Đêm kia là ai mê hoặc

Chương 7: Dỗ trẻ nhỏ

" Anh cút, mau cút" Lai Phỉ Kiều trừng mắt, thân bị Lục Vân Tiêu áp đảo dãy giụa liên hồi.

Lục Vân Tiêu mạnh mẽ khóa môi cô, đem lưỡi ấm nóng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại trong khoang miệng kia. Nữ nhân ở dưới thân kia bị anh giữ rất chặt, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng

" Nằm im chút" Bản thân hắn chỉ là một người đàn ông, Lai Phỉ Kiều xinh đẹp trong lòng hắn dãy giụa tất nhiên sẽ sinh ra phản ứng sinh lý

Huống hồ, anh ăn xong nữ nhân này liền nghiện...

" Anh đại lưu manh, đại trứng thối" Lai Phỉ Kiều hét to

" Cô cũng thử qua trứng thối này rồi" Lão gian manh nói

" Mới không thèm Tiêu thối nhà anh" Lai Phỉ Kiều mạnh mẽ kéo Lục Vân Tiêu vào cắn cổ anh một cái rất mạnh, sức ngấu nghiến rõ ràng là không thể đùa, tựa hồ đã nhìn thấy tơ máu

" Mẹ nó, em lại cắn tôi?" Lục Vân Tiêu cau mày, đem tay kia chạm vào vết thương đau buốt

" Thì sao, chính là trị lưu manh nhà anh" Lai Phỉ Kiều nhân cơ hội chạy thoát, không quên quay lại lè lưỡi khiêu khích anh

Lục Vân Tiêu nghiến răng nhìn mèo hoang chạy đi, khó khăn lắm mới bắt được lại bị cắn cho một phát đau điếng

...

Lai Phỉ Kiều thoát được liền chạy xuống nhà tìm điện thoại liên lạc với La Phi, Bây giờ đại sảnh không một bóng người, nhất định là hành động thuận lợi

" Đáng ghét, sao lại không gọi được chứ?" Lai Phỉ Kiều rủa thầm một tiếng, điện thoại rõ ràng có thể hoạt động bình thường mà

Lục Vân Tiêu đi đến sau cô, nhìn cô loay hoay với chiếc điện thoại nhếch môi

Đây là Lục Vân Phủ, điện thoại ở đây tất cả đều không thể truyền ra bên ngoài

" Gọi cho La Phi?" Anh lười biếng lên tiếng hỏi

Lai Phỉ Kiều quay ra sau, giật mình thấy Lục Vân Tiêu nhàn nhã dựa vào cột tường chằm chằm nhìn cô

" Nghĩ đến chuyện tẩu thoát sao?"

Lai Phỉ Kiều lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt anh nói

" Dựa vào mật thất của nơi này có thể giam được tôi hay sao? Lục Vân Tiêu, mật thất nơi này so với mật thất tôi từng luyện tập đến cả con muỗi cũng không bằng" Lai Phỉ Kiều ngưng lại chút rồi nói tiếp" Nhưng mà giấy không bọc được lửa, tôi trốn được ngày một thì ngày hai sẽ bị bắt, mà người tổn hại cũng không phải tôi mà là người thân, bằng hữu của tôi...Đến lúc đó, tôi còn có thể trốn tiếp hay sao?"

Lục Vân Tiêu trầm mặc

Cô gái này...lại vì người thân mà tới đây

Anh không có người thân, ngoài Bạc Nghiêu ra tất cả đều là người xa lạ. Thế giới tàn khốc này chỉ có mình anh, anh không biết phải lấy ai ra làm hi vọng

Kể cả là Lưu- cánh tay trái đắc lực của anh. Anh không thể lấy cậu ấy ra làm mục tiêu sống bởi vì... cậu ấy trở thành tử huyệt của anh, tất cả kẻ thù của anh sẽ đối với cậu ta đe dọa, kéo cậu ta vào nguy hiểm

" Phỉ Kiều, lại đây một chút"

Lai Phỉ Kiều đứng im, ánh maqts sắc lạnh nhìn về phía Lục Vân Tiêu

" Lại đây chút, tôi không làm gì em cả" Giọng nói nặng nề, ánh mắt tối tăm

Lai Phỉ Kiều tiến lại phía anh, bị anh kéo vào lòng ôm chặt

" Ngưỡng mộ em thật, em lại có người thân, tôi không hề có"

Lai Phỉ Kiều im lặng, mắt lưu ly của cô không một tia dao động

Cô cũng là cô nhi, cô đã từng có một gia đình hạnh phúc nhưng là tất cả chỉ trong chớp mắt đã chìm trong máu tươi, cô mất hết người thân

Toàn bộ họ hàng không ai nhận cô, họ Lai hoàn toàn gạch tên cô ra khỏi dòng họ, ngay cả người dì mà cô tin tưởng cũng trơ mắt nhìn cô bị đuổi đi...

Cô với hắn là đồng bệnh tương lân, nhưng cô không thể đồng cảm với hắn, không thể an ủi hắn

Chính là vì...cô không có khả năng để đồng cảm với ai nữa, bằng hữu xung quanh nhưng cô vẫn cảm thấy cô độc

" Muốn gặp La Phi?" Lục Vân Tiêu hỏi

Lai Phỉ Kiều gật đầu

" Ngày mai tôi sẽ đưa La Phi tới đây"

" Anh không thể, không được động vào chị ấy" Lai Phỉ Kiều liên tục lắc đầu

" Tôi không làm gì cả" Anh cố định đầu cô, để cô đối diện trực tiếp với mình

" Anh không thể lợi dụng tôi để hại chị ấy"

" Không hại, Lục Vân Tiêu tôi cam đoan"

Nói xong, anh đem Lai Phỉ Kiều lên phòng ngủ

...

