*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tháng đầu tiên sau khi Bác sĩ rời đi. Tôi rất bình thường.
Tam Tam nói:" Bình thường chính là bất bình thường."
Ấn Tỉ nói:" Đây vẫn là không ổn nha."
Tháng thứ hai Bác sĩ đi. Tôi vẫn bình thường.
Tam Tam nói:" Thật sự trên đời còn có loại người không tim không phổi như thế này à?"
Ấn Tỉ nói:" Đang ra vẻ bình tĩnh."
Tháng thứ ba Bác sĩ đi. Tôi vẫn tiếp tục bình thường.
Tiểu Thảo nhìn tôi cảm thán:" A Hiệu, sao cậu gầy đi rồi?"
Trần Thông khuyên:" Em dâu, em phải chú ý thân thể."
Tháng thứ tư Bác sĩ đi.
Trời chuyển lạnh, sau khi trở về tôi liền phát sốt. Kì thật bệnh cũng không tính là nặng, tinh thần chỉ có chút không tốt, buổi tối nằm lên giường khí lạnh tràn vào đến xương tủy. Cuối tuần, tôi vẫn sẽ đến nhà trọ của Bác sĩ vệ sinh, nằm trên giường chợp mắt hoặc ngồi ngẩn người.
Một hôm, nửa đêm tỉnh dậy, tôi quấn chăn đi tìm nước uống, vừa uống nước mắt vừa rơi. Đó là lần đầu tiên sau khi Bác sĩ đi tôi cảm thấy chật vật. Cả người chật vật, nghĩ đến thôi miệng đã đắng ngắt.
Tháng thứ năm Bác sĩ đi. Tôi khôi phục dáng vẻ bình thường.
Đi lại giữa hai thành phố, một người phải đón phần tất niên của hai người. Trước bữa tất niên, Bác sĩ có điện về, giọng của anh vẫn ôn nhu trầm thấp như cũ:" Chúc mừng năm mới. Anh rất nhớ em."
Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, cười nói:" Học tập thật tốt, đừng phụ lại sự hi sinh của em."
Đến khi tắt máy mới phát hiện, vành mắt đã đỏ lên từ lúc nào.
Hơn năm tháng nay tôi đều không viết nhật kí đều đặn bởi vì chủ đề cơ bản đều là các loại u buồn của oán phụ nơi khuê phòng.
Múi giờ hai nơi lệch nhau, dù sao Bác sĩ cũng không phải sang bên đó đi du lịch, đối chiếu nhật trình xong, tôi thỉnh thoảng xem lại mục những khoản chi tiêu, ngẫu nhiên còn muốn đi cùng nhóm thiếu nam thiếu nữ năm nhất, năm hai đấu trí đấu dũng, cũng không phải rất rảnh cho nên chúng tôi gọi điện cho nhau không được nhiều, phần lớn là gửi tin nhắn.
Tôi rất muốn đem tất cả những chuyện lặt vặt ở bên này nói cho anh nhưng đến lúc viết lại thật sự làm Tường Lâm tẩu ( Nhân vật chính trong tiểu thuyết "Chúc Phúc" của Lỗ Tấn), thư gửi đi mỗi ngày cơ bản là giống với tin nhắn.
" Hôm nay em cùng ông nội chơi cờ đến tận trưa, sau khi bà nôi mất ông ít nói hơn rất nhiều. Xế chiều đi tản bộ cùng ông, ông đã kể rất nhiều chuyện hồi nhỏ của anh cho em nghe. Thì ra hành động " đập vại" vĩ đại hỏi nhỏ anh cũng đã trải qua...."
" Hiệu thuốc chỉ bán thuốc, phòng khám chỉ khám bệnh, bệnh viện chỉ trị liệu, Trung Quốc từ lúc nào có thể tách dược viện ra, hằng năm giảm bao nhiêu người táng gia bại sản. Hôm nay anh đi quan sát một buổi tường thuật, trị liệu trong và ngoài nước ý nghĩ không giống nhau."
" Hôm nay đi xem nhà, nhìn hàng rào cửa sổ bảo vệ sách, em nghĩ chúng hẳn là không rơi ra được. Thợ xây nhà đặc biệt đáng yêu, em cho anh ta một quả táo, anh ta đưa em một que kẹo của con trai anh ta..."
" Phòng giải phẫu bên này dụng cụ sắp xếp hợp lý hơn nhiều. Vợ Trương Duy mang thai sắp sinh, cậu ta nói chỉ mong không bỏ lỡ lúc con mình được sinh ra. Anh tự nhiên cảm thấy chính mình vẫn tương đối may mắn."
" Hôm nay coi thi, em thu được một tờ phao nhỏ dùng để vượt qua điều luật. Nhìn mười giây em liền hoa mắt, quả thật em không thể làm tài liện... Lại rớt mạng."
" Hôm nay anh cùng Trương Duy đến một quán nghe nói có chút danh tiếng đặt trong một nhà hàng. Gọi món thịt gà xào đậu phộng bên trong có mỡ bò, phục vụ lại bưng lên một giỏ bánh mì, một mặt kinh nghiệm phong phú nói với bọn anh:" Put the chicken in the bread, um... taste good" Bọn anh lập tức cạn lời."
* Tạm dịch:" Cho gà vào bánh mì, ăn sẽ rất ngon."
" Tuần này phải đi Tứ Xuyên một chuyến. Tiểu Thảo và người đi đường đã sớm định tình cả đời, em đến hiện tại còn chưa lấy lại sức. Không muốn sửa luận văn, em không muốn sửa luận văn..."
" Hôm nay cùng Trương Duy......
( Chính văn còn nhiều lắm, mà mình thấy lười quá, ai muốn đọc thì sang nhà khác để tìm hiểu thêm.)
Ở trên là một loại, trong lời nói có ý khác, đương nhiên còn có một số chủ đề phi logic, phi nội dung.
" Buổi tối ngủ không ngon, chắc là bệnh tương tư đi?"
" Hôm nay ở khu nhà trẻ gặp một đứa trẻ chơi rubik, đặc biệt nhớ em."
" Em cảm thấy sắp không nhớ được hương vị của anh rồi."
" Hôm nay anh tìm trong hành lý được một cái dây thun. Tóc của em hiện tại dài bao nhiêu rồi?"
" Hôm nay trời mưa, nửa trên áo sơ mi ướt nhẹp, nhưng mà có áo sơ mi của anh."
".....
( Mình tự ý lược bỏ thêm một đống tin nhắn của hai người.)
Tôi trước khi chưa từng trải qua cuộc sống như vậy, trong đầu có một phần không gian trống sẽ không tự chủ mà nghĩ về bên đó: thời tiết, báo chí, múi giờ,... Không đến mức ảnh hưởng đến tiết tấu của sống và công việc hàng ngày nhưng vẫn cảm thấy có chút không khống chế nổi. Cảm xúc ảm đạm như một tầng lá mỏng quấn quanh thân thể.
Đầu tháng ba, thời tiết chuyển biến tốt đẹp, ngọn cây bên cửa sổ phòng làm việc chậm rãi nẩy mầm, từng đám từng đám màu xanh xuất hiện. Mùa xuân cuối cùng đã tới. Bên đường hoa nở tôi chậm rãi đi về.