Để Ta Làm Thế Thân

Chương 44

Vừa ra khỏi cửa, Hữu Thiên liền trông thấy Hữu Hoán và Lương Nhi vội vã chạy đến. Khuôn mặt gã bình tĩnh nhưng vô cùng lạnh lùng nhìn Hữu Hoán chằm chằm. Đối diện với ánh mắt băng lãnh đến cực điểm, Hữu Hoán không khỏi rùng mình, cúi đầu nghiêng người tránh đường.

.

Hữu Thiên rảo bước đi qua Hữu Hoán, khiêng Tuấn Tú trên vai cấp tốc đi khỏi Bách Hoa lâu, Hữu Hoán và Lương Nhi theo sát phía sau, biểu tình vô cùng lo lắng.

.

Hữu Thiên rất hiếm khi tức giận, thế nhưng một khi lửa giận trong lòng gã bốc lên, bất kể ai cũng không có khả năng ngăn chặn. Quan sát thần tình của Hữu Thiên lúc này, Hữu Hoán thậm chí còn có cảm giác, cho dù ngay bây giờ Kim Tại Trung có xuất hiện đi nữa, chỉ sợ cũng vô pháp ngăn cản Hữu Thiên đang nộ khí ngút trời. Càng nghĩ cậu càng lo lắng cho Tuấn Tú!

.

Rất nhanh, Hữu Thiên đã khiêng Tuấn Tú về đến Yên Vũ các.

.

Bước qua đại môn, đi tới hậu viện, Hữu Thiên khiêng Tuấn Tú tiến thẳng đến trước ang nước cực lớn, một tay kéo cẩm bị, một tay ném Tuấn Tú hoàn toàn xích lõa vào ang.

.

"A~~~!!"

.

Tuấn Tú kinh hoàng kêu một tiếng, chỉ cảm thấy nước trong ang băng lãnh thấu xương, theo bản năng muốn nhảy ra, thế nhưng Hữu Thiên lại dùng tay đè lên đầu Tuấn Tú, hung hăng dìm cậu xuống nước.

.

"Ca! Huynh làm gì vậy?!"

.

Hữu Hoán trông thấy thế, không thể giữ im lặng thêm nữa, bước nhanh đến kéo Hữu Thiên đang nghiến răng nghiến lợi dùng tay dìm Tuấn Tú xuống nước, thế nhưng cậu bị gã hung hăng đẩy ra xa.

.

"Ngươi cút ngay! Ta muốn Tuấn Tú hảo hảo tỉnh táo trở lại! Thuận tiện tẩy rửa thân thể luôn!" – Hữu Thiên vừa nói vừa liên tục hết ấn xuống đầu Tuấn Tú xuống nước, lại kéo cậu lên.

.

Ta phải đem Tuấn Tú tắm... tắm cho thật sạch! Nhất định phải khiến thân thể này không còn lưu lại mảy may vị đạo của đám nữ nhân dơ bẩn! Kim Tuấn Tú chỉ có thể thuộc vềPhác Hữu Thiên! Ta tuyệt đối không cho phép trên thân thể Tuấn Tú dính dù chỉ một chút vị đạo của kẻ khác, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân!

.

Tuấn Tú ở trong ang nước liên tục bị khống ch, rất muốn mở miệng, thế nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng "Ô ô~~~" rên rỉ yếu ớt, trong ngực tràn đầy kinh hoảng và sợ hãi, lệ ngân không ngừng chảy ra, chỉ là không có ai nhìn thấy.

.

"Ca! Huynh điên rồi sao?! Giờ đang là giữa đông, nước trong ang lạnh lẽo thấu xương, huynh làm thế này Tuấn Tú ca sẽ sinh bệnh mất! Huynh không thể đối xử với Tuấn Tú ca như vậy!" – Hữu Hoán một lần nữa tiến lên ngăn cản hành động điên cuồng của Hữu Thiên.

.

"Ngươi cút cho ta!" – Hữu Thiên lúc này hoàn toàn bị lửa giận nuốt chưởng, đã mất toàn bộ lý trí, tung một chưởng, đánh Hữu Hoán bay ra xa.

.

Hữu Hoán nặng nề ngã trên mặt đất, nửa ngày vẫn không thể đứng dậy, thế nhưng có thể nói Hữu Thiên đã hạ thủ lưu tình khi chỉ dùng lục thành công lực, bằng không Hữu Hoán trúng một chưởng kia không bị trọng thương mới là chuyện lạ.

.

Lương Nhi đứng ở bên cạnh đã sớm bị cảnh tưởng kia dọa cho mặt mũi trắng bệch, chẳng nên làm thế nào cho phải. Lúc này, một số đệ tử trong các chạy đến, trông thấy tình hình, tất cả cũng ngỡ ngàng đứng như trời trồng, như thể không tin vào hai mắt mình.

