dàng cùng thanh âm ôn nhu. Không ngoa khi nói đây là lần đầu tiên Hữu Thiên được nghe Tuấn Tú dùng thanh âm băng lãnh đến vậy.

.

"Quên đi... Không có gì!" – Tuấn Tú hơi lắc đầu, trong mắt tràn đầy ủ rũ "Ta mệt... Chỉ muốn hảo hảo... ngủ thêm thôi..."

.

"Được mà! Đệ hôn mê nhiều ngày như vậy nhất định là rất mệt! Hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ta sẽ ở ngay bên cạnh, đệ ngủ đi!" – Hữu Thiên vuốt ve gò má của Tuấn Tú.

.

Tuấn Tú hơi nhíu mày, xong vẫn nhắm mắt lại.

.

Lồng ngực cảm thấy ê ẩm, chua xót "Phác Hữu Thiên, xem ra ta muốn thực sự thờ ơ với huynh, chuyện đó quá khó khăn rồi! Dù bất lực lãnh đạm, nhưng ta cũng không còn can đảm để tiếp tục tiến sâu vào thêm một lần nữa! Suốt thời gian qua, mỗi khi ta có ý định buông tay, huynh lại dành cho ta ôn nhu, khiến ta càng lúc càng đắm chìm, vô pháp giãy giụa! Ta đã nghĩ rằng, chỉ cần Kim Tuấn Tú kiên trì, một ngày nào đó huynh sẽ thương ta! Nhưng đến lúc này thì ta đã triệt để thấu suốt, những gì Phác Hữu Thiên dành cho Kim Tuấn Tú, vĩnh viễn chỉ là thương cảm!"

.

Nhìn Tuấn Tú lần thứ hai trầm trầm thiếp đi, Hữu Thiên gắt gao nhíu mày.

.

Tuấn Tú không giống với ngày trước!? – Hữu Thiên không nhịn được mà có suy nghĩ đó, tuy rằng cậu chỉ tỉnh trong vài phút, nói được mấy câu ngắn ngủi, thế những gã có cảm giác chuyện gì đó đã thay đổi.

.

Nếu là Tuấn Tú của ngày trước, nếu thấy ta canh giữ ở bên cạnh, nhất định sẽ rất hài lòng! Nếu là Tuấn Tú của ngày trước, nhất định sẽ liên tục nói chuyện, tràn đầy lưu luyến. Nhưng vừa rồi, biểu tình gì cũng không... Không hẳn, sao Tuấn Tú lại lãnh đạm như vậy?

.

Là do ta đã khiến đệ ấy sinh khí sao? Ân~~~ Nhất định là như vậy rồi! Chỉ cần Tuấn Tú chịu la mắng ta, nhất định mọi chuyện sẽ giống như trước kia! Sẽ không thay đổi đâu, vĩnh viễn cũng không có gì thay đổi!!?

.

"Thiên ca, Tuấn Tú ca thế nào..."

.

"Suỵt~~"

.

Hữu Hoán vừa hỏi vừa từ bên ngoài chạy vụt vào, Hữu Thiên vội vàng ra hiệu bảo cậu chớ có lên tiếng.

.

"Tuấn Tú vừa tỉnh lại, bất quá lại thiếp đi rồi! Đệ nói nho nhỏ thôi, đừng đánh thức Tuấn Tú!" – Hữu Thiên nhẹ giọng nhắc nhở.

.

"Thật vậy sao?" – Trong mắt Hữu Hoán tràn đầy kinh hỉ "Thật tốt quá! Chỉ cần Tuấn Tú ca tỉnh lại là tốt rồi! Đại phu đã nói chỉ cần huynh ấy tỉnh lại, sẽ không cong bất cứ trở ngại gì nữa!"

.

"Ân!" – Hữu Thiên gật đầu "Được rồi, đệ mau phái người đến mời người của Xảo Nghệ Phường đến đây, để họ nhanh chóng làm mấy chiếc phong xa thật đẹp a! Ta nhớ rõ Tuấn Tú trước kia rất thích những món đồ chơi nhỏ này... Hiện tại đệ ấy tạm thời không thể xuống giường, như thế cũng khiến đệ ấy bớt buồn chán!"

.

"Thiên ca, rốt cuộc huynh cũng biết lưu tâm đến Tuấn Tú ca a~~~" – Hữu Hoán trêu chọc "Đệ đã biết, đệ sẽ lập tức phái hạ nhân đi làm! Huynh cứ hảo hảo ở lại đây, hảo hảo chiếu cố Tuấn Tú ca nha!!!" – Hữu Hoán nói xong, biểu tình vui mừng ly khai.

.

Nhìn Hữu Hoán rời đi, Hữu Thiên mơ hồ lộ ra tiếu ý, quay đầu nhìn về phía Tuấn Tú ngủ say trên giường.

.

Tuấn Tú! Đệ nhất định sẽ thích, có đúng hay không?

____________________________

1 Phong xa: là chong chóng đó

Bó tay với Thạch ca, đến giờ mới chịu nghĩ vậy, có hơi quá... trễ không =.=|||

Mọi người đoán xem Tuấn Tú định làm gì với người muốn đuổi mình đi nhỉ?

Nếu là Ran, lần này tỉnh lại... sẽ "Say goodbye"... Rời khỏi Yên Vũ các cho xong!!! Biết đâu đấy ^^