Đế Vương Công Lược

Chương 117: Cùng nhau vào cung [ Dù sao mọi người đều là người thích dược liệu]

Khẩu vị ăn uống của Diệp Cẩn rất thanh đạm, vì vậy chỉ kêu một bát mì chay và vài món điểm tâm, so với nửa bàn ăn của Đoạn Dao thì quả thực là khác nhau một trời một vực.

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn văn nhã tinh tế ăn mì của hắn, Đoạn Tiểu Vương gia cảm thấy dường như mình hơi giống thùng cơm, vì vậy cũng tự giác khắc chế bản thân một chút, múc chén canh từ từ uống.

Mới ăn được nửa bữa cơm thì có một lão bà bà mang giỏ trúc trên lưng bước lên thang lầu, nhìn giống như là người sống trong thôn trấn gần đây. Kể từ ngày đầu tiên khai trương, Sơn Hải Cư đã định ra quy củ, phàm là lão nhân gia từ bảy mươi tuổi trở lên, tới nơi này ăn cơm đều không cần phải trả tiền, vì vậy mỗi ngày đều có lão nhân tới đây nghỉ chân ăn cơm. Tuy là miễn phí nhưng tiểu nhị cũng đón tiếp rất nhiệt tình, không để ai phải chờ đợi lâu.

Sau khi nhìn thấy những thứ nằm trong giỏ trúc của lão bà bà, trong mắt Diệp Cẩn lóe tên tia sáng, vừa mới nhớm người định đứng dậy thì đã thấy Đoạn Dao nhanh chân hơn hắn một bước chạy qua chỗ bà bà, mở miệng ngọt xớt: ” Lão nhân gia~!”

” Công tử.” Lão bà bà thấy tướng mạo hắn cao ráo sạch sẽ nên rất thích, vì vậy cười hỏi: ” Công tử muốn mua quả dại ăn sao?”

” Ta không mua quả dại, chỉ mua cái này.” Đoạn Dao rút ra một đóa hoa màu đỏ nằm trong mớ rau quả bà bà hái được, hỏi: ” Lão bà bà có bán không?”

Diệp Cẩn trợn to hai mắt, này này!

” Công tử muốn mua đóa hoa này?” Lão bà bà lắc đầu: ” Đây chỉ là một đóa hoa nhỏ mọc giữa núi rừng, bà bà đi hái rau quả dại thấy đẹp nên ngắt mang về thôi, không ăn được, cũng chẳng ngắm được mấy ngày đâu, nếu công tử thích thì cứ cầm đi, bà bà không lấy tiền.”

Diệp Cẩn bắt đầu xắn tay áo.

” Như vậy không được.” Đoạn Dao lấy trong bao bố nhỏ của mình ra một thỏi bạc, nhét vào trong tay lão bà bà, nói tiếp: ” Hoa này là dược liệu, với người khác nó có thể không đáng bao nhiêu tiền nhưng ta rất cần nó, không thể nào lấy không của bà bà được.”

Lão bà bà giật mình kinh hãi: ” Đáng giá nhiều bạc vậy sao?”

” Còn nữa, trên hoa này có độc, tuy rằng trên núi có lẽ cũng chỉ có một bụi hoa này thôi nhưng sau này bà bà vào núi nhất định phải cẩn thận một chút, không thể tùy tiện đụng vào nó được.” Đoạn Dao nói cảm ơn rồi đứng dậy, cầm đóa hoa màu đỏ kia trở về chỗ ngồi của mình, lấy bao bố nhỏ ra thả vào, sau đó tiếp tục gặm móng heo.

Diệp Cẩn ngồi phía đối diện nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sâu kín.

Đoạn Dao cảm thấy da đầu tê dại, vì vậy do dự ngẩng đầu lên.

Diệp Cẩn nhìn thẳng hắn.

….

