Đế Vương Công Lược

Chương 112: Mưu kế [ Đi xem một chút cũng không sao]

” Thế nào rồi? Đã hiểu hay chưa?” Độc Ngũ chợt vung roi, quật trên mặt đất làm bụi bay đầy trời.

Đoạn Niệm sợ run cả người.

” Phương pháp dệt vải là bí mật tộc nhân ta truyền lại trăm nghìn năm qua, cho dù ngươi có giết ta thì ta cũng không thể nói được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói rất chậm rãi từ tốn, nhưng cũng không chừa cho đối phương bất cứ cơ hội thương lượng nào.

Độc Ngũ cười lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Đoạn Niệm: ” Còn ngươi thì sao? Cũng không chịu nói phải không?”

” Cũng không phải là ta không chịu nói.” Đoạn Niệm đầu tiên là nhìn thoáng qua Đoạn Bạch Nguyệt, thấy hắn dường như không có phản ứng gì, sau đó mới dè dè dặt dặt nói: ” Mà quả thực là cái gì cũng không biết.” Rất là vô tội!

” Không biết?” Độc Ngũ hỏi lại một lần nữa.

Đoạn Niệm gật đầu: ” Thật sự không…” Còn chưa nói xong một câu thì đã bị roi dài của Độc Ngũ quấn lấy thắt lưng, gai nhọn trên thân roi tựa như nghìn cái răng cưa ôm lấy da thịt, kéo hắn bay lên không rồi hung hăng ném vào Bách Túc Trì chứa đầy các loại độc trùng đang bò tràn lan.

” Ngươi!” Đoạn Bạch Nguyệt hoảng sợ, xông lên phía trước muốn nói chuyện với Độc Ngũ nhưng lại bị người dùng đao kề vào cổ.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, sát thủ Tây Nam Phủ núp ở xa xa nhìn thấy cũng không để bụng lắm, ngược lại sắc mặt của vật biểu tượng giang hồ thì rất nghiêm túc, hai mắt tràn ngập đồng tình, vô cùng cảm động —vị huynh đài này cũng xui xẻo quá đi, tương lai nếu tới Thục Trung, chúng ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi ăn cái lẩu, còn có thịt bò Hoa Điêu nữa, ăn đến no căng bụng đứt đai lưng luôn.

Chờ đến lúc Đoạn Niệm dùng hết toàn lực bò ra khỏi ao độc trùng kia thì cả người hầu như đã sắp hấp hối, toàn thân đều là máu, ngay cả môi cũng bắt đầu tím đen, đoán chừng không kéo dài tính mạng được bao lâu nữa.

Chính mắt nhìn thấy thảm trạng của hắn, thân hình Đoạn Bạch Nguyệt lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng bệch gần như muốn ngất xỉu.

” Thế nào? Vẫn chưa chịu nói sao?” Độc Ngũ cười nhạt.

Ngực Đoạn Bạch Nguyệt kịch liệt phập phồng, khom lưng muốn kéo Đoạn Niệm lên, nhưng lúc nhìn thấy khắp người hắn đều là độc trùng thì lại rút tay về.

” Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nếu biết thức thời sớm một chút, các hạ sẽ không phải chịu cảnh đau đớn tận xương như thế, mà ta cũng có thể sớm đi báo cáo kết quả làm việc.” Độc Ngũ hỏi: ” Thế nào?”

” Ta…muốn suy nghĩ một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt rốt cuộc cũng chịu nhượng bộ phần nào.

Độc Ngũ sảng khoái gật đầu, phân phó thủ hạ mang hai người về chỗ ở.

Cửa phòng đóng lại, Đoạn Niệm thò tay vào túi tìm nửa ngày, đầu tiên là lấy ra một viên thuốc ăn vào, sau đó lại móc ra một con bọ cánh đỏ, thả vào trong bình sứ màu trắng, định mang về cho Tiểu Vương gia.

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Giữa một ao cá chết cóc thối như vậy mà ngươi còn có thể tìm được thứ đồ đáng tiền đến độ này, thật sự là không dễ dàng a.”

” Tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Đoạn Niệm hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nghĩ biện pháp gặp riêng Phong Lôi.”

” Vương gia xác định đối phương sẽ giúp chúng ta sao?” Đoạn Niệm ngồi xếp bằng dưới đất: ” Không có căn cứ không có cơ sở, thuộc hạ cứ thấy trong lòng lo lắng không yên.”

