Đêm kia là ai mê hoặc

Chương 4: Không thể cứng còn bắt tôi mặc cái thứ nát này, rõ ràng là cầm thú mà ngài Lục

Lục Vân Tiêu đem Lai Phỉ Kiều ép dưới thân, cố định hai tay cô trên đỉnh đầu. Ánh mắt xám tối sầm đi, nhìn nữ nhân đang ở dưới thân kia mà cau mày

Lai Phỉ Kiều vậy mà lại nói anh không có khả năng

" Sao, tôi nói đúng chứ ngài Lục?" Lai Phỉ Kiều vẫn giữ nguyên thái độ lúc nãy, môi nhếch lên kiêu kì

" Cô im mồm" Lục Vân Tiêu gằn giọng, thật muốn đem nữ nhân này bịt miệng lại

Cái khuôn miệng nhỏ xinh xắn thế kia mà lại nói rất nhức tai

" Bằng không thì ngài cũng không phản ứng dữ dội như vậy...ưm"

Lục Vân Tiêu nhanh chóng khóa môi cô lại, Lai Phỉ Kiều quả nhiên danh hư bất truyền, miệng lưỡi không hiểu thế nào là mềm mại. Lai Phỉ Kiều kia nhất quyết cắn chặt răng, anh cắn môi cô cũng không tách được hàm răng trắng kia còn bị cắn lại một phát vào lưỡi

" Lai Phỉ Kiều, cô tuổi chó sao?" Lục Vân Tiêu cau mày đau đớn

" Xin lỗi ngài tôi tuổi mão. Dù sao là ngài cắn tôi trước, có qua có lại thôi mà ngài Lục"

" Cô hay lắm" Lục Vân Tiêu mắt hứng đi ra ngoài

Nếu như hắn là vua nhất định đem nữ nhân này thị tẩm liên tục mấy đêm đến không thể xuống giường, xem cô còn có thể miệng lưỡi sắt đã như vậy không

Lúc Lục Vân Tiêu rời đi Lai Phỉ Kiều mới khó chịu ngồi dậy, xuýt xoa cái cổ tay bị siết đến đáng thương

" Tiêu thối" Lai Phỉ Kiều hét to một tiếng

...

Trên đường hiện tại đang có một vị đại nhân điên cuồng lái xe, đường kia chính là đường đua của vị đại nhân đó, không có đèn xanh đèn đỏ

Còn ai giờ này rảnh mà phát tiết ngoài Lục Vân Tiêu, căn bản là vì Lai Phỉ Kiều chọc giận anh rất tốt, anh đến bây giờ còn chưa thể nguôi ngoai hạ hỏa

Hảo...nói anh không có khả năng, con mẹ nó cô cũng thật giỏi!!!

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể mãi lái xe như này, tìm qua Bạc Nghiêu hỏi thử xem thị tẩm nữ nhân kia như thế nào, coi như nói chuyện phiếm

Không khí ở sòng bài hiện tại rất ồn ào, vũ nữ trên sàn ca nhảy đối diện với con mắt thèm thuồng của đàn ông cũng không thể phản kháng, chỉ có thể tùy ý cho họ trêu đùa với lời lẽ bẩn thỉu cùng hành động không hề sạch sẽ

" Gọi Bạc Nghiêu" Lục Vân Tiêu bước vào, châm thuốc nói với một cô gái tiếp khách gần đó

" Vâng ngài Lục" Cô gái đó đi phía cuối dãy phòng

Bạc Nghiêu ngồi ở trong phòng cùng với mấy cô gái khác hiện tại không có hứng thú, hắn cũng chỉ gọi vào theo thói quen nhưng không làm gì. Rượu trong cốc hết rồi lại rót, can bản không hề cạn

" Chuyện gì?" Bạc Nghiêu nhướng mày nhìn cô gái kia, giọng điệu cực kì lười biếng

" À...Lục thiếu tới ạ" Cô gái kia nói

Ha...thằng bạn tốt này của Bạc Nghiêu hắn dâng được một món đồ chơi cực kì khó chịu, bây giờ muốn hắn ra tiếp sao? Mẹ nó mơ đi

" Bảo cậu ta tự vào đây đi" Bạc Nghiêu xua tay

" Dạ vâng" Cô gái đó cúi đầu rồi đi ra ngoài

Ngay sau đó Lục Vân Tiêu đi vào, tất cả nữ nhân xung quanh đều bị đuổi đi

Bạc Nghiêu vẫn ngồi đó biếng nhác, hắn chính là lười không muốn mở miệng

" Hôm nay không tiếp tôi à?" Lục Vân Tiêu nhếch môi

" Cậu không phải có chân sao?" Bạc Nghiêu châm thuốc rít một hơi rồi chầm chậm nhả khói

Lục Vân Tiêu ngồi xuống, mở rựou ra rót. Chỉ trong phút chốc nguyên một cốc Brandy được uống hết sạch

" Hôm trước cô ta tốt chứ?" Lục Vân Tiêu chầm chậm hỏi

" Tốt? Chơi còn chưa kịp làm gì đã ngất, mẹ nó còn cắn loạn" Bạc Nghiêu khó chịu nói

" Sao không một phát súng đơn giản?"