” Vị công tử này, có chuyện gì sao?” Đoạn Dao lau lau miệng, có chút chột dạ, vừa rồi có thấy gì khác thường đâu, vì sao đột nhiên lại nhìn mình đăm đăm như thế, chẳng lẽ là trúng tà rồi?

Diệp Cẩn hạ thấp giọng, dùng ngữ điệu thương lượng nói: “Gặp mặt phân một nửa.”

Đoạn Dao: “….”

Hai tay Diệp Cẩn siết chặt thành nắm đấm.

Đoạn Dao: “….”

Tuy người đang ngồi trước mặt này hơi khó hiểu, còn hơi vô lý một chút nhưng dù sao đây cũng là vương thành, nếu gây chuyện thì không được tốt cho lắm. Vì vậy Đoạn Dao đẩy cái móng heo còn lại trong bát tới trước mặt hắn, nói: ” Mời ngươi!”

Diệp Cẩn: “…..”

Đoạn Dao thấy hắn ngồi yên lặng bất động, vì vậy khó khăn nói: ” Không đủ ăn sao?” Nhưng mấy món còn lại trên bàn ta đều đã đụng đũa hết rồi a, nếu ngươi không cảm thấy ngại thì cứ cầm đi cũng được.

Tại sao có thể ngu xuẩn đến mức này chứ???!!! Diệp Cẩn vỗ vỗ mặt bàn: ” Ý ta muốn nói là đóa hoa Hạc Đỉnh vừa nãy.”

Đoạn Dao nhanh chóng che bao bố nhỏ.

Diệp Cẩn nói: ” Hẹp hòi như vậy làm chi, ba ngày sau đóa hoa kia sẽ héo, ngươi cũng không dùng được.”

Đoạn Dao vẫn còn do dự, hơn nữa rất muốn nhảy xuống đường chạy trốn.

Diệp Cẩn nói: ” Ta dùng Lục Đàm đổi với ngươi.”

Trước mắt Đoạn Dao sáng lên: ” Ngươi có Lục Đàm sao?”

Diệp Cẩn móc trong ngực ra một bình sứ nhỏ: ” Hôm trước vừa mới mài thành phấn.”

Đoạn Dao nhận lấy bình sứ, dùng ngón tay dính chút bột phấn trong bình đưa vào miệng nếm thử, sau đó vô cùng hưng phấn: ” Đổi đổi đổi.”

Đối với hành động này của Đoạn Dao, Diệp Cẩn thấy rất là ngạc nhiên, bản thân hắn bách độc bất xâm, là bởi vì nhiều năm hành nghề y đã nếm qua trăm loại thảo dược, không ngờ thiếu niên đối diện cũng có thể chấm đưa vào miệng tùy tiện nếm.

Đoạn Dao chia nửa đóa hoa màu đỏ ra đưa cho hắn, vô cùng sảng khoái.

Diệp Cẩn nói: ” Không biết tôn tính đại danh của tiểu công tử là gì?”

” Ta—-” Đoạn Dao vừa mới nói ra một chữ thì lại có người bước lên thang lầu đi về phía này: ” Tiểu Cẩn.”

” Yo~, Thẩm minh chủ tới rồi a.” Tiểu nhị vừa mới mang thức ăn cho khách nhân xong, xoay lưng định xuống lầu thì thấy Thẩm Thiên Phong, vì vậy cao giọng chào hỏi: ” Mời vào trong mời vào trong đi.”

Sau khi nhìn rõ mặt người đang đi tới, Đoạn Dao sợ hãi hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía hắn.

” Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong đi tới.

” Chuyện trong nhà xử lý xong rồi sao?” Diệp Cẩn hỏi Thẩm Thiên Phong.

” Ta chỉ tới xem một chút mà thôi, còn chuyện khác thì chiều nay mới giải quyết.” Thẩm Thiên Phong ngồi xuống bên cạnh hắn: ” Hồi nãy lúc đang ăn cơm cùng với người của bang Thiên Thủy thì nghe hạ nhân nói ngươi không có khẩu vị gì nên đã ra ngoài một mình, biết ngay là ngươi lại tới đây ăn mì chay.”

