Nam Ma Tà nhướng mày, nắm cổ tay hắn xem mạch.
Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt tái nhợt, trong miệng cơ hồ dâng lên vị tanh ngọt.
Nam Ma Tà đưa tay đặt vào lưng hắn, chậm rãi chuyển qua vài phần nội lực. Đoạn Bạch Nguyệt ngưng thần điều tức, cho tới khi chân khí trong cơ thể dần dần bình phục mới mở mắt ra.
“Ngươi muốn liều lĩnh đến khi nào?” Nam Ma Tà đau đầu hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt lau vết máu bên mép, hỏi lại: ” Tiểu Dư sao rồi?”
Biết hắn muốn nói sang chuyện khác, Nam Ma Tà thở dài: ” Vẫn còn ở thôn Minh Thủy, ngươi thật sự muốn dẫn hắn về tây nam sao?”
“Vương phủ là nhà của hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt rót cho mình chén trà.
“Hà tất phải cướp người từ tay Tần Thiếu Vũ.” Nam Ma Tà nói: ” Huống hồ Tiểu Dư khác Dao nhi, trái tim hắn ở trong giang hồ, cho tới bây giờ cũng chưa từng ở cạnh ngươi, dù có cứng rắn mang hắn trở về cũng vô ích thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Giang hồ Trung Nguyên quá mức thâm sâu, từng giây từng phút đều có người nhìn Truy Ảnh Cung như hổ đói rình mồi, ta không muốn để hắn dấn thân vào nguy hiểm.”
“Nhưng cũng không thể đem người trói bên cạnh ngươi cả đời.” Nam Ma Tà nhắc nhở.
” Việc này ta tự có tính toán.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sư phụ không cần lo lắng!”
Đoạn Dư là đệ đệ đồng phụ di mẫu của Đoạn Bạch Nguyệt, tính tình thật thà ngay thẳng, đáy mắt không dung được một hạt cát. Từ rất lâu trước đây đã không đồng tình với việc Đoạn Bạch Nguyệt thống lĩnh biên cảnh, xuất binh đại sát tứ phương. Sau khi mẫu phi của hắn qua đời thì để lại một phong thư rồi trốn đi lang bạt giang hồ, sau đó lưu lại Truy Ảnh Cung ở Thục Trung, dùng tên giả Triệu Ngũ trở thành thuộc hạ của Tần Thiếu Vũ. Đoạn Bạch Nguyệt vẫn luôn muốn gọi hắn trở về bên cạnh mình nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt thẳng thừng, lần này đúng lúc gặp hắn ở trấn Lạc Bình, cách Hoan Thiên Trại không xa, huynh đệ hai người không tránh khỏi lại nảy sinh xung đột, dưới cơn nóng giận Đoạn Bạch Nguyệt đem Đoạn Dư nhốt tại một thôn nhỏ, theo đó còn có cả vị hôn thê của hắn – Hoa Đường – Tả Hộ pháp của Truy Ảnh Cung. Dự định tỉ võ chiêu hôn xong thì mang theo hai người quay về tây nam.
“Có một số việc, ngươi cho là tốt nhưng chưa chắc đã thật sự tốt.” Nam Ma Tà tận tình khuyên nhủ.
“Vậy phải như thế nào mới gọi là tốt?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Nam Ma Tà trả lời: ” Ta cho là tốt mới gọi là tốt.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
“Loại chuyện huynh hữu đệ cung này không cưỡng cầu được.” Nam Ma Tà gật gù đắc ý. ” Việc giường chiếu lại có thể cưỡng cầu được, tóm lại nếu trong lòng đã có nhau rồi, nói không chừng sẽ có lạc thú khác a.”
Đoạn Bạch Nguyệt khinh thường: ” Nói thật giống như người đã thành thân rồi vậy.”
Nam Ma Tà cả giận nói: ” Nghịch đồ!”
“Nói chính sự.” Đoạn Bạch Nguyệt uống một chén trà.” Ba ngày sau tỉ võ chiêu hôn, ta không muốn có bất kì sai sót nào.”
“Chuyện này khó mà nói.” Nam Ma Tà khoát tay, liếc mắt nhìn hắn: ” Cổ trùng thức tỉnh, trước tiên chính là muốn ăn no, nếu đã sống trong thân thể ngươi thì làm sao có thể không có chút ảnh hưởng nào được?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đợi tỉ võ chiêu hôn xong, nó muốn ăn bao lâu thì ăn bao lâu.”