.

Hữu Thiên thấy thế, chỉ lạnh lùng quét mắt, liếc tất thảy một lượt, chậm rãi mở miệng "Đưa Thiếu Các chủ về phòng! Không có mệnh lệnh của ta không cho phép nó ra khỏi cửa phòng dù chỉ một bước!"

.

"Vâng!" – Hai người đệ tử nghe xong, tiến lên đỡ Hữu Hoán đứng dậy, mạnh mẽ dẫn cậu ly khai.

.

"Buông ra! Buông ta ra!" – Hữu Hoán không ngừng giãy dụa, trong mắt tràn đầy lo lắng"Ca! Huynh mau dừng tay! Nếu không huynh nhất định sẽ hối hận! Ca..."

.

Tiếng la hét của Hữu Hoán càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất.

.

Hữu Thiên nhìn Tuấn Tú đang giãy dụa trong ang nước, ánh mắt băng lãnh âm hàn, không có một tia thương tiếc.

.

Ta coi trọng ngươi đến mức nào, bảo hộ ngươi đến mức nào?!

.

Từ lúc ngươi đến Yên Vũ các, mỗi giây mỗi khắc ta đều cẩn cẩn dực dực phòng ngừa không cho ngươi đến bất cứ nơi nào hỗn tạp dơ bẩn, ngay cả Tại Trung, Phác Hữu Thiên ca cũng chưa từng cẩn thận tỉ mỉ đến mức đó!

.

Ta đã luôn nỗ lực để ngươi không bị bất cứ thứ gì uẩn nhiễm, muốn ngươi vĩnh viễn là một Kim Tuấn Tú trong sáng đơn thuần! Vậy mà ngươi... ngươi cư nhiên không những đã lưu lại đó mà còn phá hủy chính bản thân mình!? Dám dây dưa tằng tịu với loại nữ tử phong trần cỡ nào ti tiện! Quả thực thương thấu tâm can ta!

.

"Các chủ, nếu không để Tuấn Tú công tử hít thở, công tử sẽ chết đuối mất!" – Chứng kiến Hữu Thiên qua một lúc lâu vẫn không cho Tuấn Tú ngóc đầu khỏi mặt nước, Lương Nhi to gan lên tiếng nhắc nhở.

.

Nghe Lương Nhi nói xong, Hữu Thiên như lấy lại tinh thần, lạnh lùng nhìn về phía mọi người.

.

"Tất cả các ngươi xoay người nhìn sang chỗ khác cho ta!"

.

Mọi người nghe xong không dám chậm trễ, lập tức xoay người sang chỗ khác.

.

Lúc này, Hữu Thiên mới kéo Tuấn Tú khỏi ang nước. Vừa ngóc đầu khỏi mặt nước, Tuấn Tú đã gấp gáp hô hấp từng ngụm từng ngụm bỏng rát, đồng thời nhìn thấy Hữu Thiên biểu tình băng lạnh tựa băng đứng bên cạnh quan sát mình chăm chú, tâm can triệt để lạnh lẽo.

.

Đến tột cùng Kim Tuấn Tú ta đã làm sai chuyện gì?

.

Vì sao huynh lại đối xử với ta như vậy?! Huynh có thể yêu người khác, thương người khác, có thể tìm một người làm thế thân thay Tại Trung ca, vậy vì nguyên nhân gì mà ta không thể?! Không thương ta, nhưnglại trói buộc ta đến nhường này!

.

Phác Hữu Thiên, đến tột cùng thì huynh muốn biến ta thành cái gì?!

.

Hữu Thiên biểu tình lạnh lùng nhìn Tuấn Tú, vươn tay cầm một lọn tóc của cậu đưa lên mũi ngửi, tiếp đó, nhãn thần lóe lên một tia hàn quang.

.

"Ngươi thực sự đã lưu lại nơi đó quá lâu, cư nhiên tẩy cũng không thể sạch được vị đạo khiến người buồn nôn này! Xem ra ngươi vẫn phải tỉ mỉ tẩy rửa một lần nữa!"

.

Hữu Thiên nói xong, kéo Tuấn Tú khỏi ang nước, xong ngay sau đó lại ném cậu xuống một ang nước cực lớn khác ở bên cạnh.

.

Nước lần thứ hai trần ngập mũi miệng của Tuấn Tú, cậu chỉ cảm thấy hàn thủy giữa trời đông rét mướt đâm thẳng vào xương cốt toàn thân. Lạnh... Lạnh lẽo chưa từng có!

.