” Ừm, vừa vặn kiếm được nửa đóa Hạc Đỉnh.” Diệp Cẩn nói: ” Là vì gặp vị tiểu công tử ngồi đối diện….Công tử? Ngươi không sao chứ?” Bụm mặt làm chi???

Đoạn Dao hít sâu một hơi, sau đó xoay người vọt ra ngoài cửa sổ, chuyện cho tới bây giờ, kẻ ngốc cũng biết người được gọi “Tiểu Cẩn” này là ai, mình phải chạy trốn nhanh một chút mới được.

Diệp Cẩn hoảng sợ giật nảy mình, tuy Thẩm Thiên Phong không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng biết chắc chắn là có quỷ. Vì vậy tung người đuổi theo, dễ dàng ôm người trở về.

Đoạn Dao nhìn thẳng Thẩm Thiên Phong, rất muốn òa khóc thật to, oan nghiệt a~~~~.

” Đoạn….Tiểu Vương gia?” Thẩm Thiên Phong sửng sốt trong chốc lát, sau đó giống như bốc phải cục lửa, nhanh chóng thả tay ra.

Đoạn Dao nhu thuận nói: ” Thẩm đại ca!”

” Các ngươi quen biết nhau sao?” Lần này đến phiên Diệp Cẩn ngốc lăng: ” Công tử rốt cuộc là ai?”

” Tại hạ là Đoạn Dao.” Đoạn Tiểu Vương gia đáp: ” Người của Tây Nam Phủ.”

Diệp Cẩn: “…”

Thẩm Thiên Phong cũng rất là ảo não hối hận, vì sao lúc nãy mình lại phải đuổi theo ra ngoài. Đại khái là cả cuộc đời này hắn cũng không thể nào quên được, năm đó lúc Cố Vân Xuyên đem người ném tới Nhật Nguyệt sơn trang, cũng chính là thiếu niên này, đã ở ngay trước mặt cha và nhị đệ, mặc váy cài hoa giả trang thành nữ tử phong tình vạn chủng, câu dẫn mình.

Đoạn Dao cũng gắng gượng nuốt xuống miệng đầy huyết lệ, năm đó bị sư phụ đánh ngất xỉu ném tới Giang Nam, sau khi tỉnh dậy thì ôm một bụng lửa giận, bởi vậy đi đến đâu là quậy phá đến đó, ai ngờ tới hôm nay giữa mình và Đại thiếu gia Thẩm gia lại có quan hệ thân thích xoay chuyển trăm vòng như thế này. Nếu biết như vậy thì năm đó ném mị nhãn làm chi, còn không bằng trực tiếp móc mắt.

” Tại hạ Diệp Cẩn.” Tâm tình của Diệp Cốc chủ cũng rất là phức tạp, vừa rồi còn tưởng là đã gặp được một tri kỉ, nhưng rồi còn chưa ăn xong một bát mì thì tri kỉ lại biến thành đệ đệ của cái người nào đó.

Đệ đệ! Của! Người nào đó!

” Diệp Cốc chủ!” Đoạn Dao hít hít mũi.

” Tiểu Vương gia muốn vào cung sao?” Sau một lúc do dự, Diệp Cẩn vẫn mở miệng hỏi trước, dù sao thì cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải chu toàn, hơn nữa người nào đó không giơ là chuyện của người nào đó

Không thể vơ đũa cả nắm được!

Đoạn Dao nói: ” Phải.”

Diệp Cẩn nói: ” Ta cũng phải vào cung, hay là cùng nhau đi đi?”

Đoạn Dao nói: “….Được.”