Nam Ma Tà thay đổi chủ ý, hai chữ “Tình Thánh” căn bản không nên làm thành bảng hiệu treo ở trung đường, mà nên xăm trực tiếp lên mặt hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt hoàn toàn không có ý thoái nhượng.
Nam Ma Tà than thở, chỉ có thể tạm thời ghim cho hắn vài cây ngân châm, chỉ cầu mong sống qua ba ngày, sau đó về Tây Nam Phủ chậm rãi điều dưỡng.
Lại qua một ngày, Đoạn Bạch Nguyệt cầm bản đồ địa hình tây bắc mà hắn vất vả lắm mới tìm người vẽ lại được, âm thầm đem tới Chu phủ.
Lúc trở về, Nam Ma Tà hỏi: ” Sao rồi?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Rất tốt!”
Nam Ma Tà đâm rách mặt nạ của hắn: ” Nhìn vẻ mặt của ngươi liền biết, tốt cái rắm, bị ai kia đuổi ra ngoài?”
Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh đẩy cửa ra: ” Bổn Vương phải điều tức nội lực rồi.”
Nam Ma Tà thở dài liên tục, cha thì tam thê tứ thiếp phong lưu khoái hoạt, nhi tử lại ngay cả một người cũng chưa ăn được. Cả ngày khổ cực loay hoay vì người ta chưa tính, còn làm bản thân bị nội thương. Nếu để Lão Vương gia biết, đoán chừng sẽ trực tiếp đến phần mộ của mình nói chuyện trắng đêm.
Trong phòng, Đoạn Bạch Nguyệt đang mạnh mẽ vận công, đem khí tức tán loạn trong cơ thể đè ép xuống, sau đó lại uống một hơi hết nửa vò rượu mạnh. Nếu không thể say chết cổ trùng, thì chính mình say cũng được, vẫn tốt hơn toàn thân đau đớn trằn trọc cả đêm.
Bên trong Chu phủ, Sở Uyên tựa vào cửa sổ nhìn bầu trời lấp lánh xa xa.
Thẳng thắn mà nói, hành trình tây nam lần này hắn cũng có thể không đến, chỉ cần viết một phong thư nói rõ sự tình là được. Nhưng sau nhiều lần suy xét hắn vẫn từ vương thành xa xôi đi ngàn dặm để tới Hoan Thiên Trại này.
Lý do vì sao, không cần nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
Thân là đế vương, hắn rất ít khi đem cảm xúc của mình biểu hiện trên mặt, chỉ có lúc đứng trước Đoạn Bạch Nguyệt, tầng tầng ngụy trang ban đầu dường như không chịu nổi một kích, đối phương chỉ cần liếc mắt một cái thôi, cũng có thể nhìn tới tận đáy lòng mình.
Loại cảm giác này đúng thật là không tốt, rồi lại không biết phải như thế nào mới gọi là tốt.
Sở Uyên khép hờ mắt, ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Tứ Hỉ công công đứng ngoài cửa thở dài, canh giữ hắn tròn một đêm.
Ngày tỉ võ chiêu hôn hôm đó, nói cho cùng thì trong lòng Nam Ma Tà vẫn lo lắng cho Đoạn Bạch Nguyệt, cho nên vẫn luôn âm thầm nhìn lôi đài bên dưới, thầm nghĩ nếu chẳng may giữa chừng xảy ra điều gì bất trắc thì lao ra đem hắn mạnh mẽ kéo đi. Nhưng có thể là vì dược liệu ngày hôm trước ăn vào phát huy tác dụng, Đoạn Bạch Nguyệt cùng Thẩm Thiên Phàm giao thủ mấy trăm chiêu vẫn chưa có gì xảy ra, cuối cùng dựa theo kế hoạch, thuận lợi đánh Thẩm Thiên Phàm một chưởng rơi xuống lôi đài.
Sự tình vốn dĩ có thể kết thúc ở đây – Thẩm Thiên Phàm bị trọng thương, Sở Hoàng nghe thấy nổi giận lôi đình, thêm vào đó vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Đoạn Bạch Nguyệt dã tâm lang sói, lần này vừa đúng lúc có thể mượn cớ xuất binh. Hết thảy vẫn tiến hành theo kế hoạch định trước, chỉ chờ các bộ tộc Mạc Bắc cắn câu. Nhưng ngoài dự tính, Đoạn Bạch Nguyệt thắng tỉ võ nhưng còn chưa kịp xuống lôi đài thì lại có một hắc y nhân từ trên trời rơi xuống, giọng cứng ngắc nói muốn cướp Đỗ gia tiểu thư.
