Nhất Tôn di chuyển khắp ngõ ngách trong thành phá hủy mà không tìm thấy bất cứ thứ gì, chỉ có ánh mắt của lũ quái vật đang rõi theo anh. Trong đầu Nhất Tôn bỗng hiện lên từ “Khoan đã”, anh liền thắc mắc tại sao nơi đây không có bất kỳ vũ khí hay lương thực, bọn họ đã tháo chạy thì làm gì có thời gian quay lại thu dọn. Nhất Tôn nhận ra một điều gì đó rồi thốt lên “Chết rồi, mình đã bị trúng kế”.
Ở Thành Hòa Bình, Nham Muội và Nam Nam đang đứng trước cửa phòng của đám người lạ, cánh cửa đang dần dần mở ra. “Ầm” Những chiêu năng lượng mạnh nhất được bắn ra, mặc dù những ngôi nhà ở đây được Hỏa Phượng sử dụng vật liệu vô cùng cứng cáp cũng bị đám người này làm lủng một lỗ to.
Khói bụi mù mịt, những tên người lạ này bắt đầu phá lên cười, bọn chúng tính bỏ đi thì phát hiện, có một chiếc khiên màu vàng sáng chóa đang che chắn cho hai người trẻ phía sau. Nhất Tôn từ trên bầu trời hạ cánh xuống đất với tư thế hai tay chạm đất, thì ra anh đã tạo ra một lá chắn từ kim loại trong người anh và đưa nó ra phía trước Nham Muội và Nam Nam.
Nhất Tôn quay sang nói với hai đứa “Hai em về trước đi, tí nữa anh sẽ qua gặp hai em”
Một tên trong đám người đó giọng giễu cợt “Ta không chắc ngươi còn đường đi gặp người nhà”
Tên đó vừa dứt lời thì một khối kim loại hình thoi đã xuyên qua người hắn, làm cơ thể hắn lủng một lỗ lớn. Nhất Tôn rất ít khi ra tay giết một người nhanh như vậy nhưng đây là lần đầu tiên, trong mắt anh hiện lên một nét hủy diệt. Nhất Tôn làm việc này bởi vì những tên này là những kẻ sát nhân, lúc này phía sau anh một cảnh cổng không gian mở ra, một đứa trẻ ở độ tuổi dậy thì từ đó bước ra, trên khuôn mặt vẫn còn nét sợ hãi.
Ở phía đám người lạ, khi thấy đồng đội mình đột ngột mất mạng, bốn tên còn lại hỏi nhau “Chuyện gì vừa xảy ra vậy, hắn đạt cấp 18 rồi đó”.
Nhất Tôn ánh mắt sắc nhọn nhìn vào mấy tên đó “Ta biết chuyện các ngươi đã làm, mau nói ra các ngươi liên lạc với những tên bên ngoài thế nào”
Một tên trong đó lại thốt ra lời không nên nói “Tên khốn, ta bị điên mới nói ra”, con thoi sắc nhọn trên đầu hắn bất ngờ đoạt mạng, lại một tên ra đi. Ba tên còn lại không dám di chuyển vì đều thấy trên đầu họ có những con thoi sắc nhọn đang quay tốc độ cao.
“Ba đứa ta nói ra thì ngươi tha chết cho bọn ta chứ” Một tên còn lại nói
Nhất Tôn nhìn thẳng mặt hắn “Ngươi không có quyền đưa ra điều kiện ở đây”
“Kiểu nào cũng chết thì ít nhất cũng làm người bị thương” Hắn vận động sức mạnh, tốc độ đạt mức cao nhất thoát khỏi khối hình thoi của Nhất Tôn, thì ra tên này sức mạnh thuần tốc độ. Hắn thoát ẩn thoát hiện trong không trung gần áp sát được người Nhất Tôn, thì hắn bắt gặp ánh mắt của Nhất Tôn luôn dõi theo từng bước di chuyển của hắn. Hắn suy nghĩ về thực lực của mình “Cả đội quân, nói về lực sát thương thì có thể thua nhiều người nhưng nói về tốc độ thì ít ai có thể vượt quá hắn, nhưng đứng trước người này, hắn cảm nhận được mình bị nhìn thấu hết”. Hắn gồng hết sức mạnh cho một quyền của mình, cú đấm đã chạm vào ngực của Nhất Tôn.
