Đế Vương Sủng Ái

Chương 427

Nội lực của Lâu Thất đã không dám tùy tiện truyền vào nữa, chỉ kiểm soát một tia tiến vào đan điền của Trầm Sát để kiểm tra, nhưng điều khiến nàng vô cùng kinh ngạc là, nàng phát hiện đan điền của Trầm Sát giống như có gì đó đang tích tụ, giống như biển mây bao la, không bờ bên, mênh mông sâu thẳm có thể dung nạp nội lực vô cùng vô tận...

Nhưng nội lực của hắn rõ ràng là không có.

Đây là một cái vại quý trống trơn, kết quả không có nước để đựng? Vậy nội lực trước đấy của hắn từ đâu mà có? Bây giờ lại đi đâu rồi?

Điều này khiến Lâu Thất không tài nào hiểu nổi.

Nàng vừa tiếp tục kiểm tra, vừa nhìn cơ thể giống như tượng băng không giống người thật của Trầm Sát, nàng thầm nghiến răng, trong lòng cảm thấy vô cùng thất bại. Từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ gặp ai như hắn, chỉ là cơ thể người thường nhưng chứa đựng biết bao thứ kì quái, tà tính, độc độc nhất trong thiên hạ, cổ lợi hại nhất, trước đây còn có cả bùa chú, bây giờ đan điền lại kì quái. Nàng thực sự không biết người hắn có những thứ này, sao hắn có thể an toàn sống tới bây giờ?

Sống vẫn sống nhưng chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ, phải chịu đựng những điều người thường không thể chịu đựng, vì thế hắn có thể sống tới bây giờ cũng có nghĩa là ý chí và thân thể bị giày vò tới bây giờ.

Trong lòng Lâu Thất đột nhiên cảm thấy vô cùng thương hắn.

Nàng không biết trước đây cha mẹ Trầm Sát đối xử với hắn ra sao, nhưng thông qua các biểu hiện cho thấy họ không phải cha mẹ ruột của Trầm Sát, thân phận của hắn cũng không thấp, hắn từng nói, hành động cử chỉ của cha mẹ hắn mặc dù quý phái hơn người thường nhưng tuyệt đối không phải người hoàng tộc, chưa thể đạt tới tầng lớp đó, vì thế cha mẹ nuôi của hắn rất có thể là thuộc hạ của cha mẹ ruột.

Nếu như vậy, họ chỉ cần có đủ lòng trung thành, trong việc đối xử với tiểu chủ tự cho dù có thân thiết thế nào đi nữa cũng vẫn có khoảng cách và tôn kính, điều này thực sự không tốt đối với một đứa nhỏ, vì thế nàng tin rằng hắn không thể cảm nhận được tình yêu, sự ấm áp từ cha mẹ nuôi của mình.

Sau này bọn họ bị giết, Trầm Sát một lòng báo thù, hơn nữa hắn lại không phải là người tầm thường, dọc đường rèn luyện bản thân, không chỉ con đường học nghệ ngắn ngủi ở sư môn, còn có cả mấy năm chém giết tăng thêm sức mạnh, bên cạnh hắn cũng không có ai có thể khiến hắn cảm nhận được tình cảm ấm áp.

Vì thế, trong cuộc đời hơn hai mươi năm của hắn, hắn luôn lạnh lùng như vậy. Những nỗi đau mà hắn phải chịu nhất định chưa bao giờ nói cho người khác biết, cũng không có ai an ủi hắn. Cho dù trước đây độc cổ của hắn phát tác, tứ vệ bên cạnh và những người khác cũng chỉ lo lắng người khác tới thích sát, chỉ toàn lực bảo vệ sự an toàn cho hắn, đâu có ai hỏi hắn ngươi có đau hay không? Có thể chịu đựng được nữa hay không?

Vì hắn vẫn luôn dũng mãnh là vậy, nhất định tới Ưng và những người khác cũng đều nghĩ hắn có thể cầm cự, Trầm Sát cũng không thể nói với họ, ta rất đau...

Như vậy, Trầm Sát sống tới bây giờ thực sự còn cô đơn, vô vị hơn nàng nhiều

Vì thế, nàng thấy bây giờ hắn phải chịu giày vò, cảm thấy rất thương hắn.

Hắn kiêu ngạo là vậy, nếu như biết mình biến thành một tượng băng, không thể cử động, chỉ có thể nằm đây, lòng tự tôn của hắn không chịu đựng được, không thể chấp nhận mình lại có thêm một căn bệnh lạ, yếu ớt để mặc người khác muốn làm gì thì làm.

Lâu Thất cũng thương hắn lòng tự tôn bị đánh bại.

Còn một điểm nữa, nàng cũng rất kinh ngạc vì sự sợ hãi trong lòng. Trước đây nàng không hề hoảng hốt sợ hãi vì bên cạnh có thể sẽ có người chết đi, lúc này nàng mới nhìn rõ trái tim mình, xem ra nàng quan tâm tới Trầm Sát nhiều hơn nàng tưởng tượng.