Nam Ma Tà nhíu mày, những người còn lại dưới lôi đài cũng hai mặt nhìn nhau, không hiểu đây là tình huống gì.
Đối phương ra tay tàn nhẫn thâm độc, Đoạn Bạch Nguyệt miễn cưỡng cùng hắn đánh hơn mười chiêu thì thấy lồng ngực mơ hồ đau đớn, sắc mặt có chút trắng bệch. Nam Ma Tà vừa định chạy ra phá đám thì hắc y nhân kia đột nhiên lại chuyển hướng tấn công về phía Truy Ảnh Cung Tần Thiếu Vũ trong đám người ngồi dưới lôi đài.
Mục đích của đối phương là ai đã rõ, Nam Ma Tà nén giận nghĩ, oan có đầu nợ có chủ, ngươi muốn báo thù ai thì báo, còn vòng vèo kéo đồ đệ của ta vào làm chi? Hơn nữa vì sao phải là lúc này, nơi này, không thể chọn ngày khác được sao??
Đoàn người náo loạn, Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay che lại ba chỗ đại huyệt trên người, trợ giúp Tần Thiếu Vũ chế phục hắc y nhân.
Nếu không phải vì sợ bị Diệp Cẩn nhìn ra manh mối, Nam Ma Tà đơn giản muốn đứng trên nóc nhà chửi mẹ nó, bản thân mang thương tích trong người vẫn còn lòng dạ quản việc bao đồng như vậy là sao?
Ảnh vệ đại nội trở về Chu phủ, đem mọi việc bẩm báo lại.
“Có người quấy rối?” Sở Uyên nhíu mày.
“Cũng không phải nhằm vào Đoạn Vương và Thẩm Tướng quân.” Ảnh vệ đáp. ” Hắc y nhân kia tự sát rồi, nghe nói là đã từng kết thù oán với Truy Ảnh Cung chủ, lần này xông tới báo thù.”
“Có người nào bị thương không?” Sở Uyên hỏi.
“Có.” Ảnh vệ trả lời: ” Thẩm Tướng quân thổ huyết tại chỗ, hôn mê bất tỉnh được người khiêng về.”
Sở Uyên khẽ thở dài một cái.
Tứ Hỉ đứng bên cạnh hỏi: ” Đoạn Vương thì sao?”
Sở Uyên: “….”
“Đoạn Vương không sao, đã trở về nơi ở rồi.” Ảnh vệ nói.
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt.” Tứ Hỉ công công cười ha hả xoa bụng: ” Hoàng thượng thứ lỗi, là lão nô lắm lời.”
Sở Uyên vỗ vỗ vai hắn: ” Từ hôm nay ăn chay một tháng.”
Tứ Hỉ công công: “….”
Ảnh vệ dùng ánh mắt hết sức đồng tình nhìn hắn.
Trong khách điếm, Đoạn Bạch Nguyệt ngâm mình trong nước nóng, trên mặt không còn chút huyết sắc, trong phòng nồng nặc mùi thuốc đông y, cách một lúc Đoạn Niệm sẽ vào phòng chêm nước nóng một lần. Tròn một ngày một đêm trôi qua, mạch tượng của hắn vẫn không có chút dấu hiệu bình ổn nào.
“Nam sư phụ, bây giờ phải làm thế nào?” Đoạn Niệm lo lắng hỏi.
Nam Ma Tà phân phó: ” Khách điếm quá ồn ào, đi quanh trong thành tìm một toà nhà yên tĩnh đi.”
Đoạn Niệm gật đầu, đi xuống tìm tiểu nhị hỏi thăm, sau đó về báo lại rằng trong thành hiện giờ chật ních người vì chuyện tỉ võ chiêu hôn của Hoan Thiên Trại, đừng nói tòa nhà yên tĩnh rộng rãi, ngay cả kiếm phòng trống cũng khó như lên trời.
Nam Ma Tà hỏi: ” Chu phủ thì sao?”
“Chu phủ?” Đoạn Niệm sửng sốt, phản ứng lại nói: ” Nhưng đó là nơi ở của Sở Hoàng.”
