Đếm Ngược Đau Thương

Chương 42: Toan tính

Màn hình điện thoại trở lại màn hình chính. Dương Thần Sơ lo lắng Cố Tư Niên sẽ bi quan mà nghĩ quẩn. Cô bé này là người yếu đuối, mau nước mắt, vô cùng trân trọng tình cảm gia đình. Giờ bố mẹ ly hôn không khác nào quả bom nổ tung trong tưởng tượng tươi đẹp của cô ấy, chắc chắn Cố Tư Niên đã đả kích không nhỏ.

Dương Thần Sơ đem điện thoại đút vào trong ba lô, xách ba lô lên, nói với Lục Dương: "Anh cứ làm việc của mình đi, em đến sân bay."

"Đi cùng đi, anh cũng phải đến sân bay." Lục Dương gấp laptop lại, tháo kính xuống.

Bấy giờ Dương Thần Sơ mới để ý thấy trên xe của anh có mang theo va li, cô chợt nhớ ra anh sẽ đến Trường Sa tham gia chương trình chào đón năm mới.

Cô dừng lại động tác muốn xuống xe, gật đầu với anh. Lý Thấm hiểu ý, khởi động xe.

Sân bay Bắc Kinh.

Lý Thấm không lái xe đến cửa chính mà dừng lại cách sân bay năm trăm mét, tránh gặp phải phóng viên.

Từ khi vụ nổ xảy ra tại đây, Dương Thần Sơ đã không đến đây lần nào nữa. Chỉ cần vô tình đi qua, cô có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc ngày hôm đó, tiếng kêu khóc tang thương, khung cảnh hỗn loạn, mịt mù, nó khiến cô cảm thấy ngột ngạt, khó thở.

Ngồi trên xe, sân bay Bắc Kinh hiện ra trước mắt. Cô ngồi trong xe, tay nắm chặt, tựa hồ muốn dùng sự sắc nhọn của móng tay, găm chặt vào da thịt, dùng cái đau đó để đàn áp nỗi sự hãi đang dần bủa vây lấy cô.

Lục Dương lúc cứu cô vào mấy tháng trước cũng nghe được tình cảnh của cô, anh hiểu trong lòng cô đang lo sợ điều gì. Anh đưa tay, bao bọc lấy bàn tay đang nắm chặt của cô lại. Từng khớp xương rắn chắc, ngón tay dài, thon gầy của anh đan xen vào ngón tay cô, cô cảm nhận được sự ấm áp, nó như dòng chảy len lỏi vào ngóc ngách trong cơ thể cô, xua tan cái giá lạnh của sự sợ hãi.

Anh đưa cho cô một cái lá cây nhỏ, hình lưỡi liềm, viền lá có hình răng cưa, là chiếc lá tươi, có lẽ anh đã ngắt nó không lâu. Dương Thần Sơ nhìn anh khó hiểu.

Lục Dương đưa chiếc lá đặt vào tay cô: "Nó sẽ giúp em vượt qua được chướng ngại tâm lý."

Cô nhìn nó, chiếc lá màu xanh thẫm, mang theo cảm giác mát lạnh, thoang thoảng mùi hương bạc hà, thanh thanh. Cô không nghĩ anh sẽ có bên người chiếc lá này: "Anh luôn giữ trong người chiếc lá bạc hà này sao?"

Lục Dương lấy kính râm đeo lên, đội mũ lưỡi trai màu đen, môi mỏng của anh mấp máy: "Thói quen thôi." Anh nhìn cô mỉm cười: "Xuống đi, nhớ để ý phóng viên."

Cô cũng cười với anh, đem chiếc lá cất cẩn thận vào túi áo, mở cửa xe.

Vào trong sân bay, cô đi đến bảng thông báo, thấy chuyến bay đến Mỹ còn mười phút nữa mới cất cánh.