"Dù thế nào đi chăng nữa, ta nhất định không thể để cho chàng chết, ta nhất định sẽ cứu chàng." Lâu Thất cắn môi dưới, nàng nhất định sẽ dốc toàn bộ sức lực để cứu hắn, nhưng bây giờ thực sự nàng không có cách nào cả.

Lâu Thất nghĩ tới lão đạo sĩ thối, ở những việc mà nàng học, nàng đúng là hậu sinh khả úy nhưng những việc mà nàng chưa nghe nói bao giờ này, có lẽ lão đạo sĩ thối sẽ biết rõ hơn, nói không chừng ông ta biết việc này là thế nào, vì Trầm Sát trúng độc cổ từ lúc nhỏ, thân phận tuyệt đối không tầm thường, rất có thể là người của đại lục Long Ngâm, vậy thì tình hình hiện tại của hắn cũng rất có thể là nguy hiểm tiềm tàng bên cạnh hắn từ khi nhỏ.

Việc của đại lục Long Ngâm nàng không rõ.

Nhưng bây giờ nàng làm thế nào để đi hỏi lão đạo sĩ thối? Ông ta đã không còn khả năng kéo nàng về, nàng lại không có cách nào nói chuyện với ông ta.

Đúng lúc này, đan điền của Trầm Sát bất ngờ xuất hiện một luồng kháng cự, đẩy nội lực của nàng ra, điều này... có khi nào là tự phòng ngự?

Nhưng dù thế nào đi nữa, dùng nội lực trị thương không thành công. Lâu Thất lại nhìn Trầm Sát, giật mình hít thở thật sâu.

Trên lồng ngực của hắn giống như băng sương nở ra một bông hoa với những cánh hoa đẹp xinh như những sợi tơ nhỏ, cánh hoa giống như xúc tu đang từ từ bò về phía tim hắn, mặc dù chậm nhưng cũng là tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường!

Mặc dù nàng vẫn không biết rốt cuộc là sao nhưng nhìn đốm đỏ trước ngực hắn, cũng biết nếu như tim hắn bị thứ hoa sợi băng kia bám vào, đóng băng, vậy thì sẽ thực sự không có nhịp tim nữa, hắn sẽ chết chắc.

Còn Trầm Sát vốn hơi thở yếu ớt, bây giờ giống như đã đứt hơi.

Lâu Thất vừa giật mình vừa lo lắng vừa sợ hãi, không thể khống chế được đấm mạnh xuống đất, khớp tay đều bật máu.

Ánh mắt nàng chăm chú.

Máu?

Máu của nàng!

Lâu Thất biết rõ máu của mình quý giá tới mức độ thế nào, mặc dù nàng cho rằng trên đời này không có người thứ hai có được máu giống nàng, đầu tiên là mười năm ngâm mình tắm thuốc, lại ăn Ma Ly Đảm, Thạch Tủy Ngàn Năm, sau lại ăn Tuyền Tâm, dược hiệu của những thứ này sẽ vĩnh viễn hòa trong máu của nàng. Những thứ khác không nói, chỉ tính riêng Tuyền Tâm, ngay cả đại lục Long Ngâm thì cũng là thứ độc nhất, nếu không vương tộc của đại lục Long Ngâm sẽ không tới đây để tìm kiếm.

Xem ra một dòng suối có mọc vô số kì trân dược thảo cũng là một việc nghịch thiên, dược thảo này lại còn thăng hoa ngưng tụ thành một viên ngọc, tinh hoa đố...

Nàng không thể hình dung nổi.

Tới cả Hách Liên Quyết cũng nói rằng, người khác ăn Tuyền Tâm chắc chắn sẽ phải chết, nhưng nàng rất có thể là thể chất dược hải có thể dung nạp bách dược, bây giờ Tuyền Tâm đã ngấm vào máu nàng, trước đây máu nàng đã có thể áp chế được độc cổ của Trầm Sát, bây giờ có lẽ sẽ có thể áp chế được căn bệnh kì lạ này của hắn.

Nàng cắn môi nhìn chằm chặp Trầm Sát đôi mắt nhắm chặt, trên lông mi dài có đọng hoa sương, khẽ nói: "Trầm Sát, chàng phải cố lên, nếu như chàng tử bỏ, nếu như chàng dám chết ta nhất định sẽ lột sạch chàng, dùng roi quất mười ngày!"

Nàng không biết lúc này Trầm Sát còn nghe thấy được gì không, nhưng nếu như trên thực tế hắn đang chịu đau đớn giày vò, nàng cũng không cho phép hắn được từ bỏ, có ý tìm tới cái chết.

Lúc này nàng nhìn thấy thanh kiếm đeo trên eo Trầm Sát hơn rung lên.

Kiếm có thể tự rung lên?

