Viên ngọc màu xanh của boss trong tay, Nhất Tôn bắt đầu nghiên cứu đây là thứ gì? Anh bắt đầu dựa vào sự hiểu biết của Tiểu Nhi. Sau một hồi Tiểu Nhi phân tích, Nhất Tôn biết được viên ngọc này giúp gia tăng sức mạnh cho người mang thuộc tính Thủy. Điều này làm Nhất Tôn nảy ra một ý tưởng, Nhất Tôn kêu Tiểu Nham tạo cho mình một món đồ có thể gắn viên ngọc này lên được.
Dựa trên miêu tả của Nhất Tôn, Tiểu Nham lấy một phần nguyên thạch xương cốt của con boss tạo ra một chiếc vòng hình dạng một con rồng uốn quanh, miệng con rồng há lớn, Tiểu Nham đặt viên ngọc xanh lam vào miệng con rồng thì lập tức miệng nó ngậm lại đôi mắt ánh lên màu xanh lam. Nhất Tôn nhìn thấy chiếc vòng rất ưng ý, anh liên tục khen ngợi “Tay nghề em càng ngày càng cao rồi”.
“Không có anh thì em cũng tiến nhanh như vậy” Tiểu Nham tay gãi đầu miệng cười nói
Lúc này thông đạo cũng đã hoàn thành, Nhất Tôn và Tiểu Nham đứng vào trong chuẩn bị dịch chuyển về thành. Lúc Nhất Tôn vừa biến mất trong thông đạo, anh cảm nhận được một luồng sức mạnh vừa đánh trúng nơi mình biến mất chỉ chậm một xíu. Đúng như Nhất Tôn cảm nhận, con quái vật này con to hơn con boss anh từng gặp, nó chỉ đến chậm một xíu trước lúc Nhất Tôn rời đi, anh mắt nó lại thay đổi hướng về nơi anh vừa đặt chân xuống, tức là thành trì của Nhất Tôn. Nhất Tôn tới nơi cũng quay lưng lại hướng về con quái vật đang nhìn mình, anh cũng cảm giác anh mắt đang hướng tới.
Lúc này, Trúc Thanh từ đâu chạy tới ôm trầm người Nhất Tôn, anh bây giờ mới nhớ mình đã về nhà, anh bình tĩnh lại nhìn Trúc Thanh xoay cơ thể một vòng, mùi hương băng gió cô bay thoang thoảng.
Nhất Tôn chêu chọc Trúc Thanh “Có vẻ như không có anh em mập lên thì phải”
Trúc Thanh đánh yêu vào vai Nhất Tôn một cái “Làm người ta ngày nhớ đêm mong còn dắt thêm người yêu về còn nói hả!”. Mặt Trúc Thanh phụng phiụ không ưng.
Nhất Tôn không để ý mọi người đã tụ tập đón chào Thị Trưởng “Chúc mừng Ngài trở về”. Tiểu Nham đứng bên chưa bao giờ nghĩ dành anh Nhất Tôn của mình lại là một Thị Trưởng của thành khác, bây giờ gương mặt ngưỡng mộ của Tiểu Nham lại càng thêm thần tượng. Đúng lúc đó, hai người em Nham Nham và Nham muội chạy tới bên Tiểu Nham vui mừng vì người anh của mình đã thoát được nguy hiểm.
“Anh đã giữ đúng lời hứa của mình rồi đó nha” Nhất Tôn ngó vào Nham Muội và Nham Nham nói
“Những điều anh rặn rò em làm khi trở về…” Nhất Tôn nói nhỏ với Nham Muội
Lúc này, Hỏa Phượng từ đầu chạy tới nhảy lên ôm trầm vào người Nhất Tôn, nguyên một thân hình nóng bỏng áp sát vào người anh, làm cho mọi người xung quanh cũng cười đùa “Thị Trưởng của chúng ta thật đào hoa haha”. Trúc Thanh ở bên mặt nóng hầm hầm nhìn Nhất Tôn như muốn ăn tươi nuốt sống, Nhất Tôn lắc hoài mà Hỏa Phượng ôm chặt không buông.
Nhất Tôn quay qua Nham Muội nói khổ “Em chưa kể tình hình lúc đấy hả!”.
