IrkoutskChúng tôi không hề buồn khi rời tàu xuyên Xibia. Ngoại trừ đêm vừa rồi trên tàu, chúng tôi không có mấy kỷ niệm đẹp. Khi đi ngang qua ga, tôi chăm chú quan sát chung quanh mình nhưng không thấy gì đáng ngờ. Keira nhìn thấy một cậu bé bán thuốc lá dạo. Cô ấy định đưa cho cậu bé mười đô la, đổi lại, cậu bé sẽ dẫn chúng tôi đến nhà thầy pháp. Nhưng cậu bé không hiểu từ nào trong lời đề nghị của Keira, cậu dẫn chúng tôi về tận nhà mình. Bố cậu bé có một xưởng thuộc da nhỏ trong một con hẻm nhỏ của thành phố cổ kính.Tôi vô cùng ngạc nhiên khi chứng kiến sự đa dạng của các tộc người sinh sống tại nơi đây. Rất nhiều tộc người sinh sống cùng nhau trong bầu không khí hòa hợp đến độ hoàn hảo. Irkoutsk, thành phố có quá khứ đặc biệt với những ngôi nhà cũ kỹ nghiêng ngã và lún sâu trong đất trước khi chết hẳn vì không được bảo tồn, Irkoustk với chiếc xe điện cũ kỹ không bến đỗ, dừng giữa phố, Irkoutsk với các bà lão dân Bouriat muôn đời đội chiếc khăn len thắt nút dưới cằm và tay khoác đãy… Nơi đây, mỗi thung lũng, mỗi ngọn núi đều có linh hồn, người ta sùng bái Chúa trên trời nên trước khi uống rượu bao giờ cũng rỏ vài giọt lên bàn để cụng ly với thần thánh. Chủ xưởng da thuộc tiếp chúng tôi trong căn xưởng tồi tàncủa mình. Bằng một thứ tiếng Anh bập bõm, ông giải thích với chúng tô igia đình ông đã sinh sống ở đất này ba thế kỷ nay. Ông nội ông chuyên buôn da nguyên lông từ thời dân Bouriat vẫn còn buôn bán da lông thú trong các quầy hàng trong thành phố, nhưng toàn bộ chuyện này đã thuộc về dĩ vãng, một dĩ vãng xa xăm. Từ giờ trở về sau, chồn zibolin, chồn ecmin, rái cá và cáo đã biến mất, căn xưởng nhỏ nằm cách nhà thờ Saint-Paraskeva vài bước chân này chỉ còn sản xuất những chiếc cặp da khó khăn lắm mới tiêu thụ được cho cửa hàn bách hóa kế bên. Keira hỏi chủ xưởng liệu ông có biết cách nào để gặp được một thầy pháp không. Theo ông thì thấy pháp giỏi nhất sống ở Listvianka, một ngôi làng nhỏ nằm bên hồ Baikal. Chúng tôi có thge63 bắt xe buýt tới đó với chi phí thấp nhất. Chủ xưởng cho biết taxi thì đắt vô cùng, mà lại chẳng hề thuận tiện chút nào. Ông đãi chúng tôi một bữa; trên các vùng đất thường xuyên bị tổn thương bởi sự áp bức điên cuồng của một số cá nhân này, chỉ có một luật duy nhất, luật hiếu khách. Một miếng thịt luộc mỏng tèo, vak2i củ khoai tây, một tách trà bơ và một lác bánh mì. Tôi vẫn còn nhớ như in bữa trưa mùa đông trong một xưởng da thuộc tại Irkoustk.Keira đã kết thân với đứa trẻ, họ cùng nhau chơi đùa bằng cách nhắc lại người này phát âm người kia không hề hiểu nghĩa, tức là bằng tiếng Anh hoặc tiếng Nga, rồi cùng cười trong ánh mắt triều mến của người thợ thủ công. Đầu giờ chiều, cậu bé dẫn chúng tôi đến tận bến xe buýt. Keira muốn đưa cậu bé chổ tiền như đã hứa nhưng cậu từ chối. Thế nên Keira tháo khăn quàng cổ ra tặng cậu bé. Cậu quấn khăn quanh cổ rồi chạy đi. Đến đầu phố, cậu quay lại và vẫy khăn thay lời chào tạm biệt. Tôi thừa hiểu vào phút ấyKeira hẳn rất buồn, cô ấy nhớ Harry xiết bao, tôi đoán cô ấy đã nhìn thấy đôi mắt cậu bé trong ánh nhìn của mỗi đứa trẻ chúng tôi gặp dọc đường. Tôi vòng tay ôm cô ấy, cử chỉ tuy vụng về như cũng khiến cô ấy ngã đầu vào vai tôi. Tôi cảm thấy nổi buồn chất chứa trong Keira và thì thầm nhắc lại lời tôi đã hứa. Chúng tôi sẽ quay lại thung lũng Omo, và dù chúng tôi có mất bao lâu để quay lại đó thì cô ấy vẫn sẽ gặp lại Harry.Xe buýt chạy dọc bờ sông, men theo phong cảnh thảo nguyên. Những người phụ nữ đi bộ dọc bên lề đường, bế đứa con đang say giấc trên tay. Dọc đường đi, Keira cho tô biết thêm chút ít về các thầy pháp và chuyến thăm đang chờ chung tôi phía trước.-Thầy pháp là một thấy thuốc chữa bệnh, một phù thủy, một giáo sĩ, một thuật sĩ, một thầy bói, thậm chí là một kẻ bị ma ám. Thấy pháp có thể chữa một vài căn bệnh, gọi con mồi đế hoặc cầu mưa, thậm chí đôi khi còn tìm lại một đồ vật thất lạc.-Em thử nói xem, thầy pháp không thể dẫn thẳng chu1ngta đến chổ các mảnh ghép sao, như thge61 chúng ta khỏi phải đi gặp cái người mang tên Egorov này và sẽ tiếc kiệm được khối thời gian.-Em sẽ tới đó một mình!Chủ đề này quá nhạy cảm và giờ không phải là lúc để đùa, vậy nên tôi chăm chú nghe những gi cô ấy giải thích.-Để tiếp xúc được với các linh hồn, thầy pháp phải nhập hồn. Cơ thể thầy pháp co giật chứng tỏ một linh hồn đã nhập vào đó. Khi công đoạn nhập hồn kết thúc, thấy pháp sẽ ngã vật ra bất động. Đó là giây phút hồi hộp nhất với toàn bộ những người tham gia buổi lễ, không bao giờ có thể chắc chắn là thầy pháp quay lại được với thế giới người sống. Khi tỉnh lại rồi, thầy pháp sẽ kể lại hành trình vừa trãi qua. Trong số các hành trình đó hẳn sẽ có một hành trình khiến anh thích thú, đó là hành trình tới vũ trụ. Người ta gọi đó là chuyến bay thần diệu. Thầy pháp đi dọc theo “cái đinh của trời” và xuyên qua sao Cực.-Em thừa biết chúng ta chỉ cần một địa chỉ thôi mà, có lẽ chúng ta chỉ nên nhờ thấy pháp một dịch vụ giảm thiều.Keira quay ra phía cửa kính, không thèm nói với tôi một lời nào nữa.