" Mẹ nó cậu chưa chơi qua nữ nhân thì biết cái gì là kích thích?"

Mày rậm đanh lại, đây là muốn nói anh không có kinh nghiệm đi

" Theo tính của cậu...nhất định là sẽ giết cô ta" Lục Vân Tiêu nhếch mày khó hiểu

" Căn bản cún con mà cậu đem cho tôi chơi vẫn rất vui, giữ lại lâu dài cũng không có vấn đề" Lúc này mới thấy môi của Bạc Nghiêu cong lên, đáy mắt hiện lên tia gian tà

" Ồ, kiêu ngạo thế là cùng" Lục Vân Tiêu nhếch môi khinh bỉ

" Này Lục, hôm nay hình như cậu đang ngứa đòn"

" Đúng đấy, chính là muốn con mèo kia ở dưới thân tôi cào cho mấy phát"

" Đừng nói với tôi cậu đang phát dục, cần tìm mấy cô xinh tươi không?" Bạc Nghiêu trêu chọc Lục Vân Tiêu, ai cũng biết tên điên này không động đến nữ sắc lại có thể nói được mấy lời này, chính tỏ rằng tên này cần tìm người

" Bạc Nghiêu, tôi hình như cũng thấy cậu rất ngứa đòn" Lục Vân Tiêu cười cứng ngắc

Uống rượu no say liền lấy xe đi, đem toàn bộ khoản phí kia đặt lên đầu của Bạc Nghiêu. Ngứa đòn thì gãi ngứa, dù không máu chảy thành sông cũng có cách dằn mặt Bạc Nghiêu kia đi

Trở về Lục gia cũng đã gần một giờ đêm, lại nổi nhã hứng lên xem Lai Phỉ Kiều ngủ chưa, tranh thủ thời cơ một chút

Đến cửa phòng điện vẫn sáng chưng, Lai Phỉ Kiều đang nghịch mấy khẩu súng, tháo ra lắp vào rất có trình tự. Mắt cô đặc biệt tỉnh táo, không hề có dấu hiệu đã muốn nghỉ ngơi

" Tại sao còn chưa ngủ?" Lục Vân Tiêu nheo mày hỏi

" Giờ giấc sinh hoạt của tôi đâu cần ngài quản, hơn nữa tôi cũng đâu đến mức sức cùng lực kiệt để không thể hầu hạ cho ngài?" Lai Phỉ Kiều tuôn một tràng

" Ít nhất cũng không nên thức khuya như vậy"

" Bây giờ đã là một giờ sáng" Lai Phỉ Kiều thản nhiên nói

Lục Vân Tiêu nghĩ lúc lên cầu thang cũng chưa đến một giờ, giở đồng hồ điện thoại lại chuẩn xác là một giờ sáng tròn

Con A của R.S rõ ràng không thể xem thường

" Ngài còn đứng ở đó làm gì?" Lai Phỉ Kiều nheo mày

" Định toan tính làm cô không được sao?" Lục Vân Tiêu cười ranh mãnh, ánh mắt không có chút sáng

Vậy mà cũng chỉ nhận lại cái nhếch môi khinh bỉ của Lai Phỉ Kiều

" Ngài quả nhiên chính là biến thái"

Lục Vân Tiêu chầm chậm hỏi cô, mắt hiện rõ những tia thích thú

" Thế nào là biến thái?"

Mọi động tác ngưng lại, cây súng đang lắp dở cũng đặt xuống...

" Ngài Lục, bản thân ngài không thể cứng còn bắt tôi mặc cái thứ nát này, vậy không gọi là biến thái sao?"

Nục cười trên môi cứng lại, nữ nhân này trong một ngày chọc cho hắn suýt thổ huyết, đây là ép chết bằng lời nói?

" Vừa nói cái gì?" Giọng trầm đến cực điểm

" Ngài...đích xác là cầm thú biến thái"