Bên trong thư phòng tại hậu viện Yên Vũ các, Hữu Hoán ngồi sau trác án1, nhìn từng chồng sổ sách bày trước mặt, ngơ ngẩn sững sờ.
.
Tuấn Tú ca đã ở lại Bách Hoa lâu hơn hai mươi ngày rồi!
.
Hữu Hoán đã nhiều lần đến tìm Tuấn Tú, và mấy lần sau cùng đến đó, cậu đã trông thấy Tuấn Tú thay đổi! Không còn bộ dạng say khướt tối ngày như ban đầu nữa, tinh thần của Tuấn Tú không những đã khá hơn rất nhiều, mà còn thường xuyên cùng Ngả Mẫn cô nương cười cười nói nói!
.
Hai người họ mỗi khi ở chung, thoạt nhìn... rất vui vẻ?!
.
Thực lòng mà nói, đã lâu lắm rồi ta... ta không được nhìn thấy Tuấn Tú ca mỉm cười vui vẻ như vậy?!
.
Hữu Hoán ơi Hữu Hoán, đáng lẽ ngươi phải thấy vui mừng mới đúng? Vì sao khi trông thấy Tuấn Tú ca cười, trong lòng lại vô giác cảm thấy ê ẩm như vậy? Chẳng nhẽ ngươi vẫn còn hy vọng người khiến Tuấn Tú ca hài lòng chính là Phác Hữu Hoán, chứ không phải người nữ tử ở thanh lâu xuất thân ti tiện kia?
.
Thế nhưng, cho dù có thế nào đi chăng nữa ta cũng nên cảm tạ nữ nhân kia, cảm tạ nàng một lần nữa đã vực Tuấn Tú ca đứng đậy! Nếu như Tuấn Tú ca thực sự thích nàng, ta... ta cũng có thể giúp nữ nhân kia chuộc thân! Chỉ cần Tuấn Tú ca hạnh phúc, ta có thể giúp hai người để họ được ở chung một chỗ! Chỉ bất quá...
.
Hữu Hoán nghĩ đến đây không khỏi nhíu mày, thở một hơi thật dài.
.
Chỉ bất quá... ta thực lo lắng, nếu Thiên ca biết được, huynh ấy nhất định không những nổi trận lôi đình mà còn cực lực phản đối chuyện đó!
.
Tuy rằng Hữu Thiên chưa từng thể hiện ra, nhưng thân là đệ đệ, Hữu Hoán có thể cảm nhận được, ở trong mắt gã, Kim Tuấn Tú chẳng khác gì bông tuyết thuần khiết trong sạch nhất thế gian! Nhớ lại lần trước, khi Tuấn Tú đến Ngân Nguyệt lâu, tuy Hữu Thiên biểu hiện rõ ràng rằng gã hết sức tức giận, nhưng sau khi suy nghĩ thông suốt đã quyết định không truy cứu. Cứ tưởng sự việc đến đây là chấm dứt, không ngờ trên thực tế, Hữu Thiên đã ngầm phái thuộc hạ đi chỉnh tên tiểu quan đã tiếp Tuấn Tú. Đêm nào cũng cố ý lựa chọn tiểu quan đó, rồi dùng mọi thủ đoạn, dằn vặt tra tấn. Chưa đến một tháng, người tuy còn sống nhưng đã thành tàn phế!
.
Khi biết được chuyện về tên tiểu quan đó, ta thực sự không thể tin vào tai mình! Thiên ca bên ngoài luôn biểu hiện là một vị Các chủ khoan dung độ lượng, cho dù là cừu gia trên giang hồ đi nữa, huynh ấy rất hiếm khi ban lệnh đuổi tận giết tuyệt! Thế mà huynh ấy có thể nào, dùng một thủ đoạn tàn khốc đến như vậy để đối phó với một tiểu quan vô tội yếu đuối, càng nghĩ ta càng cảm thấy tâm can lạnh lẽo!
.
Khi đó, Hữu Hoán tuy biết chuyện nhưng chỉ cho rằng Hữu Thiên làm như vậy là do gã nhất thời sinh khí, cho nên mới làm ra việc tàn nhẫn đến vậy! Chỉ là cậu lo lắng sắp tới sẽ có chuyện tương tự như vậy xảy ra, sẽ chẳng có vấn đề gì đối với một tiểu quan không quen không biết, nhưng lần này mọi chuyện hoàn toàn bất đồng!
.
Lần này, nếu Tuấn Tú ca thực sự thích nữ tử kia, ta thực sự không thể tưởng tượng được trong lúc nhất thời hồ đồ, Thiên ca sẽ làm ra những chuyện cực đoan gì? Khi xảy ra rồi, chỉ e không thể thu xếp được kết cục!
.