Đào Duyệt Kỳ hiện tại sợ hãi cực độ, nằm co rút trong chăn run lên từng hồi, ánh mắt rất hoang mang

Là Bạc Nghiêu không hề tha cho cô, mỗi đêm đều đem cô tra tấn chết đi sống lại, đến bây giờ thân xác của cô hoàn toàn không còn sức lực

" Cô ta không chịu ăn?" Bạc Nghiêu nhìn người hầu bên cạnh hỏi, thần sắc âm u cực độ

" Bạc tiên sinh...thật sự...là Đào tiểu thư không chịu ăn" Người hầu run sợ, khay cháo trên tay vì lực đạo yếu mà cảm giác cũng sắp rơi

" Lũ vô dụng, cút" Bạc Nghiêu đem bát cháo vào quát người hầu đi ra ngoài

Lũ người hầu tản đi hết, Bạc Nghiêu đá cửa thô bạo

Nhìn vào còn không hề thấy Đào Duyệt kỳ đâu, trong lòng phẫn nộ chồng chất phẫn nộ. Đặt bát cháo xuống lật tung chăn gối lên, nhìn quanh cũng không hề thấy Đào Duyệt Kỳ đâu. Suy nghĩ Đào Duyệt Kỳ bỏ trốn lập tức xuất hiện trong đầu, ánh mắt lập tức lạnh đến cực điểm

" Duyệt Kỳ con mẹ nó em chết ở đâu?"

Nghe thấy tiếng khóc trong tủ quần áo liền mở tung, nhìn thấy cô co ro một góc hoảng sợ đến đáng thương

Hắn dịu lại đôi chút, đưa tay đến chỗ Đào Duyệt Kỳ

" Ra đây" Giọng lạnh tanh

Đào Duyệt Kỳ vẫn giữ nguyên thái độ sợ sệt như vậy, run lên liên hồi

" Em không ra có tin tôi làm chết em?" Bạc Nghiêu mất kiên nhẫn lên giọng

" Không...hức hức...đau" Đào Duyệt Kỳ sợ đến tột độ khóc nứ nở, nhìn y hệt đứa trẻ sợ đánh

Bạc Nghiêu hoàn toàn không thể nhẹ nhàng nữa, ngay lập tức đưa tay vào mạnh bạo bế cô ra

Hắn hôn cô thật sâu, ép cô vào tủ quần áo lạnh băng. Tay đưa lên nắn bóp đôi gò bồng hồng hào, chơi đùa với hai hạt trân châu kia kéo thành đủ dạng

Đào Duyệt Kỳ toàn thân đau nhức, thế nào cũng không thể phản kháng Bạc Nghiêu nên cắn lưỡi

Mùi máu tanh tràn trong miệng, sắc mặt Bạc Nghiêu cực kì tăm tối

Cô dám cắn lưỡi...

" Mẹ nó, nha đầu đáng chết này" Hắn đem Đào Duyệt Kỳ trở lại giường, nế lúc nãy không có lưỡi hắn che đi nhất định lăng sắc đã cắn vào lưỡi cô

Đào Duyệt Kỳ hoảng sợ nhìn Bạc Nghiêu, lùi về phía đầu giường ngồi co lại. Cô đối với Bạc Nghiêu kinh hãi, toàn bộ thân thể hiện tại không có mảnh vải nào phô bầy những vết xanh tím trên da trắng nõn

" Sợ cái gì? Không phải sau này cưới chồng cũng làm ư?" Bạc Nghiêu cố gắng bình tĩnh đối diện với cô, hắn thật sự là nhìn thấy cô co rút một chỗ liền không thể xuống tay nhưng mà lại càng nổi thú tính, nói chung là rất phức tạp

Hắn đem cô ôm vào lòng, bón cháo cho cô ôn nhu. Thân thể cô lạnh hắn liền đem cô áp sát vào lồng ngực, không để cho cô run lẩy bẩy như vậy

" Không ăn liền làm, chọn một trong hai" Nha đầu kia miệng không chịu mở, hắn liền lấy làm tình ra đe dọa

Thỏ nhỏ sợ hãi liền đem miệng mở hé

" Ngoan lắm" Hắn hôn má cô một cái" Tôi không muốn đối với em nặng nhẹ như vậy...nhưng mà là em quá cứng đầu"

" Có phải...khỏe lại rồi sẽ bị...giết?" Đào Duyệt Kỳ mắt ngấn nước hỏi hắn

Bạc Nghiêu không biết trả lời như thế nào nữa. Kì thực tính cách của hắn đối với cô nhất định là sẽ không tha nhưng mà cứ mỗi lần nhìn cô sợ hãi hắn lại không thể xuống tay, còn kiên nhẫn ngồi dỗ dành cô

Tâm trí hắn đều bị xáo trộn bởi con cún nhỏ này

" Cún con, ngoan ngoãn biết đâu tôi lại đổi ý"

--------

Nam chính: Lục Vân Tiêu, Bạc Nghiêu

Nữ chính: Đào Duyệt Kỳ và Lai Phỉ Kiều