” Nếu người của Truy Ảnh Cung nói không sai thì Phong Lôi đêm nào cũng ở trong phòng giận dữ mắng chửi Tiêu Tiêu Nhi, còn giấu hình nhân có dán ngày tháng năm sinh của Tiêu Tiêu Nhi để nguyền rủa nữa, chắc chắn là phải oán hận rất sâu.”

” Oán hận sâu hơn nữa thì thế nào?” Đoạn Niệm lại hỏi.

” Xem tình hình này, chắc hẳn là một lòng muốn dồn Tiêu Tiêu Nhi vào chỗ chết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Mà nếu chúng ta chịu giao ra phương pháp dệt vải kia thì quyền thế của Tiêu Tiêu Nhi và Lưu Thương Kiếm Các trong võ lâm Trung Nguyên này sẽ không còn như hôm nay nữa, làm sao hắn có thể cam tâm để chuyện đó xảy ra được.”

” Cho nên Vương gia đánh cược rằng Phong Lôi sẽ tới tìm chúng ta?” Đoạn Niệm hỏi.

” Nêu hôm nay ngươi và ta bỏ mạng ở Bách Túc Trì, đối với hắn mà nói thì chuyện này cũng coi như chấm dứt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nhưng hết lần này tới lần khác mọi chuyện đều không như hắn mong muốn, cho nên ta mới đánh cược chắc chắn hắn sẽ có hành động tiếp theo.”

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Đoạn Niệm nhanh chóng nằm vật xuống đất, bày ra bộ dạng nửa sống nửa chết.

Phong Lôi đẩy cửa vào phòng.

Đoạn Bạch Nguyệt cũng không nhìn hắn mà chỉ nói: ” Ta còn chưa suy nghĩ xong.”

” Ở đây cũng không có người ngoài.” Phong Lôi trở tay đóng cửa phòng lại.

Đoạn Bạch Nguyệt cười nhạt: ” Thì ra Nhị đương gia đã đem ta trở thành người một nhà rồi.”

” Lúc trước ta cũng đã nói, các hạ đi hay ở đều không phải do ta làm chủ.” Phong Lôi ngồi xuống đối diện hắn: ” Các chủ nói cái gì thì ta làm cái đó, chỉ vậy thôi.”

” Vậy lần này Nhị đương gia đến đây là vì chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt vẫn nói giọng lạnh lùng như trước.

” Biết võ công không?” Phong Lôi hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt trả lời lại một cách mỉa mai: ” Biết thì thế nào, Nhị đương gia còn sợ ta sẽ trốn thoát được hay sao?”

” Ta biết tính tình của Các chủ.” Phong Lôi nhìn lướt qua Đoạn Niệm đang cuộn mình nằm ở góc tường, nói tiếp: ” Vị tộc nhân này của ngươi mệnh ngắn, nhưng chỉ sợ tính mạng của các hạ cũng không kéo dài được lâu.”

” Nhị đương gia đừng vội khinh người quá đáng!” Đoạn Bạch Nguyệt cả giận nói: ” Ta đã đáp ứng sẽ cân nhắc rồi, cần gì phải nói lời ác nghiệt như vậy nữa.”

” Đáp ứng điều kiện của Các chủ, ngươi tưởng là ngươi có thể còn mạng để sống hay sao?” Phong Lôi cười khinh thường.

Giống như là bất chợt bị cây búa lớn gõ trúng đầu, Đoạn Bạch Nguyệt nhìn qua có chút ngây dại: ” Ngươi….”

” Phương pháp dệt vải kia, ngươi có thể giao cho Các chủ thì cũng có thể giao cho bất kì người nào khác, nếu vậy chẳng phải là Lưu Thương Kiếm Các đã uổng công đem miếng mồi ngon treo bên miệng chia năm xẻ bảy sao.” Phong Lôi nói: ” Muốn nắm giữ bí mật này vĩnh viễn thì cách tốt nhất chính là biến các hạ thành người chết, đạo lý này chắc ngươi hiểu chứ?”

” Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Tâm tình Đoạn Bạch Nguyệt có chút kích động: ” Đã hạ quyết tâm muốn giết ta rồi thì sao phải nói cho ta biết những điều này?”

” Ta không muốn làm bất cứ điều gì, chỉ thấy thương cảm cho các hạ, nhất thời không đành lòng mà thôi.” Phong Lôi nói: ” Nếu biết võ công thì chạy đi.”

” Nhị đương gia bằng lòng giúp ta sao?” Nghe câu nói đó, đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt xẹt qua một tia sáng.