Thẩm Thiên Phong mở mắt trừng trừng nhìn hai người bọn hắn rời đi, Diệp Cẩn dẫn đầu, trong nháy mắt Đoạn Dao bước xuống thang lầu thì dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai quay đầu lại, cùng Thẩm Thiên Phong liếc mắt nhìn nhau thật sâu- &Thẩm minh chủ hai tay ôm quyền, ngươi không nói ta không nói, việc này cũng sẽ không ai biết.

Đoạn Dao bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, rất muốn ôm bắp đùi của hắn khóc rống nói cảm ơn.

Chuyện thành thân của ca ca vốn dĩ cũng đã khó khăn lắm rồi, nếu bởi vì mình mà tạo ra thêm một chỗ hỗn loạn nữa thì e là Tây Nam Phủ sẽ táng gia bại sản mất, lý do là bởi vì phải mua hồng trù đoạn liên tục trong nhiều năm.

Khoảng cách từ Sơn Hải Cư đến hoàng cung không tính là xa, hai người cưỡi ngựa chậm rãi đi song song trên đường lớn, cũng không gấp gáp gì về thời gian. Dọc đường đi Đoạn Dao đều cực kỳ trầm mặc, đi tới nửa đường thì đột nhiên lại nghe Diệp Cẩn nói: ” Lần này Nam Ma Tà tiền bối cũng không theo tới vương thành sao?”

” Không.” Đoạn Dao nhanh chóng trả lời: ” Sư phụ vẫn còn ở Nam Dương thăm bằng hữu, chắc cũng phải một thời gian nữa mới có thể trở về tây nam.”

” Còn tưởng là có thể gặp.” Diệp Cẩn lẩm bẩm. Mặc dù dịch dung lừa mình là chuyện không thể tha thứ được, nhưng đối phương dù sao cũng là trưởng bối, lại là võ học chí tôn, tới tiếp cận mình cũng là vì muốn hỏi thăm tung tích của Thiên Thần Sa mà thôi, cũng không có ác ý gì, nghĩ như vậy rồi thấy cũng không có gì đáng giận nữa.

Đoạn Dao rất muốn phóng đi Nam Hải ngay lập tức, bắt cóc sư phụ chạy trở về.

Lúc hai người đến hoàng cung thì được nội thị báo lại là Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng, hơn nữa bên ngoài còn có không ít quan viên đang đứng chờ, có lẽ nhanh nhất cũng phải hai canh giờ nữa mới xong. Vì vậy Diệp Cẩn hỏi Đoạn Dao: ” Có muốn tới Thái Y Viện xem một chút không?”

” Muốn ~!” Đoạn Dao vui vẻ nhận lời.

Trên đường tới Thái Y Viện, hai người gặp được…Đào Nhân Đức, Đoạn Dao cung kính chào hỏi: ” Đào đại nhân.”

Diệp Cẩn vừa thấy lão nhân này thì cái đầu lại âm ỉ đau, vội vã chào một tiếng lấy lệ rồi nhanh chóng kéo Đoạn Dao đi, lưu lại Đào Thái phó một mình ở phía sau, nhìn bóng lưng của hai người, cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt muốn xỉu. Gần đây Hoàng thượng đã dung túng cho Tây Nam Phủ đến mức độ vô pháp vô thiên, ai khuyên cũng không chịu nghe, thậm chí còn có đồng liêu vì chuyện này mà suýt nữa bị cách chức. Khó khăn lắm Cửu điện hạ mới tới hoàng cung một chuyến, còn tưởng là có thể giúp mọi người khuyên Hoàng thượng đôi câu, ai ngờ xem tình hình hôm nay mới thấy quan hệ giữa Cửu điện hạ và Tây Nam Phủ cũng chẳng kém đi bao nhiêu, quả thực là rất muốn thở dài thật sâu.

Bên trong ngự thư phòng, khó khăn lắm Sở Uyên mới tiễn được người cuối cùng đi, mệt mỏi dựa vào long ỷ, cảm thấy toàn thân đều khó chịu.

Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa vào phòng, ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: ” Sẽ không có người tới tìm nữa chứ? Có tới cũng không cho gặp nữa!”

Sở Uyên dựa vào lòng hắn, hỏi: ” Giờ nào rồi?”

” Sắp tới giờ Dậu rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay ôm hắn: ” Đi ngự hoa viên hít thở không khí một chút được không? Sau đó ăn cơm.”

Sở Uyên nói: ” Thắt lưng đau.”

” Lát nữa ăn xong lại về tẩm cung nghỉ ngơi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu không trong lòng sẽ bức bối rồi phát bệnh a.”

Sở Uyên không lay chuyển được hắn, gắng gượng đứng lên, hai người đi dạo tới ngự hoa viên. Mặt trời chiều vừa mới hạ xuống sau núi, chiếu lên chân trời là vô số những đám mây màu đỏ tía như lửa, nhìn qua cực kỳ tráng lệ.

” Vào lương đình ngồi một chút đi!” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Sở Uyên gật đầu, vừa mới chuyển qua đường nhỏ thì lại nghe như có người đang nói chuyện trong lùm cỏ đằng trước.

” Cẩn thận một chút.” Đoạn Dao dặn dò.

Diệp Cẩn xắn tay áo, đang cầm xẻng đào một bụi cây nhỏ. Hai người đều rất chăm chú, như là đang làm chuyện vô cùng quan trọng vậy.

Đoạn Bạch Nguyệt và Sở Uyên liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút buồn bực.

” Được rồi được rồi, ngươi cầm lấy phần thân trên đi.” Diệp Cẩn nói: ” Nghìn vạn lần phải chú ý, mấy cái rễ cây này không thể bị đứt được đâu.

Đoạn Dao ngừng thở, nghe lời làm theo.

” Các ngươi đang làm cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

” A!” Không ngờ phía sau đột nhiên lại truyền tới tiếng nói, Diệp Cẩn giật mình kinh hãi hét một tiếng, cây xẻng trong tay thuận thế sượt qua, bụi cây ngay lập tức bị chặt mất toàn bộ phần rễ.

Đoạn Dao ngơ ngác há mồm.

Diệp Cẩn: “…..”

” Đào cái gì vậy?” Sở Uyên cũng không hiểu.

Nhìn cái cây trong tay Đoạn Dao đang không ngừng rỉ ra chất lỏng, Diệp Cẩn hít thở sâu.

Không thể giết người!

Phải bình tĩnh!!!!!

” Thật đáng tiếc.” Đoạn Dao nói: ” Trồng hai năm, khó khăn lắm mới kết quả.”

” Chúng ta còn có chút chuyện, đi trước đây!” Đoạn Bạch Nguyệt quyết đoán xoay người, kéo Sở Uyên đi trở lại đường cũ.

” KHOAN ĐÃ!” Diệp Cẩn ở phía sau gọi lại.

Giọng điệu rất hung tàn, vì vậy Sở Uyên liền bất giác nắm chặt tay Đoạn Bạch Nguyệt, kéo ra phía sau lưng mình.

Diệp Cẩn lần nữa nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thấy mình rất cần được yên tĩnh một chút.

Sau đó xung quanh thực sự rơi vào yên tĩnh.

Một lúc sau, Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nói: ” Chúng ta có thể đi được chưa?”

Diệp Cẩn hữu khí vô lực nói: ” Còn có một chuyện chính sự.” Nói xong lại thiến, cũng không muộn màng gì.

” Sao?” Sở Uyên hỏi.

Diệp Cẩn nói: ” Chuyện này không được tốt cho lắm.”

” Chuyện gì?” Sở Uyên khẽ nhíu mày.

Diệp Cẩn nói: ” Dường như Bạch Tượng quốc đã bị Sở Hạng lôi kéo rồi.”

^_^*