Mặc dù Lâu Thất rất kinh hãi nhưng lúc này, không có việc gì có thể cản trở nàng cứu Trầm Sát. Vì thế nàng một tay tháo thanh kiếm đó ra, sau đó không hề nương tình vứt sang một bên. Vì ban nãy thanh kiếm này rung lên, nàng sợ có người hạ bùa chúa nên dứt khoát lấy ra một ít bột quỷ thảo rắc lên thân kiếm, nếu như thanh kiếm đó có người giở trò, cấm trận quỷ thảo cũng có thể tạm thời áp chế.

Không sai, không phải nàng rắc bừa, nàng rắc như vậy là vẽ cấm trận.

Đương nhiên lúc này Lâu Thất còn chưa biết, chính vì từ nhỏ nàng từ nhỏ đã hình thành thói quan thận trọng, thực hiện bước này giúp nàng và Trầm Sát tránh được một kiếp nạn lớn hơn.

Xử lý thành kiếm tà khí kia, Lâu Thất dồn toàn bộ sự chú ý lên người Trầm Sát. Nàng rút Phá Sát ra, đốt lửa hơ qua, sau đó rạch ngón tay mình, có máu tươi chảy ra, nàng cắn môi, đặt ngón tay chảy máu vào chỗ tím trên ngực Trầm Sát.

Nàng muốn dùng máu có mang theo vô số dược hiệu của mình để vẽ Huyết trận phòng ngự trên ngực hắn. Loại Huyết trận này chắc ở thế giới này bất luận là đại lục Tứ Phương hay đại lục Long Ngâm đều không có ai biết.

Hoa văn phức tạp, phù hiệu cổ xưa, không có ai hiểu nàng đang vẽ gì, và chỉ một hình vẽ bằng một bàn tay này, Lâu Thất đã phải mất một canh giờ để vẽ, máu nàng cũng đã chảy suốt một canh giờ.

Đợi tới khi nàng vẽ xong Huyết trận, ngón tay nhanh chóng đánh vài thủ quyết, trận đồ được vẽ bằng máu tươi lập tức lóe lên ánh sáng màu đỏ, ẩn vào trong da của Trầm Sát, giống như trận đồ được vẽ dưới da hắn vậy, những đường nét kia vẫn còn có ánh sáng đỏ di chuyển.

Những tia băng giống như băng trùng lúc trước đang chuẩn bị lan tới gần.

Lâu Thất chăm chú theo dõi, thấy những tia băng kia gặp phải màu máu lập tức lùi lại giống như bị điện giật.

"Xong rồi!" Lâu Thất vui mừng, nàng biết máu của nàng bây giờ rất hữu dụng!

Nhưng lúc này Lâu Thất không biết rằng, sau này nàng trở thành đối tượng các thế lực muốn giành giật hoặc giết chết chính vì thứ máu quý giá này.

Nàng cũng muốn vẽ thêm vài Huyết trận nữa trên người hắn nhưng loại Huyết trận này rất hao tổn tâm thần, nàng đã vẽ hai tiếng đồng hồ rồi, nàng phải nghỉ ngơi một lát sau đó mới vẽ tiếp được.

Kéo lại y phục cho Trầm Sát, nàng đưa tay chạm dưới mũi hắn, mặc dù hơi thở vẫn rất yếu ớt như Lâu Thất phát hiện ra đã rõ rệt hơn lúc trước một chút, trong lòng nàng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Trần Thập tưởng rằng cơn mưa này không quá lâu, nhưng không ngờ đã hơn một canh giờ qua đi, mưa chỉ nhỏ đi một chút chứ không có dấu hiệu tạnh.

Mưa không tạnh, họ đi đâu tìm củi khô để nhóm lửa? Tới tối nếu không đốt lửa bọn họ cho dù có thể cầm cự được nhưng đế quân như vậy thì làm sao có thể...

"Trần đại ca, chúng ta ra ngoài tìm xem có cái gì ăn không đã." Tiểu Ngũ nói xong liền đứng dậy.

Họ đã đợi lâu như vậy rồi, Lâu Thất vẫn không hề có bất cứ động tĩnh gì, cũng không ra ngoài, họ không dám làm phiền. Vừa dứt lời, giọng của Lâu Thất liền vọng lại từ phía sau.

"Y phục của người vốn đã ướt, nếu bây giờ lại ra ngoài dầm mưa, rất dễ bị cảm." Lâu Thất nói.

Tiểu Ngũ tưởng rằng Lâu Thất đang quan tâm tới hắn, ánh mắt thoáng vẻ cảm kích nhưng không ngờ lúc này trong lòng Lâu Thất chỉ có Trầm Sát, đâu có lương thiện tới vậy, ý của nàng là, bây giờ Trầm Sát rất yếu, nàng lo rằng bên cạnh có người bị cảm sẽ lây nhiễm cho hắn.

Đương nhiên nàng cũng không nghĩ cần phải giải thích việc này, vì thế, đây là một sự hiểu nhầm đẹp.