“Em kể hết mọi chuyện cho mọi người biết rồi mà” Nham Muội nói
Hỏa Phượng “Không phải lỗi của đứa nhỏ đâu, do em tình nguyện hiến dâng ơn cứu mạng mà.”
Trúc Thanh ở bên “Ai cần cô đền đáp”
Nhất Tôn lại rớt vào cuộc chiến tranh của hai người phụ nữ, trước đây anh cũng đã đau đầu tình huống này. Hai người phụ nữ thuở xưa nay lại như nước với lửa, đúng là nước với lửa thật, cả hai mang hai loại sức mạnh hệ Hỏa và Thủy thì sao mà êm đềm được.
Tiểu Nham ở bên nhắc cho Nhất Tôn “món quà món quà”, Nhất Tôn chợt nhớ ra lòng như thầm cám ơn. Nhất Tôn mang ra một chiếc vòng ánh lên sắc xanh lam, anh đeo vào tay Trúc Thanh “Đây là món quà trong hành trình anh tìm được tặng cho em”. Khi chiếc vòng đeo vào tay Trúc Thanh nó tự co lại theo cổ tay, cô cảm thấy sức mạnh tăng vọt, anh mắt của cô sáng lên màu xanh lam rồi vụt tắt.
Hỏa Phượng đứng bên cũng đòi quà, Nhất Tôn liền trả lời “trên đường đi anh chỉ kiếm được thứ này thôi”. Trúc Thanh đứng bên cười đắc ý, Hỏa Phượng nóng bừng bừng, hai luồng sức mạnh tỏa ra đối kháng nhau, làm nửa bên thì nóng bức còn nửa bên thì lạnh buốt.
Những Mr.1 tới 10 cười khổ “Thị Trưởng khổ rồi”
Cả 10 người báo cáo tình hình lúc Nhất Tôn vắng mặt và thành trì bây giờ được đặt tên “Thành Hòa Bình”. Điều quan trọng nữa, Nham Muội và một cậu trai tên Nam Nam bằng tuổi trong thành có sức mạnh dung hợp là “Kết Giới”, Nhất Tôn nhìn một vòng thì thấy cả Thành Hòa Bình đang được bao bọc bởi một lớp màng bảo vệ. Kết thúc việc bàn giao và truyền thụ kiến thức anh thu thập được, Nhất Tôn trở về nghỉ ngơi nhưng điều đặc biệt là Hỏa Phượng lại ở nhà kể bên, anh chỉ biết lắc đầu liên tục.
….
Ngày hôm sau, Nhất Tôn không còn cảm giác bị cái gì nhắm tới nữa, anh suy nghĩ chắc con boss đó mất dấu mình rồi. Công việc đầu tiên sau khi về nhà là tìm gặp Nham Muội và Nam Nam, Nhất Tôn phải nghiên cứu sức mạnh này, anh hẹn cả tất cả anh em Tiểu Nham và Nam Nam qua nhà anh có chuyện cần nói. Bọn trẻ được đưa đến bằng chiếc xe điện, phương tiện di chuyển chủ yếu trong thành bây giờ bằng xe điện và xe đạp, bọn trẻ được đưa trước cửa nhà Nhất Tôn. Đối với Tiểu Nham đây là lần đầu tiên anh tới đây nhưng với người khác thì đã quen thuộc. Hỏa Phượng không biết từ đâu đã vào nhà chung với bọn trẻ, trên tay cô mang theo một cái bánh ngọt chính tay cô làm. Nhất Tôn phải vào việc chính trước, Nhất Tôn kêu tất cả bọn trẻ ngồi vào bàn, anh bắt đầu luôn câu chuyện.
“Hai em có thể làm gì hơn tạo lớp kết giới không?” Nhất Tôn hỏi Nham Muội và Nam Nam
“Bọn em có thể phong ấn đồ vật nhận chủ, tức là lập tức triệu hồi lại món đồ đó ở bất cứ nơi đâu. Hôm qua bọn em đã thử trên vũ khí của anh Tiểu Nham, nhưng thời gian chỉ được 5 phút.” Nham Muội và Nam Nam cùng nói
Nhất Tôn nói “Do sức mạnh của bọn em còn quá yếu nên sau này để bọn anh bồi dưỡng”.
Nhất Tôn quay qua Nham Nham nói “Kỹ năng chữa bệnh của em rất tốt, em hãy làm việc tại bệnh viện và tiền tuyến phía sau giúp điều trị người bị thương”.