Tiếp tực hứng chịu dày vò, mãi đến lúc Hữu Thiên không thể ngửi thấy hương yên chi vương vấn trên người Tuấn Tú nữa. Đến khi đó, gã mới chịu kéo Tuấn Tú khỏi ang nước, lần thứ hai dùng cẩm bị bọc kín người cậu, đưa về sương phòng.

.

Sau khi vào phòng, Hữu Thiên không chút dịu dàng quăng Tuấn Tú lên giường, lửa giận trong mắt chưa từng thuyên giảm. Tuấn Tú run rẩy nắm chặt lấy cẩm bị, chỉ muốn vùi người vào bên trong, nằm trên giường lạnh run.

.

Quá lạnh! Giữa đông, nước trong ang lạnh lẽo tựa băng, hàn khí cường liệt xuyên thấu vào xương cốt, cho dù cậu đã nỗ lực vận công chống hàn khí. Thế nhưng nội công tu vi của Tuấn Tú quá yếu, hơn nữa khi nãy Hữu Thiên còn dìm đầu cậu xuống, ngay cả hô hấp cũng vô vọng, Tuấn Tú căn bản vô pháp ngưng thần vận công. Hiện tại, Tuấn Tú chỉ cảm thấy hàn khí không ngừng xâm nhập vào thân thể, lạnh lẽo vô cùng khiến cậu không khỏi run rẩy.

.

"Huynh... Huynh... Huynh dựa vào cái gì... đối với ta như vậy..." – Tuấn Tú nhìn Hữu Thiên thần tình âm hàn đứng bên cạnh giường, đôi môi không ngừng run rẩy, mãi mới nói hết câu.

.

Trong mắt ta, Hữu Thiên từ đầu đến cuối luôn là một người là ôn nhu tế tâm1, ta thực sự chưa từng nghĩ sẽ có một ngày huynh ấy cư nhiên dùng phương thức bạo ngược nhường này đối với ta!

.

Hữu Thiên không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Tuấn Tú, tựa như gã đang nỗ lực kiềm chế tâm tính phát tác.

.

Tuấn Tú thấy thế không để ý đến Hữu Thiên nữa, tận lực di chuyển thân thể muốn xuống giường, nhưng bị gã đẩy trở lại.

.

"Huynh... Huynh muốn làm gì... Huynh tức giận cũng... phát tiết rồi... Có thể thả ta đi... Ta phải ly khai nơi này... Vĩnh viễn... không đi vào đây dù chỉ một bước!" – Tuấn Tú lúc này mặc dù suy yếu vô cùng, thế nhưng ánh mắt tràn đầy quật cường, nỗ lực muốn đẩy Hữu Thiên ra.

.

"Ta-không-cho phép!" – Hữu Thiên dùng sức giữ Tuấn Tú, trong mắt lóe lên hàn quang khiếp người.

.

"Huynh dựa vào cái gì... Chúng ta... một chút quan hệ... cũng không có!" – Tuấn Tú cực lực giãy dụa.

.

"Một chút quan hệ cũng không có ư?!" – Hữu Thiên mở to hai mắt, lửa giận bên trong càng thêm bùng phát "Ngươi lẽ nào đã quên?! Ngươi là thê tử của ta! Là người của ta!"

.

"Ta không phải... Huynh... Cút đi!" – Tuấn Tú dùng sức đẩy Hữu Thiên.

.

"Muốn ta cút?! Để ngươi đi tìm ả tiện nhân kia sao?! Hơn hai mươi ngày ngươi ở đó, rốt cuộc đã cùng ả ta quan hệ bao nhiêu lần?! Ta quý trọng ngươi như vậy, không muốn thương tổn ngươi! Vậy còn ngươi?! Cư nhiên chạy đến đó phóng túng bản thân! Nếu đã như vậy, ta hà tất phải thương tiếc ngươi thêm nữa!"

.

Hữu Thiên nói xong, một tay lột cẩm bi trên người Tuấn Tú, một tay giải khai tiết khố của chính mình, banh hai chân cậu ra, không có bất luận sự chuẩn bị hay dịu dàng gì, trực tiếp đem phân thân đâm vào hậu huyệt của Tuấn Tú.

.

"Ân... A~~~aa~~~" – Tuấn Tú đầu tiên vì đau đớn mà thét thảm một tiếng, nửa ngày qua đi vẫn không thể hô hấp, chỉ có thể rên rỉ thảm thiết.

.

"Ân... Ngươi thả lỏng cho ta!" – Hậu huyệt của Tuấn Tú quá mức chặt chẽ, khiến Hữu Thiên cũng cảm thấy khó chịu. Gã đánh lên tiểu thí thí của Tuấn Tú, bức cậu thả lỏng, đồng thời hung hăng đẩy phân thân vào nơi sâu nhất, một khắc cũng không dừng lại.

,

"Đừng... Đừng mà... A... Đau quá..." – Tuấn Tú nhịn không được khóc nức nở.