” Ta không giúp được ngươi.” Phong Lôi nắm lấy quải trượng, chậm rãi đứng lên, sau đó dùng giọng nói nhẹ đến hầu như không thể nghe thấy được nói: ” Tới tháp Linh Lung.”

Đoạn Bạch Nguyệt đột ngột ngẩng đầu lên.

” Dưới đáy tháp có một cái ao nhỏ, trong ao đó có địa đạo thông ra bên ngoài.” Phong Lôi nói tiếp: “Nếu các hạ đã xuất thân từ đảo nhỏ ở Đông Hải thì kĩ năng bơi chắc cũng tốt.”

” Đa tạ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu tại hạ thật sự có thể may mắn trốn thoát, ngày sau nhất định sẽ tìm đến cảm tạ ơn cứu mạng.”

” Ta đã đến tuổi này rồi, cảm tạ của ngươi chắc cũng không dùng được nữa.” Phong Lôi chậm rãi xoay người, chống quải trượng ra cửa.

” Tháp Linh Lung.” Đoạn Niệm ngồi dậy.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi nằm thẳng cẳng cứng ngắc như thế, ngược lại rất có phong thái của một cương thi.”

Đoạn Niệm: “….”

” Phong Lôi muốn dẫn ta vào tháp Linh Lung.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lý do là gì?”

” Nghĩ không ra.” Đoạn Niệm nói: ” Người của Lưu Thương Kiếm Các này nhìn qua hơi âm trầm, nói dễ nghe thì là cao thâm khó lường, nói khó nghe thì chính là đầu óc có bệnh, thuộc hạ cũng không tin Phong Lôi sẽ có lòng tốt chủ động tha cho Vương gia một con đường sống.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu đã nghĩ không ra, vậy thì không cần nghĩ nữa.”

” Vương gia muốn đi sao?” Đoạn Niệm hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Tất nhiên.”

” Thỏa đáng sao?” Đoạn Niệm nhíu mày: ” Rõ ràng đối phương cũng không thật tâm muốn thả Vương gia đi, rất có thể trong tháp Linh Lung kia đã bày sắn bẫy rập rồi.”

” Dao nhi mười ba tuổi đã có thể tay không phá hủy Cửu Huyền Cơ, Bổn Vương sao có thể bị một tòa tháp Linh Lung vây khốn được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không cần lo lắng.”

Đoạn Niệm không thể làm gì khác hơn là nuốt lại lời đã đến bên mép.

Lúc nửa đêm, cửa sổ truyền tới tiếng động nho nhỏ, sau đó liền thấy một ám vệ chui vào phòng, thân hình tựa như quỷ ảnh.

Đoạn Niệm hơi hỗn loạn, dù không phải là sát thủ của Tây Nam Phủ đi nữa thì cũng nên là ảnh vệ đại nội chứ, vì sao lại là người của Truy Ảnh Cung?

Thấy vẻ mặt hắn tràn đầy nghi ngờ, ám vệ chủ động giải thích: ” Chúng ta bắt thăm chọn người.” Rất hợp lý, hơn nữa so với đánh nhau thì văn minh hơn nhiều.

Đoạn Niệm: “….”

” Tình huống bên ngoài thế nào rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

” Độc Ngũ báo lại với Tiêu Tiêu Nhi là Vương gia đã đáp ứng giao ra phương pháp dệt vải nên tâm tình Tiêu Tiêu Nhi nhìn qua rất tốt, cũng không nghi ngờ gì, còn nói ngày mai sẽ tới xem.” Ám vệ nói: ” À còn nữa, cuối cùng còn căn dặn một câu, nói phải canh chừng tháp Linh Lung thật kĩ để tránh xảy ra sai lầm.”

” Lại là tháp Linh Lung.” Đoạn Niệm tặc lưỡi: ” Xem ra bên trong thật sự có bí mật rồi.”

” Đã qua đó xem chưa?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Ám vệ gật đầu: ” Tất nhiên.” Loại náo nhiệt này tất nhiên là phải đi vào xem xét chứ. “Chỉ tiếc bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có.”

” Trống rỗng?” Đoạn Bạch Nguyệt cũng nhíu mày.

” Quả thực là trống rỗng.” Ám vệ khẳng định: ” Người của chúng ta tới tới lui lui rà soát cũng phải tám lần.”

Đoạn Niệm yên lặng nói: ” Như vậy mà còn có thể nói là phòng thủ nghiêm ngặt sao?” Tám lần.

Ánh mắt ám vệ cực kì vô tội, nếu không thì phải nói thế nào, chẳng lẽ trách võ công của chúng ta quá tốt hay sao?

