Tá Cần Tư vừa hung tợn rống lên, vừa vung dao sắt trong tay, dùng hết sức mình chém tới cổ Hoàng Tịnh Tịnh. Có nghĩa rằng dao sắt cùng cổ của Hoàng Tịnh Tịnh đã xuất hiện một khoảng cách, Hàn Ấn luôn chờ cơ hội này. Cho nên mới giảng thuật dài dòng về lộ trình tâm lý Tá Cần Tư trở thành sát thủ như vậy, chính là để hấp dẫn lực chú ý của gã, khiến gã cảm thấy mệt mỏi tiến tới mất kiên nhẫn, sau đó thông qua phủ định toàn bộ ý nghĩa gã giết người, để chọc giận gã, quả nhiên cơ hội đã tới.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi Tá Cần Tư vung dao, Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên đồng thời nhào người về phía con dao sắt, Tá Cần Tư bị đẩy ngã xuống đất, nhưng không ngờ sức gã lớn như thế, hai người mà không ngăn chặn được gã, bị gã giãy thoát, ngược lại khiến Hạng Hạo Nhiên lảo đảo.
Tá Cần Tư nhặt dao rơi trên mặt đất nắm chặt trong tay, xoay người cưỡi trên người Hàn Ấn, hướng mặt anh hung hăng cắm xuống. Hàn Ấn không hề có kinh nghiệm giao chiến đại não trống rỗng, theo bản năng nhắm chặt hai mắt, ngây người chờ dao hạ xuống. Nhưng dao còn chưa hạ xuống, Hàn Ấn đã cảm thấy trên mặt mình ướt át, mở mắt liền thấy Hạng Hạo Nhiên tay không gắt gao cầm dao, máu tươi theo lưỡi dao chảy trên mặt Hàn Ấn, nháy mắt ý chí chiến đấu của Hàn Ấn bị kích thích, tập hợp sức mạnh toàn thân vào đấm tay phải, hướng đầu Tá Cần Tư hung hăng xoáy tới.
Tá Cần Tư bị một cú đấm móc phải cường lực kia, đánh đến mức cơ thể gần như bay lên, lúc này Phương Vũ và Lão Từ kịp phản ứng, thuận thế nhào tới người gã, sau khi gắt gao ép gã xuống đất, mặt mày Tá Cần Tư đầy máu, phí công giãy giụa, thê lương kêu la.
"Đồng lõa! Tất cả bọn bây đều là đồng lõa! Bọn bây đều là đồng lõa của ác ma! Bọn mày phải nhận lấy báo ứng..."
Ngày kế Tá Cần Tư quy án, tổ chuyên gia sở tỉnh liền tới tiếp nhận, âm thầm thẩm vấn ba ngày ba đêm, Tá Cần Tư một chữ cũng không phun. Kỳ thật cho dù không có khẩu cung cũng không cản trở định án, bởi vì hắn trong lúc gây án bị bắt ngay tại hiện trường, hơn nữa thông qua một phen cẩn thận lục soát, dưới giường phòng ngủ nhà Tá Cần Tư, bên dưới một khối sàn rộng rãi, tìm được một số bức ảnh hiện trường phạm tội, cùng với vài quyển sổ tay gây án, những chứng cứ này cũng đủ kết nối giữa Tá Cần Tư và vụ án lúc trước. Nhưng một vụ án được giới học nghề chú ý như vậy, cuối cùng lại dùng phương thức không lấy khẩu cung kết án, thật sự có chút tiếc nuối, hơn nữa còn giảm cảm giác thành tựu của nhân viên phá án.
Có lẽ muốn cho tổ chuyên viên tìm bậc thang đi xuống, hoặc thật sự dùng một thái độ có trách nhiệm đối đãi với kẻ phạm tội, tổ chuyên viên quyết định áp tải Tá Cần Tư về tỉnh tiến hành giám định tâm thần. Trước khi tổ chuyên viên đi một ngày, Hạng Hạo Nhiên đã thực hiện hứa hẹn với Hàn Ấn, thông qua hỗ trợ của Doãn cục, y đưa Hàn Ấn đến phòng giam gặp mặt Tá Cần Tư.