Tiếng của nữ phát thanh viên vang lên máy móc: "Chuyến bay đến Mỹ còn mười phút nữa cất cánh. Đề nghị quý khách đến trạm kiểm tra hành . Xin trân trọn cảm ơn. Tôi xin thông báo lại..."

Dương Thần Sơ chạy nhanh đến trạm kiểm tra hành lý. Cố Tư Niên chỉ mang theo va li vừa, cô ấy đang kéo va ly tiến vào trạm kiểm tra.

Dương Thần Sơ gọi lớn: "Cố Tue Niên!" Tiếng gọi của cô vang vọng lại trong không gian rộng lớn của sân bay, khiến không ít người xung quanh ngoảnh lại nhìn bằng ánh mắt khác thường.

Cố Tư Niên dừng lại bước chân, cô ấy ngoảnh lại nhìn.

Dương Thần Sơ nhìn thấy viền mắt cô ấy hoen đỏ, có lẽ đã ngồi khóc một lúc lâu. Cô chạy nhanh đến, kéo Cố Tư Niên sang một bên. Hai tay cô áp vào má cô ấy: "Em cứ thế mà bỏ chị đi thật à?"

Cố Tư Niên gật đầu, nước mắt lại bắt đầu rơi. Giọt nước mắt lành lạnh thấm vào tay cô, trái tim cô khẽ chấn động một cái. Cố Tư Niên chỉ là một cô bé mới mười bảy tuổi đầu lại phải chịu cú sốc nặng như vậy, sắp tới phải sống ở nơi đất khách không người, không ai quen biết, liệu cô ấy có làm được không?

Cô đưa tay lau nước mắt cho Cố Tư Niên, giọng nói bất giác nhỏ nhẹ: "Ngoan, giờ em suy nghĩ lại được không? Ở đây với chị, chị chăm sóc em, sang Mỹ rồi, em tự lập được sao?"

Cố Tư Niên sụt sùi, nấc lên một cái: "Chị để em đi đi. Em một ngày còn ở lại nơi này, bố mẹ em sẽ bắt ép về nhà, em không muốn." Cô ấy dần kích động, lắc đầu không ngừng.

Thời gian không còn nhiều, nhân viên kiểm tra lên tiếng thúc giục: "Cô này, cô có đi nữa không?"

"Em đi đấy. Sang đấy, em sẽ gọi điện cho chị. Nhớ sống tốt đấy, chị với Lục Dương nhất định phải hạnh phúc, anh ấy đẹp trai lắm, rơi vào tay người khác thù phí của trời." Cố Tư Niên cố tỏ ra hồn nhiên, trêu đùa.

"Con mẹ nó, em đi thì đi luôn đi, còn đứng đây nói nhăng nói cuội. Đi rồi thì đừng về nữa." Cô đẩy Cố Tư Niên về phía trước: "Đi đi đi, đi cho tầm mắt chị được thoáng đãng." Lời nói hoàn toàn khác xa với thâm tình mấy phút trước.

Cố Tư Niên vẫy tay với Dương Thần Sơ, tiến hành kiểm tra rồi đi vào bên trong, dần khuất bóng trong đám người đông đúc.

Dương Thần Sơ rời khỏi sân bay, tiếng huyên náo ở phía đối diện thu hút ánh nhìn của cô. Là Lục Dương đang tiến vào khu nghỉ ngơi.

Anh đeo khẩu trang, đội mũ, đeo kính kín mít nhưng vẫn nổi bật trong đám người. Thỉnh thoảng chiếc khẩu trang sẽ chuyển động một chút, có lẽ anh đang nói chuyện với fan bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng hét của người hâm mộ. Cô vẫn biết anh là người quan tâm đến fan của mình, thói quen khi đi đến sân bay của anh là trò chuyện đôi ba câu với fan.

Đi được một lúc, anh đột nhiên cúi xuống, nhặt từ sàn lên một vỏ chai nhựa, vứt vào thùng rác. Dương Thần Sơ nháy nhanh, chụp lại khoảnh khắc ấy, cô sẽ phần nào giúp mọi người hiểu rõ hơn về con người anh, một con người có ý thức trong mọi hoàn cảnh.