Nhất Tôn quay qua Tiểu Nham “Anh sẽ xây dựng cho em một cái nhà rèn để em chứa nguyên liệu và thành phẩm do em làm ra.”
Hỏa Phụng phía sau nhảy ra tay còn cầm dĩa bánh đặt lên bàn cho bọn trẻ ăn và nói “Còn em thì sao?”
Nhất Tôn lúng túng câu hỏi này ấp úng một xíu “ Thì … thì em làm bên việc xây dựng nhà cửa, thành trì. Anh nghĩ em giỏi về việc này nhất.”
Hỏa Phượng rất ưng ý với quyết định này, vì cô đã có kinh nghiệm của người cha và từ việc xây dựng thành cũ. Hỏa Phượng tính bay vào ôm Nhất Tôn thì bị Trúc Thanh cản lại, Trúc Thanh nói “Anh ấy đã có chủ rồi, mong cô đừng vượt quá giới hạn”.
Hỏa Phượng với Trúc Thanh lại tiếp tục gây chiến, Nhất Tôn đứng lên nói với Hỏa Phượng “Trước anh đã chọn Trúc Thanh, bây giờ vẫn vậy lời Trúc Thanh nói đúng đó.”
Hỏa Phượng “Từ lúc anh xuất hiện, em đã hiểu bấy lâu nay em đã cố dấu cảm xúc, vì em không quên được anh, em nguyện theo anh không lý do”.
Nhất Tôn đang tính nói thì một tiếng động lớn phát ra, kết giới bị phá vỡ, việc này làm Nhất Tôn phải dừng câu chuyện lại. Trong lòng Hỏa Phượng chưa nói xong đã bị phá đám, cô cảm thấy nóng giận trong lòng.
Lên tới tường thành, Nhất Tôn gặp Mr.5 và Mr.6 được phân công trực thành hôm nay, số lượng quái vật ngày càng giảm sút nên các đội khác đã dẫn người đi ra ngoài. Cả hai báo cáo có một nhóm người tới thành gây sự, đây là sự việc đầu tiên gặp phải.
“Mau nột hết nguyên thạch và viên kinh nghiệm ra đây, ta tha cho cái thành bé tẹo này” Bọn chúng cười nhạo
Hỏa Phượng cơn giận đã tới đỉnh điểm không kiềm chế được nhảy từ tường thành cao vút xuống đất. Mr.5 thấy vậy nhanh chóng hét lên “Cẩn thận”, tường thành trong suốt thơi gian Nhất Tôn rời đi đã được bồi đắp cao hơn gấp mấy lần, với độ cao này một người rớt xuống rất có thể bị thương.
Không bị lời nói cản lại, Hỏa Phượng một thân biến thành một con phượng hoàng lửa, những cái vẫy cánh tạo ra những cơn sóng lửa tấn công vào nhóm người này. Những tên đó đã cố vận động sức mạnh chống đỡ những cũng không chịu nổi sức nóng đánh tới, mấy tên phỏng nặng lăn lộn dưới đất, số còn lại mang theo những tên bị thương chạy thoát thân, một tên gầy gòm quay đầu lại la lớn “Đợi chúng ta quay lại”
Thấy được màn này, Mr.6 dù có kỹ năng hệ lửa nhưng sức linh hoạt và mạnh mẽ như vậy thì chưa đạt tới. Ông ta quay sang Mr.5 nói “Không thể khinh thường được”.
Trúc Thanh đứng bên khinh thường nói “Chấp cô nửa chiêu”, nàng liền bắn ra tia băng dập tắt ngọn lửa do Hỏa Phượng gây ra.
Hỏa Phượng “Vậy thử tỉ thí vài chiêu”. Trúc Thanh “OK”, trong tay bắn ra hơi lạnh tạo thành câu trượt từ tường thành xuống tới mặt đất.
Mr.5 và Mr.6 thấy cảnh này liền quay qua hỏi Nhât Tôn “Việc này có sao không Mr.0?”
Nhất Tôn suy nghĩ một hồi quay qua nói với hai người “Cũng để họ đánh nhau một bữa để gia tăng kinh nghiệm chiến đấu, với bọn họ ngoài nói vậy thôi chứ bên trong là chị em tốt.”