Thiên ca, chẳng nhẽ huynh không hiểu chính bản thân mình hay sao? Huynh không hiểu bản thân đối với Tuấn Tú ca có dục vọng độc chiếm khủng khiếp đến thế nào, thậm chí còn vì nó mà chẳng thể khống chế lời nói và hành động ư? Ngay cả người đệ đệ duy nhất mà trước kia luôn được xem như trân bảo này, mà huynh cũng đề phòng!
.
Thiên ca, kỳ thực huynh chỉ là không biết rằng bản thân đã trót yêu Tuấn Tú ca? Chỉ là nhưng huynh lại quá cố chấp, cứ giũ khư khư ký ức, không chịu từ bỏ mà thôi! Đại ca, nếu huynh còn tiếp tục u mê như vậy, chỉ sợ sẽ hại người hại mình!
.
"Thiếu các chủ, thuộc hạ có việc bẩm báo!" – Đúng lúc này, có một hạ nhân bước vào cắt ngang suy nghĩ của Hữu Hoán.
.
"Nói đi!" – Hữu Hoán ngẩng đầu, nhàn nhạt nói.
.
"Khởi bẩm Thiếu các chủ, có đệ tử hồi báo, nói rằng Các chủ đã khởi hành để quay về các! Hiện tại đã cách thành không xa, nhiều nhất thì một canh giờ nữa Các chủ sẽ về đến nơi!" – Hạ nhân bẩm báo.
.
"Cái gì?!" – Hữu Hoán nghe xong lấy làm kinh hãi, trong lòng co rút một trận, trong mắt lộ ra một chút hoảng hốt "Ta biết rồi, ngươi mau lui xuống nói cho Quản gia, bảo hắn hảo hảo chuẩn bị, để huynh ấy tẩy trần! Mặt khác, gọi Lương Nhi tới đây cho ta!"
.
"Vâng!" – Hạ nhân nhận lệnh xong lập tức thối lui ra ngoài.
.
Hữu Hoán nhíu mày, than nhẹ một tiếng, trong mắt lộ ra lo lắng.
.
Cậu định bụng tranh thủ mấy ngày Tuấn Tú tâm tình thoải mái sẽ nghĩ ra biện pháp, để Tuấn Tú rời khỏi Bách Hoa lâu, quay về Yên Vũ các, chẳng ngờ Hữu Thiên lại đi trước một bước, rất nhanh đã trở về.
.
Nếu để Thiên ca biết được chuyện Tuấn Tú ca nửa tháng trời lưu lại Bách Hoa lâu, ta quả thực không dám tưởng tượng huynh ấy sẽ có phản ứng gì nữa? Ta phải tranh thủ lúc Thiên ca chưa về đến nơi, gọi Tuấn Tú ca trở lại mới được!
.
"Hữu Hoán thiếu gia, ngài tìm ta có việc gì sao?" – Lúc này, Lương Nhi từ bên ngoài đi vào.
.
"Lương Nhi, Thiên ca rất nhanh sẽ đến nơi, ngươi nhanh đến Bách Hoa lâu đưa Tuấn Tú ca trở về các!" – Hữu Hoán vừa thấy Lương Nhi lập tức phân phó.
.
"Ta? Đến Bách Hoa lâu?" – Lương Nhi cau mày "Hữu Hoán thiếu gia, nơi đó, một nữ tử như ta phải chăng..."
.
"Ta cũng biết chuyện này quả thực là khó cho ngươi, thế nhưng từ khi Tại Trung ca ly khai, luôn là ngươi hầu hạ Tuấn Tú ca! Biết đâu huynh ấy chịu nghe lời ngươi nói, nếu là người khác đến tìm, ta sợ Tuấn Tú ca sẽ không thèm để ý đến! Ta phải ở lại các, vạn nhất Thiên ca trở về nhanh hơn dự định, ta phải tìm cách giữ chân huynh ấy! Nói tóm lại, ngươi không đi không được!" – Ngữ khí của Hữu Hoán không cho phép đối phương chống cự.
.
"Chuyện..." – Lương Nhi vẫn còn nhíu mày "Thôi được, ta sẽ đi! Nhưng nếu như Tuấn Tú công tử không chịu theo ta trở về, vậy ta phải làm sao?"
.
"Vậy ngươi phải nhanh chóng quay về nói cho ta biết! Ta sẽ nghĩ biện pháp khác!" – Hữu Hoán nói.
.
"Vâng!" – Lương Nhi gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
.
Hữu Hoán ngồi sau trác án, một tay chống trán, trên mặt tràn đầy lo lắng.
.
Tuấn Tú ca, huynh mau trở lại đi, ngàn vạn lần cũng không nên tùy hứng! Thiên ca bình thường ôn hòa hữu lễ thật đấy, nhưng không phải không có yếu điểm? Nếu chọc đúng yếu điểm của huynh ấy, thực sự không có người nào tưởng tượng được Phác các chủ của Yên Vũ các sẽ làm ra những chuyện gì... Ta thực sự không hy vọng, thấy huynh bị tổn thương!
____________________________
1 Trác án: bàn làm việc