Đế Vương Luyến

Quyển 1 - Chương 42: Hồi gia

Năm Cảnh Khang thứ bốn mươi, toàn dân đốt pháo ăn mừng ngày không lệ thuộc vào lương thực nước khác nữa. Năm đó Cảnh Tịch hai mươi tuổi, ở độ tuổi trưởng thành, thành thục, nàng làm chủ quốc gia này đã tròn sáu năm. Hôm đó cũng long trọng như ngày nàng lên ngôi, sau khi nghe tin giá lúa gạo sẽ giảm, cũng không còn lệ thuộc vào nước khác, có người bật khóc, cũng có người quỳ lại hướng về cổng cung đình mà hô vang hoàng thượng cát tường, Cảnh quốc thịnh cường.

Hôm đó đứng trên cổng thành nhìn dân chúng ở bên dưới quỳ lại, nét vui mừng, tiếng hô vang không thể nào An Trúc quên. Nàng phụ Nam quốc, phụ luôn Tô gia nhà nàng. Khi phụ thân và cữu cữu của nàng nghe điều này, nàng dám chắc họ sẽ không muốn nhìn mặt nàng thêm một lần nào nữa.

Phụ thân nàng chỉ dạy cho nàng cách làm nông nghiệp vốn không để nàng cứu Cảnh quốc, nàng đã đi ngược lại với điều mà phụ thân truyền dạy, cũng đi ngược lại với cữu cữu. Cảnh quốc luôn luôn có sự chuẩn bị quân sự tốt, lại còn có thêm lương thực không khác gì vẽ hổ thêm cánh, An Trúc thấy lòng bàn tay mình một mảnh mồ hôi nhớp nháp. Không thể nào đứng trên lầu cao nhìn xuống nữa, nàng quay sang nói với Cảnh Tịch:

- Tịch, đông người quá, thiếp thấy mệt mỏi.

- Nàng mệt? Ta bồi nàng về cung nhé?- Cảnh Tịch thấy nét mặt của An Trúc lạ lẫm, nàng cũng có thể hiểu được nàng ấy đang nghĩ gì trong lòng. Rất thương An Trúc, giá mà nàng ấy không giúp nàng cải biên ruộng đất, có lẽ nếu vậy trong lòng nàng ấy sẽ cảm thấy thanh thản hơn bây giờ.

An Trúc lắc đầu nhè nhẹ, nàng mỉm cười gượng gạo nói:

- Nàng ở đây đi, thiếp về nghỉ một chút là khỏi.

Áo bào của chủ mẫu hậu cung khi An Trúc mặc vào không khác gì gông xiềng đem nàng trói buộc lại, từng bước chân của nàng nặng nề bước xuống bậc thang của thành cao. Từng bước từng bước như một nhát dao đâm vào tim nàng, sao lại không vui, sao lại đau đến này. Nhớ đến phụ thân mình từng vui vẻ ôm lấy mình, hôn vào má khen nàng rất thông minh, nhớ đến mẫu thân, nhớ đến các di nương, lòng không thể nào vui vẻ nỗi. Nàng cúi đầu, vừa đi vừa rơi nước mắt.

Ánh Tuyết ở bên thấy Hiền phi như thế cũng không giúp gì được, Lộ Kiều lắc nhẹ đầu, ý bảo nàng hãy để cho Hiền phi nương nương một mình. Bóng dáng đơn bạc đó rời khỏi, Cảnh Tịch còn chẳng có sự vui mừng như ban nãy, nàng lần theo hình bóng của An Trúc, thấy tiểu nữ nhân đó đang cúi đầu khóc nức nở. Tâm nàng, làm sao Cảnh Tịch không hiểu?

- Đừng khóc, trẫm xin lỗi nàng, là trẫm vô năng.

Nhưng nàng biết không, nếu nàng không nhúng tay vào, năm Cảnh Khang thứ bốn mươi Cảnh quốc cũng sẽ không lệ thuộc vào ai. Đó chính là dòng lịch sử mà nàng lại là một nạn nhân. An Trúc của trẫm.

Vòng tay ôm lấy eo An Trúc, siết chặt trong lòng mình. Nếu nàng biết canh tác đất đai, có thể An Trúc đã không phụ người nhà của mình. Nếu như vậy đã tốt, nếu.. nếu như vậy, nàng nguyện đem hết tất cả tội danh đổ lên đầu mình. Nửa điểm cũng không muốn để An Trúc ủy khuất.

- Xin lỗi nàng..

Cảnh Tịch hôn lên mái tóc mềm của An Trúc, nếu có ai hỏi nàng có đau hay không khi chứng kiến nước mắt của người mình yêu rơi, nàng sẽ trả lời họ, nàng đau còn hơn cả đem bản thân lăng trì xử tử. An Trúc, nếu ta không vô năng, nàng đã sống tốt hơn rất nhiều.

