Đêm kia là ai mê hoặc

Chương 18

Lai Phỉ Kiều tỉnh dậy cũng đã là hai tiếng sau, trong một bầu không khí ngập mùi thuốc khử trùng

Lại thấy Lục Vân Tiêu nằm ở bên cạnh giường lớn, gục xuống nắm lấy tay cô ngủ

" Vân Tiêu" Cô đánh thức người kia, cảm thấy trên người mình có chút nặng

Lục Vân Tiêu nhíu mày tỉnh giấc, nhìn thấy cô tỉnh nhàn nhạt hỏi cô mấy câu

" Còn đau không?"

Lai Phỉ Kiều lắc đầu

" Lần sau vẫn là nên ngồi im, nhớ không?" Đưa tay luồn từng ngó tay thon dài qua mái tóc mềm mượt của cô

" Tôi chỉ không muốn biến bản thân mình vô dụng"

" Trong mắt tôi em chính là vô dụng" Bàn tay lớn ngưng lại trên mái tóc cô

Lai Phỉ Kiều nhìn Lục Vân Tiêu, ánh mắt xám có chút lạnh lại có thêm một tia mềm mại phức tạp. Mà trên gương mặt của Lục Vân Tiêu, từ mềm mại không bao giờ đúng, cảm thấy vô cùng phức tạp

Lại thêm cả một chút hoang mang đối với ôn nhu kia...

" Tôi...xuất viện được rồi chứ?" Nhanh chóng gạt đi những cảm xúc hỗn độn trong lòng, nhanh chóng lấy lại được khí thế ban đầu

" Em không thể xuất viện trong một tuần tới" Giọng lạnh như băng

" Chỉ là viên đạn, anh không cần quá như vậy chứ?"

Lục Vân Tiêu ghé sát cô một chút, hơi thở khiến đối phương bức bách vô cùng

Lai Phỉ Kiều ở gần anh như vậy, ngực dôn dập lên xuống từng nhịp một, mắt lưu lly xinh đẹp pha lẫn một chút hoảng loạn, giống như một chú nai đứng trước cung tên

" Em hoặc là ngoan ngoãn ở đây hoặc là...xem R.S biến mất ngay trước mắt em"

" Anh..." Môi nhỏ cắn lại

" Sao, tôi chính là uy hiếp em đấy" Lấy áo vest ở bên ghế, không quên nói với cô một câu" Nếu lần sau còn dám làm loạn, đối đầu với nguy hiểm ngay trước mặt tôi thì tôi... không để yên cho tổ chức của em"

Lai Phỉ Kiều nắm lấy chăn của bệnh viện, cấu lại làm cho nó nhăn nhúm

...

Chớp mắt liền đến buổi tối, Lai Phỉ Kiều trải qua ở nơi này đều là nghịch điện thoại

Cực kì buồn chán chỉ có thể ngồi ở trên giường, cảm thấy thời gian trôi qua đều nhạt nhẽo. Sau cùng cũng không có đồ ăn, ảm thấy đói chết, Lục Vân Tiêu cũng thật biết ngược đãi cô!

" Ồ, cô cũng tỉnh rồi" Tống Sơ Hoàn bước vào, đeo cặp kính vẫn không che đi vẻ đào hoa cùng ánh mát ngả ngớn qua mắt kính trong suốt

" Tôi đã tỉnh từ sáng thưa bác sĩ" Đáp lại cực kì có lệ

Tống Sơ Hoàn lười biếng lôi ghế ngồi xuống, dựa vào thánh ghế một cách thoải mái

" Đừng gọi tôi là bác sĩ chứ, tôi là bạn của Lục Vân Tiêu, cũng coi như quen với cô" Nhếch môi cười

" Nếu là bạn của Lục Vân Tiêu, vậy thì...tiên sinh" Đồng tử lưu ly xinh đẹp không có lấy một tia dao động, ngẩng lên nhìn qua Tống Sơ Hoàn rồi lại cúi xuống chươi điện thoại tiếp

Tống Sơ Hoàn nhìn gương mặt lạnh nhạt của Lai Phỉ Kiều, cả thấy cô gái này một chút mềm mỏng cũng không có, đáp với người khác giông như để cho đủ

Vậy mà Lục Vân Tiêu cũng có thể để mắt tới

" Nếu như cô không phải người của Lục Vân Tiêu, tôi nhất định sẽ thích cô ngay vì tính cách của cô đấy"

" Nhưng đáng tiếc tôi là người của Lục Vân Tiêu"