.

Đau quá! Thực sự đau quá! So với bị kiếm đâm đao chém còn muốn thống khổ hơn, hạ thân như thể bị xé rách thành hai nửa... – Tuấn Tú lúc này chỉ hận bản thân không thể hôn mê.

.

Thế nhưng Hữu Thiên lúc này hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của Tuấn Tú, đem toàn bộ dục vọng không ngừng tiến nhập vào thân thể cậu. Vì gã quá hung hăng mà khiến hậu đình lần đầu tiên kinh qua hoan ái bị xé rách.

.

"A~~~Aa~~~!" – Cảm nhận được nơi tối mẫn cảm dưới hạ thân bị nứt toạc, đau đớn khiến Tuấn Tú lần thứ hai thét lên thảm thiết, gương mặt vốn tái nhợt hiện tại càng không có một tia huyết sắc "Rút ra đi... Đừng... A... A... Đau..."

.

"Đau?" – Hữu Thiên nhướng nhướng mày, khóe môi cong lên lộ ra tiếu ý âm lãnh "Đau đớn này sẽ khiến ngươi nhớ kỹ, ngươi là của ta, vĩnh viễn là của ta! Có nghe thấy không?! Có nghe thấy không?!!" – Vừa nói vừa đỡ lấy thắt lưng của Tuấn Tú, điên cuồng chuyển động hạ thân, tựa hồ gã làm vậy là muốn khiến cậu đau đớn, muốn cậu thống khổ.

.

"Aa ~~~ Aa ~~~ A~~~!!" – Tuấn Tú lúc này ngay cả nói một câu hoàn chỉnh cũng không thể, chỉ có thể liên tục ngửa đầu kêu thảm thiết, thế nhưng người đang ra sức giằn vặt cậu, phảng phất không nghe thấy mảy may.

.

"Thân thể của ngươi chỉ có thể thuộc về ta! Ta không cho phép bất cứ ai được động vào ngươi! Ta muốn tiêu trừ hoàn toàn dấu ấn mà ả tiện nhân kia đã lưu lại thân thể ngươi!Vĩnh viễn tiêu trừ!" – Hữu Thiên nói xong, càng thêm cố sức tiến sâu vào thân thể Tuấn Tú, tựa như gã đang công khai tuyên bố quyền sở hữu đối với cậu.

.

Lúc này, hậu huyệt của Tuấn Tú đã bị xé rách đến không còn nguyên dạng, tiên huyết từ chỗ giao hợp men theo bắp đùi chảy xuống, tích tụ trên ga giường, đỏ đến gai mắt.

.

Tuấn Tú hiện tại ngay cả khí lực để kêu thảm cũng không còn, chỉ có thể suy yếu thở hổn hển, thỉnh thoảng phát sinh vài tiếng nức nở. Đôi con ngươi nguyên bản sáng ngời, hôm nay đã mất đi quang trạch. Nếu lúc trước Tuấn Tú đối với Hữu Thiên vẫn còn một tia huyễn tưởng, bởi hiện tại, ảo mộng của cậu đã hoàn toàn bị nghiền nát.

.

Chẳng qua bao lâu, Hữu Thiên rốt cục ở trong cơ thể Tuấn Tú lưu lại tinh hoa, ngay sau đó hắn rời khỏi thân thể cậu.

.

Cảm giác Hữu Thiên ly khai, ánh mắt vô thần của Tuấn Tú rốt cuộc cũng có một chút tiêu cự, cậu dùng toạn bộ sức lực còn sót lại muốn đi xuống giường.

.

Đi! Ta phải đi! Phải rời khỏi đây!

.

Hữu Thiên phát hiện ra ý đồ của Tuấn Tú, một tay túm lấy cậu, kéo về chỗ, lửa giận trong mắt còn chưa hoàn toàn biến mất lần thứ hai bùng lên.

.

"Ngươi muốn làm gì?! Ngươi còn muốn đi?!" – Hữu Thiên cố sức giữ hai vai Tuấn Tú, vì phẫn nộ mà hô hấp hổn hển "Ngươi không nghe rõ lời ta nói, đúng hay không?! Ngươi là của ta! Là của ta! Ta không cho phép ngươi đi, càng không cho phép ngươi cùng bất cứ ai khác ở chung một chỗ! Ngươi chỉ thuộc về một mình Phác Hữu Thiên ta!"

.

Hữu Thiên nói xong, cúi đầu điên cuồng hôn lên thân thể Tuấn Tú, đồng thời hai tay không ngừng giày vò hai hạt nhũ châu trước ngực cậu. Gã ở trên thân thể Tuấn Tú từng chút từng chút một lưu lại vết tích của chính mình.

.

Tuấn Tú bất động cũng không giãy dụa, cắn