Nhược Vân thấy một mảnh ôm ấp này, nàng lui về sau nhắc nô tì trông chừng hoàng thượng, còn bản thân mình thì tránh đi một lát. Nói không ghen là nói dối, là ghen mà không có tư cách để ghen. Họ có thể quang minh chính đại ở bên nhau, còn nàng cũng chỉ là nha hoàn thông phòng của Cảnh Tịch, mãi mãi như thế.

- Tịch, nàng không có lỗi, là lỗi của thiếp.

An Trúc xoay người nhìn Cảnh Tịch, có ai trên đời thấy đế vương lưu lệ? Chỉ có riêng các nữ nhân nhà nàng. An Trúc lấy ngón tay lau đi nước mắt long lanh đậu trên hàng mi dày của Cảnh Tịch, khe khẽ mỉm cười.

- Hoàng thượng khóc? Năm nay đã hai mươi rồi mà còn khóc nhè.

- Vậy thì nàng đừng khóc, nàng khóc, trẫm rất đau.

Cảnh Tịch đan các ngón tay của mình vào bàn tay An Trúc, cùng nàng nắm tay đi về. Hai người không nói gì với nhau, chỉ biết rằng thời khắc này ở bên nhau là quá đủ. Thời gian chạy nhanh như chó chạy ngoài đồng, Cảnh Tịch không thể khiến thời gian chạy chậm hơn, nàng sợ tuổi ba mươi tới, thật sự sợ.

Một tháng sau, khi mọi sự vô lại guồng quay cố hữu, một tin tức nàng không thể ngờ đó là Đại nương và tứ nương của Tô gia đến thăm An Trúc. Trong tâm nàng đột nhiên lo sợ, họ đến chuyến này e là không có hảo sự. Cảnh Tịch gác hết tấu chương sang một bên, đi bộ đến Nhất Phương cung tìm An Trúc. Chỉ trong sáu năm mà đại nương và tứ nương của Tô gia già đi rất nhiều, mái tóc của đại nương lấm tấm bạc, thấy nàng bèn mỉm cười, không hành lễ.

- Lại, mẫu thân có chuyện muốn bàn với con.

Đại nương trước giờ vẫn luôn dùng thái độ nhu hòa nói chuyện với người khác, điều này Cảnh Tịch biết, nàng ấy gọi nàng là con xưng mẫu thân, nàng cũng không phụ bạc tâm tình của nàng. Nàng ngồi xuống ghế bên cạnh nhìn đại nương, lễ phép đáp lại:

- Mẫu thân là có chuyện gì mà không quản đường xá đến đây, sao không gửi thư nói nhi tử, nhi tử đích thân đến tìm người. Người dạo này có khỏe không?

So với lần đầu tiên ra mắt với Tô gia, Cảnh Tịch lúc này trông thuận mắt hơn nhiều. Nàng lễ phép tôn trọng trưởng bối, tức là trong mắt nàng An Trúc rất có phân lượng. Điều này cũng làm đại nương yên lòng phần nào. Tứ nương vẫn không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay An Trúc khẽ dỗ dành.

- Lần này mẫu thân đến là để nói với con, phụ thân của Trúc Nhi bị bệnh, muốn nàng về thăm.

Đại nương lại nói. Cảnh Tịch biết ngay đến đây sẽ không có hảo sự, chỉ e bệnh chỉ là cái cớ, họ muốn mang An Trúc về giáo huấn. Nàng đương nhiên là không muốn rời xa An Trúc dù chỉ một giây nào, nghe nói vậy liền nói:

- Phụ thân bị bệnh sao? Vậy thì để con sắp xếp cùng về với nàng. Thân là hiền tế còn chưa lại mặt lần nào, con thật thấy thất lễ.

-Con là vương, không phải là có nhiều chuyện để làm sao- Tứ nương mỉm cười nhìn Cảnh Tịch, tuy là một nụ cười nhưng lại chẳng thấy hơi ấm.

Đại nương liếc nhìn tứ nương một cái, sau đó mỉm cười với Cảnh Tịch: - Nhi nữ chăm phụ thân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, con đừng thấy áy náy. Con bận trăm công nghìn việc, nương cũng không muốn làm khó con. Chỉ là phụ thân Trúc Nhi nhớ nữ nhi quá thôi, nên nương mới lặn lội tới đây.

An Trúc nãy giờ vẫn cứ im lặng không nói gì, lúc này mới mở miệng nói:

- Tịch, cứ để thiếp về một mình.

Lần này phụ thân cho gọi nàng về, nếu nàng không về, chỉ sợ cơ hội nàng được gặp lại phụ thân cũng không còn. Cũng may là ngài cũng không từ mặt nàng, cũng may ngài còn nhớ tới nàng. An Trúc nhìn Cảnh Tịch, cũng không phải là mãi mãi ly biệt, An Trúc mỉm cười bảo Cảnh Tịch yên tâm, nàng sẽ rất nhanh trở lại.