” Hôm nay lúc Phong Lôi tới đây có nói là dưới tầng đáy tháp Linh Lung có một ao nước.” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Có tìm được không?”

” Có thì đúng là có thật, cũng xuống dưới đó tìm rồi.” Ám vệ nói: ” Nhưng đó chỉ đơn thuần là cái ao mà thôi, lần mò khắp bên trong cũng không có chốt khởi động cơ quan nào.”

” Chỉ là một cái ao bình thường?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Theo Phong Lôi nói thì từ cái ao kia có thể trực tiếp thông ra bên ngoài Lưu Thương Kiếm Các.”

” Không giống lắm.” Ám vệ nói: ” Xung quanh vách ao đều là lớp bùn đất thật, đừng nói là địa đạo, ngay cả một ám cách nhỏ cũng không có.”

” Xem đi, ta đã nói rồi mà.” Đoạn Niệm nói: ” Cả tòa sơn trang đều âm trầm trầm, cũng rất loạn, còn có vài phần quỷ dị, không thể nào đoán ra được rốt cuộc đối phương muốn làm cái gì.”

Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ chốc lát, ghé vào tai ám vệ nói nhỏ hai câu.

” Được.” Ám vệ gật đầu: ” Vương gia yên tâm, bảo đảm làm được.”

Trưa hôm sau, Phong Lôi quả nhiên lại tới tiểu viện lần nữa.

Đoạn Niệm đang nằm trong góc phòng rên rỉ — hắn vốn định dứt khoát giả chết luôn, nhưng lại sợ nếu giả chết sẽ bị xách đi chôn, không thể diễn được nữa, vì vậy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nửa chết nửa sống, cố gắng đạt tới kĩ năng diễn xuất vừa có thể tự bảo vệ mình, vừa có thể không khiến cho đối phương ghét bỏ bồi thêm hai đao tiễn xuống suối vàng. Thực sự không dễ dàng chút nào!

Quả nhiên, Phong Lôi vào phòng xong cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp hỏi Đoạn Bạch Nguyệt: ” Các hạ nghĩ như thế nào?”

” Được.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, không có một tia do dự.

” Giờ tý đêm nay là lúc thủ vệ ở tiểu viện này canh phòng lơi lỏng nhất.” Phong Lôi nói: ” Tháp Linh Lung xây dựng tại một gò cao ở sườn núi phía tây nam sơn trang, trên đường tới đó phòng thủ cũng không quá nghiêm ngặt, thừa dịp bóng đêm lẻn vào là được.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đa tạ Nhị đương gia.”

Phong Lôi khoát khoát tay, đứng dậy khập khiễng rời đi, từ đầu đến cuối khóe miệng đều lộ ra chút ý cười.

Đợi hắn đi rồi, Đoạn Niệm ngồi dậy, đưa tay xoa xoa da gà nổi toàn thân.

Thời gian chầm chậm trôi, mặt trời chiều dần khuất sau núi, bên trong Lưu Thương Kiếm Các cũng từ từ yên tĩnh lại.

Bóng đêm rất tối, không trăng không gió cũng không sao.

Sát thủ của Tây Nam Phủ ẩn núp tại các góc gần tiểu viện, ngưng thần tĩnh trí nhìn chằm chằm động tĩnh bên dưới. Tới gần nửa đêm thì quả nhiên liền có một nhóm gia đinh khác đến đây đổi ca gác đêm, sau khi hai bên giao ca xong, nhóm người trước ngáp dài rời khỏi tiểu viện, xung quanh lại rơi vào yên tĩnh.

Trên đỉnh nóc nhà có một bóng đen lướt qua, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức không giống người thiếu mất một chân chút nào.

Ám vệ rối rít cảm khái, nhìn giống như là thật sự muốn tới cứu Vương gia, nếu đúng như vậy thì quả thực có chút cảm động a.

Nhưng mọi người còn chưa suy nghĩ xong thì Phong Lôi đã giơ tay chặt xuống sau gáy thủ vệ canh cửa, đánh từng người từng người ngất xỉu rồi kéo toàn bộ tới một góc khuất.

Phu canh đi ngang qua, cửa viện bị đẩy ra một khe hở nhỏ, Đoạn Bạch Nguyệt cảnh giác nhìn xung quanh một chút, thấy thật sự không có người nào trông coi, vì vậy xác định phương hướng đại khái rồi đi thẳng đến tháp Linh Lung.