Cách ngày đài Hồ Nam tổ chức chương trình chào mừng năm mới còn hai ngày nữa, Dương Thần Sơ được công ty chu cấp đến Trường Sa phỏng vấn.

Cô chuẩn bị hai bộ quần áo và vài món đồ cá nhân. Ở lại đó không lâu, chủ yếu là quay lại buổi biểu diễn và phỏng vấn nghệ sĩ được mời tới, mục đích chính không phải là đi du lịch nên không cần mang nhiều đồ. Lần đi đến Hồ Nam này, Dương Thần Sơ không nói cho Lục Dương biết. Cô sợ anh sẽ dùng quan hệ cho cô một vị trí tốt, lúc đó mọi người sẽ nghi ngờ mối quan hệ giữa anh và cô. Lúc này, cô vẫn chưa muốn công khai ra bên ngoài, sự nghiệp của anh đang ở thời kì đỉnh cao, cô không thể ích kỷ mà cản đường anh được.

Bay đến Trường Sa đã là ba giờ rưỡi chiều, tối mai chương trình mới được tổ chức.

Dương Thần Sơ thuê tạm một phòng khách sạn, đeo ba lô đến sân khấu, chụp lại cảnh diễn tập của nghệ sĩ làm bàn đẩy cho tin tức.

Đến tối, quay trở lại khách sạn, cô vào weibo của Lục Dương, thấy anh đăng một bức ảnh trong buổi diễn tập. Cả người anh mặc một màu trắng toát, chiếc mũ vành đồng màu càng tôn thêm vẻ anh tuấn, từ anh toát ra khí chất cao lãnh khiến phái nữ phải mê mệt.

Đến khuya cô có nhận được tin nhắn hỏi thăm của anh. Lục Dương biết thời gian biểu của cô không như người bình thường, nên anh không e ngại khi làm phiền cô về đêm như vậy. Hai người nhắn tin qua lại được một lúc lâu, cô mới tắt máy, ngọt ngào chìm vào giấc mộng.

Đúng bảy giờ tối, đài Hồ Nam bắt đầu diễn ra chương trình chào mừng năm mới.

Dương Thần Sơ bắt xe đến nơi tổ chức, cách địa điểm còn hai trăm mét, cô xuống xe, phía trước đã chật người.

Cô đi qua một con đường nhỏ tiến vào nơi tổ chức, bất ngờ có tiếng người truyền đến trong ngõ hẻm, rất nhỏ, dường như họ đang thì thầm điều gì đó.

Dương Thần Sơ xốc lại ba lô, lấy mũ lưỡi trai ra đội lên đầu, đi nhẹ nhàng vào con ngõ đấy, tiếng người nói chuyện càng rõ hơn.

"Bảy giờ rưỡi là bắt đầu tiết mục của Lục Dương. Thứ tôi dặn dò cậu phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được làm sai." Giọng ồm ồm của người đàn ông vang lên.

Kẻ còn lại có lẽ khá trẻ, giọng rất non nớt: "Em biết rồi. Tí nữa em sẽ lợi dụng lúc anh ta thay trang phục, chỉnh lại tai nghe của anh ta, đồng thời ra hiệu cho tên kia chỉnh giai điệu lên tone cao hơn là được chứ gì." Kẻ đó vỗ ngực: "Việc anh giao, em làm anh khỏi lo."