Tá Cần Tư bị biệt giam, trong phòng có đặt máy theo dõi, phòng giam phái người đặc trách theo dõi 24 giờ. Theo giới thiệu của cảnh viên hướng dẫn hai người, Tá Cần Tư từ chối ăn bất kỳ thứ gì, chỉ uống lượng nước nhỏ, và khi chịu thẩm vấn thì biểu hiện im lặng không nói như nhau, từ sau khi vào đây, chưa bao giờ nói ra nửa chữ, mỗi ngày ngoại trừ bị thẩm vấn, thì ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Đúng như cảnh viên phòng giam đã giới thiệu, khi hai người tới cửa phòng giam, nhìn thấy Tá Cần Tư đang ngồi xếp bằng, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm về một hướng, tròng mắt không hề nhúc nhích, dáng vẻ lão tăng nhập định. Hàn Ấn thử giao tiếp với gã, gã lại dường như không nghe thấy, không hề nhúc nhích.
Im lặng giằng co nửa giờ, Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên trao đổi mắt với nhau, muốn rời đi. Không ngờ lúc này, Tá Cần Tư lại run rẩy đứng dậy, chậm rì rì đi về hướng hai người, đi tới cửa, dán mạnh mặt vào trụ song sắt của cửa phòng, khuôn mặt gầy như da bọc xương, đè xuống trụ song sắt, có chút biến dạng, thoạt nhìn kinh khủng dị thường.
Gã thần thần bí bí dùng miệng nói rõ từng chữ: "Họa phúc vô môn, chỉ người tự mời, thiện ác chi báo, như bóng với mình. Ghi nhớ! Ghi nhớ!"
Từ phòng giam đi ra, ngồi vào xe Hạng Hạo Nhiên, Hàn Ấn cảm thấy có luồng khí lưu u ám đè nặng ở ngực, có loại khó chịu nói không nên lời, mãi đến khi kiến trúc nhà giam bị ô tô bỏ lại càng ngày càng xa, hít thở của anh mới thông thuận tí.
"Ngại quá, để anh theo tôi đi một chuyến uổng phí." Hàn Ấn khách khí nói với Hạng Hạo Nhiên.
Hạng Hạo Nhiên im lặng lắc đầu, tỏ vẻ không ngại.
Hàn Ấn còn nói thêm: "Vốn định đặt kỹ ra vài loại chiến thuật tâm lý, nhưng khi tôi nhìn thấy dáng vẻ đạm bạc yên ổn của Tá Cần Tư, thật sự không đành lòng phá tan phần bình tĩnh đó của gã. Quả thật, Tá Cần Tư là ác ma giết người, nhưng gã chẳng phải cũng là một người bị hại sao? Chẳng phải gã cũng muốn làm một người bình thường sao? Gã chỉ vì mắc bệnh tâm lý, khiến gã không cách nào ung dung ứng đối được với những con người hèn hạ và thế giới bất công này, nếu xã hội này có thể bớt chút hèn hạ và bất công, tôi nghĩ sẽ có thể tránh được rất nhiều bi kịch phát sinh."
"Hoàn toàn ngược lại." Hạng Hạo Nhiên tiếp lời, "Hèn hạ là giấy thông hành của kẻ hèn hạ, cao thượng là văn bia của kẻ cao thượng, mới là chân dung thật sự của thế giới này. Tất cả mọi người không làm chuyện đúng đắn, chỉ là chuyện có lợi cho mình, trước lợi ích không có đúng sai, chỉ có lợi hại, không có hèn hạ và cao thượng, chỉ có thắng và thua. Cậu làm người chính trực, làm việc chính trực, thường sẽ đứng ở mặt đối lập với đại đa số mọi người, cho nên cậu phải đeo lên một tấm mặt nạ, nước chảy bèo trôi, không có mặt nạ, người ta ngược lại sẽ nghĩ cậu là quái vật."
"Làm một người tốt, thành lập một xã hội hài hòa thật sự khó vậy sao?!" Hàn Ấn như hỏi, cũng như cảm thán.
"Cực kỳ cực kỳ cực kỳ khó!" Hạng Hạo Nhiên đáp, "Cậu thấy xã hội chúng ta đang sống đó, quan gia làm bạn cùng thổ phỉ, giáo sư làm bạn cùng lưu manh, mỗi người đều ôm tâm tính vét cho đầy rồi đi, quan tâm nó sẽ tạo thành thương tổn thế nào cho xã hội làm gì, làm một người tốt không quan trọng, làm một người quyền thế mới quan trọng."