" Cô cũng biết cách để phũ phàng người khác đấy. Tôi khuyên cô, Lục Vân Tiêu tính khí rất thất thường, cô vẫn là nên thích tôi, bỏ cậu ta đi" Giọng đùa cợt đến không thể đùa cợt hơn

" Vừa nói gì với Phỉ Kiều?" Lục Vân Tiêu đứng ở cửa lạnh băng, ánh mắt đầy sát khí hướng về Tống Sơ Hoàn

Lai Phỉ Kiều nhìn Tống Sơ Hoàn cứng đơ rồi lại nhìn ra cửa, Lục Vân Tiêu vẫn mặc tây tang đen nghiêm chỉnh, cầm theo cả một chiếc cặp lồng

Hình như là lại đem đồ ăn tới cho cô, nghĩ tới đây liền có chút không ổn định

" Cậu hết việc rồi sao? Có ý với người của tôi?" Giọng nói tràm thấp lại khiến người ta ngạt thở, từng câu hỏi đều là biểu lộ sự chiếm hữu chặt chẽ

" Không có, ai dám động đến người của cậu. Thôi nhé, trả lại cho hai người không gian" Tống Sơ Hoàn đi ra vỗ vai Lục Vân Tiêu rồi rời đi

Lục Vân Tiêu đối với bộ dáng cà lơ cà phất của Tống Sơ Hoàn lườ một cái rất sắc rồi sau đó trở vào phòng

" Là La Phi làm cho em đồ ăn" Lục Vân Tiêu ngồi xuống, từng động tác đều cẩn thận đem đồ ăn đặt trên bàn của cô

" Là đậu hũ tứ xuyên cùng vịt hun khói trà, ai nha thật yêu chị La Phi" Lai Phỉ Kiều thích thú hìn bàn ăn ngon lành, thêm cả cơm trắng còn nóng trong cặp loogf vẫn đang bốc khói mời gọi không ngừng

" Tôi cũng đem đến đây cho em, không cảm ơn sao?" Lục Vân Tiêu nhìn cô vui vẻ, có chút ý tứ vui theo hiện lên trong mắt xám của anh

Lai Phỉ Kiều nhìn anh rồi nói một tiếng rất cao hứng" Cám ơn nha Lục Vân Tiêu"

Lục Vân Tiêu chống cằm nhìn cô ăn ngon, ánh mắt kia của cô không có chút nào phòng bị, ngốc nghếch giống như một đứa trẻ được kẹo sắc màu

Nhìn cô ở trong bộ dáng này...có chút thích

Ăn xong cô liền thu dọn, Lục Vân Tiêu đem cặp lồng tới khu nhà bếp nhờ họ rửa rồi sau đó quay lại phòng, chăm sóc cho Lai Phỉ Kiều một chút

Vừa vào tới phòng đã thấy Lai Phỉ Kiều cố gắng ra khỏi giường, gương mặt có chút không vui muốn ngăn cô lại

" Muốn đi đâu?"

" Đi vệ sinh thôi"

" Tôi đỡ em đi" Mặt giãn ra một chút đỡ cô

Nhưng mà Lai Phỉ Kiều đẩy tay anh ra

" Tôi bị thương ở em thôi, chân cũng không có bị thương" Lai Phỉ Kiều đi tới nhà vệ sinh

Lục Vân Tiêu đối với sự lạnh nhạt của cô, cực kì muốn phế chân cô đi ngay lập tức

Sau đó Lai Phỉ Kiều đi ra liền chứng kiến bộ mặt cau mày có của Lục Vân Tiêu, lập tức thiết lập hệ phòng thủ cẩn mật trước khi anh phát tiết

" Lại có chuyện gì làm anh không vui thế?" Cực kì dè dặt hỏi

Lục Vân Tiêu buông báo xuống tiến đến chỗ cô chấn áp

" Có hai chuyện đấy, đều là do em"

Lai Phỉ Kiều ngây ngốc nhì Lục Vân Tiêu, cô vẫn không hiểu nổi đã đắc tội với vị đại ma vương này lúc nào

" Không biết sao?"

" Không...biết"

" Em không cho tôi giúp em"

Lai Phỉ Kiều cực kì muốn đám Lục Vân Tiêu, không phải cô đã nói rằng cô chỉ bị thương ở eo sao?

" Chuyện thứ hai, em đã khến một người đàn ông khác để ý em"

" Cái này...anh xuyên tạc gì đấy?"

" Xuyên tạc? TỐng Sơ Hoàn rất có ý với em, còn muốn em rời bỏ tôi"

" Htif ra vị bác sĩ đó tên Tống Sơ Hoàn..."

" Sao? Còn muốn làm quen? Em thích hắn?"