Dọc đường đi đều rất thuận lợi, thuận lợi đến mức có chút khác thường. Thậm chí không có lấy một gia đinh tuần tra, trong không khí còn mùi máu tươi nhàn nhạt tanh tanh, càng tới gần tháp Linh Lung thì mùi máu tươi càng nồng đậm.

Mây đen trên bầu trời đã tản đi, vầng trăng sáng tròn dần nhô ra khỏi đám mây, chiếu sáng cảnh vật xung quanh hơn một chút.

Một trận gió thổi qua, chiếc chuông cũ kĩ trên đỉnh tháp Linh Lung vang lên leng keng, Đoạn Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lắc mình vào bảo tháp.

” Các chủ! Không xong rồi!” Một tiếng thét kinh hãi vang vọng khắp sơn trang, Phong Lôi cả người đầy máu dựa vào xe lăn, lảo đảo xông vào trong viện.

Thủ vệ canh cửa bị tiếng hét của hắn làm cho kinh sợ, vội vàng chạy ra đỡ lấy hắn.

Tiêu Tiêu Nhi khoác y phục vào, vội vã bước ra: ” Đã xảy ra chuyện gì?”

” Các chủ.” Phong Lôi thoi thóp thở, khóe miệng tràn ra máu tươi: ” Hai người khách thương tới từ Đông hải kia đánh ngất xỉu toàn bộ thủ vệ, sau đó chạy thẳng tới tháp Linh Lung rồi, thuộc hạ muốn ngăn cản nhưng bị hắn đánh trọng thương, suýt nữa đã mất mạng.”

” CÁI GÌ?” Tiêu Tiêu Nhi sợ hãi tột độ, cũng không kịp hỏi nhiều, dần theo người chạy tới đó. Đợi xung quanh lại rơi vào yên tĩnh, Phong Lôi mới khôi phục vẻ mặt thường ngày, hai tay chống tay vịn của xe lăn chậm rãi đứng lên.

Vật biểu tượng giang hồ vừa gặm quả đào vừa ngồi xổm trên cây nhìn hắn, thuận tiện đoán xem kế tiếp hắn sẽ có hành động gì, nhưng đúng là trăm triệu lần không nghĩ tới, sau một lúc thì từ dưới ống quần trống rỗng kia đột nhiên thò ra một chân.

…..

Giả cụt chân? Trong đầu ám vệ thình lình nhảy ra ba chữ này, Phong Lôi tung người nhảy lên, thân ảnh tựa như loài vượn tay dài, chỉ trong giây lát đã hòa vào bóng đêm.

Ám vệ không dám chậm trễ, vội vàng theo sát phía sau, bên trong sơn trang đã loạn thành một mảnh, khắp nơi đều là gia đinh cầm đuốc rà soát. Bảo tháp Linh Lung hoàn toàn bị bao vây, tiếng hét rung trời.

Thi thể thủ vệ trông coi lần lượt được tìm thấy, nhanh chóng sắp xếp đầy hai bên đường, đáy mắt Tiêu Tiêu Nhi đầy tơ máu, sát khí ẩn hiện.

Phong Lôi đứng trên một gò đất cao, đưa mắt nhìn theo Tiêu Tiêu Nhi vào tháp Linh Lung, ý cười trên môi càng trở nên đáng sợ. Ám vệ thấy thế trong lòng sợ hãi, vừa định nói hắn như vậy là bị ma chướng hay là đã điên rồi thì lại thấy hắn đưa hay tay nhấc khối đá bên cạnh lên, từ trong đó lấy ra một cây cung Loan Nguyệt.

Ba mũi tên nhọn hoắc được rút ra, mang theo rất nhiều áp lực và hận ý, cùng với chút vui sướng khi tất cả đều sắp đến hồi kết thúc, Phong Lôi kích động đến nỗi ngay cả cánh tay cũng hơi phát run, vừa định nhắm ngay chốt mở cơ quan giấu trên đỉnh tháp thì đã thấy đầu vai truyền tới một trận đau nhức dữ dội.

Mũi tên lệch khỏi quỹ đạo, không tới được mục tiêu định sẵn mà hữu khí vô lực bay lên trời. Ám vệ cúi đầu nhìn ám khí trong lòng bàn tay mình, sau đó dùng ánh mắt cực kì bất mãn quay đầu lại, đều đã phân nhiệm vụ xong hết rồi mà, rốt cuộc là tiểu đồng bọn nhà ai chạy tới cướp chén cơm vậy hả????

Sau đó chỉ thấy Sở Uyên khoác áo choàng, đang đứng trên một núi đá cách đó không xa.

….