"Đúng là rất khó, nhưng cũng rất đơn giản." Hàn Ấn hiển nhiên không cùng ý kiến, "Kỳ thật đối với mỗi người mà nói, xã hội này không cần anh trả giá nhiều cho nó thế nào, anh chỉ cần làm tốt việc anh cần làm, là bản thân mình là đủ tốt rồi. Đúng, đây không phải thời đại tốt, nhưng chúng ta dù sao ẫn tồn tại ở thời đại này, tại sao chúng ta không làm chút chuyện khả năng cho phép, để xã hội này tràn ngập hy vọng chứ? Tôi cũng biết việc này rất khó, nhưng chúng ta có thể làm hết sức, chúng ta có thể truyền quan niệm này cho con chúng ta, con chúng ta sẽ dạy lại cho con của nó, tôi tin tưởng cho dù chúng ta cách mục tiêu rất xa, nhưng xã hội này sẽ phát triển tới hướng tốt đẹp hơn."
Dọc đường đi đều trò chuyện về cái nhìn với xã hội, Hạng Hạo Nhiên thiếu chút nữa đã quên hỏi Hàn Ấn một vấn đề rất quan trọng, "Dựa vào phán đoán chuyên ngành của cậu, cậu nghĩ kết quả giám định bệnh tâm thần của Tá Cần Tư có thể chi phối lượng hình phạt của gã không?"
Có lẽ cảm thông với Tá Cần Tư, Hàn Ấn dường như đối với vấn đề này có chút hứng thú, mang theo chút thương cảm đáp: "Không quan trọng, với Tá Cần Tư mà nói, dù cho mục đích cuối cùng là ngục giam hay bệnh viện tâm thần, cuộc đời gã cũng đã kết thúc."
Đến tận đây, án Liễu Thuần bị hại 912, án mạng liên hoàn 820, đều đã có một đáp án viên mãn, nhưng còn một đáp án chưa giải khai, nếu không phải Tá Cần Tư gọi điện quấy rối Lâm Hoan, vậy thì là ai? Là Hạng Hạo Nhiên sao? Hay là tự Lâm Hoan? Hay là Lý Tiểu Uyển bạn thân của Liễu Thuần? Hay thật sự là quỷ hồn của Liễu Thuần?
Con người ta thường quen sẹo lành liền quên đau. Sát thủ liên hoàn đã quy án, Lâm Hoan lúc này cũng không còn nhận được điện thoại quấy rầy nữa, nhiệt tình của cô ấy dành cho Hạng Hạo Nhiên lại lần nữa sục sôi, lại bắt đầu bằng mọi cách quấn lấy, kỳ thật đến cùng cô ấy cũng không rõ đó là vì yêu, hay là muốn tranh đoạt. Nhưng với Hạng Hạo Nhiên mà nói, ôm nỗi nhớ vợ, cho con trai một hoàn cảnh phát triển khỏe mạnh mới là tương lai quan trọng nhất với y, y không biết mình nếu thật sự ở bên Lâm Hoan, có thể tạo thành thương tổn với con trai hay không, y không muốn mạo hiểm.
Theo việc một lần nữa Lâm Hoan quấn lấy Hạng Hạo Nhiên, những cú điện thoại quấy rối không ngờ lại trở lại, chính là mấy buồng điện thoại kia gọi tới. Hàn Ấn, Lão Từ và Phương Vũ quyết định tháo gỡ đáp án này, ba người lần lượt chia nhau đến một trạm điện thoại tiến hành theo dõi, Hàn Ấn phụ trách đóng ở tiểu khu Hoa Tây, cũng chính là trạm điện thoại trước cửa tiểu khu Hạng Hạo Nhiên ở.
Liên tục theo dõi năm buổi tối, rốt cuộc bóng dáng kia xuất hiện trong buồng điện thoại vào nửa đêm, xuyên thấu qua kính viễn vọng cao bội, Hàn Ấn nhìn thấy một khuôn mặt tóc tai bù xù, chậm rãi ngẩng lên, "A... Quả nhiên là..."