Đối với ca sĩ hát live trong những chương trình như vậy, việc hát lệch tone là điều cấm kị. Khi lên sân khấu, mỗi người ca sĩ sẽ có một chiếc tai nghe nhỏ đặc biệt giúp họ nghe rõ âm thanh, giai điệu của bài hát, đồng thời làm giảm bớt cường độ, âm lượng âm nhạc quá cao trên sân khấu, tránh ảnh hướng tới thính giác sau này, hơn hết là dụng cụ để đạo diễn nhắc nhở hay điều khiển những việc nghệ sĩ phải làm. Giờ hai người kia động tay động chân vào tai nghe của anh, lại điều chỉnh tone lên cao, mục đích là để anh hát lệch tone. Mà đây là chương trình trực tiếp, ca sĩ lại hát sai giai điệu, thử hỏi sự nghiệp sẽ có vết nhơ như thế nào? Huống hồ, Lục Dương luôn bị mọi người nghi ngờ về khả năng hát live. Bởi lẽ giọng hát live của anh thật sự không khác giọng thu âm quá nhiều, dường như là trung khớp. Vào thời buổi khoa học công nghệ phát triển, nó lại trở thành mối nghi ngờ. Hiển nhiên, nếu bọn chúng hãm hại thành công, sự nghiệp ca hát của anh sẽ bị khập khiễng, khả năng nhận giải Kim Ưng chỉ còn một nửa. Nghĩ đến hậu quả thôi, Dương Thần Sơ cũng nổi da gà khắp người, từ bao giờ showbiz còn nguy hiểm hơn cả thương trường?

Nếu bây giờ cô chạy đến nơi tổ chức báo cho Lục Dương, chưa chắc đã gặp được anh. Dương Thần Sơ giơ tay nhìn đồng hồ, mượn ánh đèn đường nhàn nhạt lúc sáng lúc tối, cô trông thấy chủ còn mười lăm phút là bắt đầu đến Lục Dương biểu diễn.

Hai tên kia có vẻ bàn bạc xong, chúng rời đi. Cô hít một hơi thật sâu, lấy từ túi áo ra một cái máy ghi âm, đi ra chúng giữa: "Hai người muốn hãm hại nghệ sĩ, tôi đã nắm chứng cứ trong tay cả rồi!" Cô giơ chiếc máy ghi âm lên, cả khuôn mặt thanh tú chìm vào bóng tối nhưng giọng nói nghiêm nghị đã thể hiện rõ sự kiên định của cô.

Hai tên kia cứng người, bọn chúng không ngờ sẽ có người ở đây. Một tên quan sát kỹ Dương Thần Sơ: "Cô là phóng viên?"

Dương Thần Sơ không nao núng, cô biết chắc mình không giấu được thân phận của mình: "Phải, vậy nên dừng ngay ý định của các người lại."

Hai tên kia lập tức lao đến, giữ chặt người cô, hòng cướp lấy máy ghi âm, bọn chúng tuyệt đối không được để chuyện này lộ ra.

Dương Thần Sơ cắn một cái mạnh vào tay tên đang giữ người cô, chân lại đá vào hạ bộ của tên đang lao đến muốn lấy máy ghi âm. Bọn chúng thả lỏng tay cái, cô vung chân, liên tục đá vào người chúng, chạy về phía trước.

Hai tên tức tối lập tức đuổi theo, đến cuối ngõ thì dừng lại.

"Cô khôn hồn thì giao máy ghi âm ra đây!" Một tên gào lên, mặt mày dữ tợn.

Chưa chờ cô trả lời, hắn đã lao đến, dùng sức bẻ quặt tay cô ra sau, tay tách từng ngón tay của cô ra. Dương Thần Sơ nắm chặt tay, cắn răng, giơ chân đá vào người hắn. Tên còn lại khập khiễng đi tới, hai tay giữ chân cô.

"Mày mau đi làm chuyện của mày đi. Con đàn bà này để tao lo." Tên giữ tay cô lên tiếng, hắn sợ chậm trễ sẽ khiến kế hoạch không thành.

Tên kia nghe vậy, gật đầu, buông chân cô ra, định chạy đi. Dương Thần Sơ dùng hết sức, mặc kệ cánh tay sắp bị người phía sau kéo đến rã rời, lao đến, dùng tay giữ chặt chân tên kia. Cả hai người họ cùng ngã xuống, đầu Dương Thần Sơ lập tức truyền đến cơn choáng váng.

Hết chương 42