Chỗ va chạm đó bắt đầu rỉ máu, nhìn rõ lại máu đó từ tay hắn, hắn cảm giác vừa đấm vào cái gì rất cứng, hắn nhìn rõ lại thì ra hắn đánh trúng một lớp kim loại mỏng sắc vàng. Một tia sét phóng ra từ cơ thể Nhất Tôn quất hắn một cái, làm hắn bay thẳng vào bờ tường phun một ngụm máu chết ngay lập tức. Một tên khác lựa thế tên kia che chắn gây mất tầm nhìn đã từ lúc nào đã đứng sát Nhất Tôn, hắn tích tụ năng lượng hỏa miệng thốt ra “Ngươi có sức mạnh hệ Kim sao chống đỡ được ta”.
Nhất Tôn đưa một tay lên đỡ nắm đấm của hắn, ngọn lửa trong tay hắn lập tức vụt tắt, cánh tay hắn bắt đầu đóng băng rồi lan ra toàn cơ thể hắn. Tên cuối cùng nãy giờ đứng yên, chiếc quần của hắn đã ướt từ bao giờ, Nhất Tôn liền chỉ tay vào mặt hắn “Ta đoán ngươi là kẻ ít tội nhất trong đây”. Tại sao Nhất Tôn lại nói như vậy, anh suy đoán tên này thuộc hai loại “một là kẻ vô cùng độc ác hai là kẻ vô cùng hèn nhát”, mà kẻ hèn nhát chỉ làm theo lệnh chứ nội tâm hắn không muốn vậy. Nhất Tôn đề phòng hắn là kẻ độc ác đưa một sợi chỉ vàng vào người hắn.
“Bây giờ ta sẽ tha mạng sống cho ngươi, nhưng sau này ngươi còn làm chuyện ác thì sợi chỉ vàng trong người ngươi sẽ phá nát hết nội tạng. Vậy ngươi kể cho ta nghe tất cả mọi chuyện người biết được chưa?” Nhất Tôn
Tên cuối cùng này nhẹ giọng nói ra mọi chuyện “Cả đám tính vào đây phá hủy kết giới, rồi dùng pháo sáng báo hiệu mọi người bên ngoài tấn công vào”.
Lúc này, Hỏa Phượng và Trúc Thanh cũng vừa tới, cả hai cô thấy cảnh tượng ở đây cũng hơi bất ngờ, Hỏa Phượng liền xông tới tên sống sót “Bọn mày liều mạng dám gây sự ở đây”.
Hành động của Hỏa Phượng bị Nhất Tôn cản lại “Hắn đã bị anh khống chế, đừng giết hắn”, Trúc Thanh cảm xúc lại gần hỏi Nhất Tôn “Anh có bị sao không?”
Nhất Tôn tươi cười trở lại khi gặp Trúc Thanh “Anh thì làm sao được chứ!”
Nhất Tôn liền quay qua Hỏa Phượng “Em thông báo mọi người tụ họp, chuẩn bị ứng phó với mối nguy mới. Em mang theo cả tên này tới tường thành, anh đi gặp Nham Muội và Nam Nam rồi ra với em ngay”.
Đứa trẻ Nhất Tôn tìm thấy ở thành phá hủy đang núp ở góc tường xuất hiện, Trúc Thanh và Hỏa Phượng giật mình tính xuất chiêu. Nhất Tôn hạ tay hai người xuống, tiến tới ngồi thấp xuống xoa đầu đứa bé “Hôm nay em sẽ là thành viên của gia đình Thành Hòa Bình nha”. Sau đó, đứa bé được một người lính dẫn đi.
Nhất Tôn và Trúc Thanh tức tốc di chuyển về phía Nham Muội và Nam Nam.
Nhất Tôn và Trúc Thanh vừa gặp Nham Muội và Nam Nam thì Nhất Tôn đã nói trước “Chuyện lúc nãy không làm hai em hoảng sợ chứ?”
Nham Muội “Lúc nãy có hơi sợ nhưng bây giờ hết rồi, còn Nam Nam thì sợ quá chừng luôn”
Nhất Tôn chuyển qua giọng nghiêm túc “Hai em đã lấy lại bình tĩnh thì anh vào thẳng vấn đề luôn, kết giới này nếu hạ xuống thì mất bao lâu mới khôi phục?”
Nham Muội thẳng thắn trả lời “Kết giới mở thì cực kỳ nhanh nhưng khi đóng lại từ đầu, thì nó sẽ xuất phát từ đỉnh rồi hạ dần dần xuống mặt đất. Quá trình này cũng mất khoảng 5 phút.”
Nhất Tôn bắt đầu nói nhỏ với Nham Muội và Nam Nam về một kế hoạch gì đó.