“Chính vì đó là nơi Sở Hoàng ở nên mới càng thích hợp.” Nam Ma Tà đút vào miệng Đoạn Bạch Nguyệt một viên thuốc. ” An tĩnh, không người quấy rối, còn có Ngự lâm quân âm thầm canh gác, an toàn.”
Đoạn Niệm: “….”
Dường như cũng có lý a.
Tình huống của Vương gianhà mình hiện tại thật sự không tốt lắm, cho nên Đoạn Niệm cũng không cố kỵ nhiều, cưỡi ngựa chạy tới Chu phủ.
Sắc trời đã xâm xẩm tối, Sở Uyên tắm rửa xong, đang ngồi đọc sách bên cạnh bàn thì đột nhiên có người gấp gáp gõ cửa: ” Hoàng thượng.”
“Vào đi.” Sở Uyên hỏi: ” Xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng thượng! Có người vừa mới từ khách điếm kia tới.” Tứ Hỉ công công có chút hoảng loạn.” Nói rằng Tây Nam Vương đang bị thương hôn mê mất tỉnh, muốn tìm một nơi yên tĩnh để chữa thương.”
“Bị thương?” Sở Uyên đứng bật dậy.
” Đúng là đã nói như vậy, Hoàng thượng, người thấy sao?” Tứ Hỉ công công thử hỏi.
“Dẫn theo hai người qua đó.” Sở Uyên phân phó: ” Đem người về trước đã.”
“Dạ dạ dạ.” Tứ Hỉ công công không dám chậm trễ, xoay người chạy đi.Theo Hoàng thượng thời gian dài như vậy rồi, cho dù có che giấu tốt đến đâu cũng có thể đoán được chút ít.
Nửa canh giờ sau, một cỗ xe ngựa nương theo bóng đêm từ cửa sau chạy vào Chu phủ, Đoạn Niệm từ trên xe nhảy xuống, ngay sau đó là một ông lão với cái đầu bị bịt kín đến không còn kẽ hở nào.
Tứ Hỉ công công tự dưng nhớ tới Cửu điện hạ ở Quỳnh Hoa Cốc ngày đó.
Nam Ma Tà dùng giọng trầm thấp chỉ huy người khiêng Đoạn Bạch Nguyệt vào sương phòng– chuyện xảy ra đột ngột quá nên hắn không kịp dịch dung, rồi lại không thể để Sở Uyên nhận ra nên chỉ có thể làm như vậy.
May mắn là cũng không ai để ý đến ông lão có vẻ ngoài quái dị như vậy cả.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Sở Uyên hỏi.
“Bẩm báo Sở Hoàng, Vương gialúc trước luyện công từng vô ý bị tẩu hỏa nhập ma.” Đoạn Niệm đem những lời Nam Ma Tà dạy nói lại. ” Lần này lại ở trên lôi đài cưỡng ép vận công nên mới bị thương tâm mạch.”
Sở Uyên cầm cổ tay hắn xem thử, mạch tượng hỗn loạn một mảnh.
“Này…..có cần mời Cửu điện hạ đến xem không?” Tứ Hỉ công công hỏi.
Sở Uyên gật đầu, còn chưa kịp phái người đi tìm Diệp Cẩn thì bị Nam Ma Tà phất tay ngăn cản: ” Ta làm là được.”
Âm điệu sắc bén chói tai, Tứ Hỉ công công không tự chủ được rùng mình một cái.
Đoạn Niệm đỡ trán, muốn cải trang thì cũng cải cho giống chút chứ, giọng lúc thấp lúc cao như vậy là sao???
Sở Uyên nghi hoặc hỏi: ” Các hạ là..?”
“Bẩm báo Sở Hoàng, là sư phụ của Vương gia.” Đoạn Niệm đáp.
Nếu là sư phụ thì chắc cũng rất đáng tin. Sở Uyên gật đầu, chủ động nhường vị trí bên cạnh giường cho hắn.
Nam Ma Tà xoa tay, “roẹt” một tiếng xé rách áo Đoạn Bạch Nguyệt, sau đó lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cởi tiếp đai lưng định tuột quần luôn.
“Vị công công này.” Đoạn Niệm chụp Tứ Hỉ. ” Không bằng đưa ta tới trù phòng? Ta đun nước nóng để lát nữa Vương gia dùng.”
Meo~:#8230;Sáng ra đọc cái phiên ngoại, thì ra mới 16 tuổi mà Tiểu Uyên của chúng ta đã bị ép hôn rồi, Tiểu Nguyệt quá giảo hoạt a hiu~ hiu~.