Đếm Ngược Đau Thương

Chương 47: Nếu cô muốn gọi có thể gọi thẳng tôi là bà Lục

Lục Dương ngay tối hôm đó liền bảo Lý Thấm đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh. Anh không phải chưa từng tiếp xúc thân mật với phái nữ, dấn thân vào showbiz, việc phải nắm tay, ôm vai, thậm chí là hôn là điều khó tránh khỏi, dù bạn là ca sĩ, diễn viên, người mẫu... Nhưng anh luôn cố tránh càng được càng tốt, tránh tiếp xúc thân mật với phái nữ. Sự việc hôm nay là điều anh không ngờ tới. Anh vốn có một lòng tin vô hình với Vương Tiểu Mai, đơn giản vì cô ấy là người thuộc quá khứ của Dương Thần Sơ, cô ấy biết những tháng ngày của cô mà không có bóng hình anh. Trước mặt anh, Dương Thần Sơ chưa bao giờ nhắc đến chuyện xưa của bản thân, ngay cả thân phận của Lam Cẩn Tranh, một chữ cô cũng không nhắc đến. Bởi cô hiểu, anh sẽ biết, và anh cũng rõ, cô sẽ không làm tổn thương anh. Có lẽ ngay từ đầu anh đã sai, anh chỉ vì lòng ích kỷ của bản thân, vù ham muốn muốn chiếm hữu cả quá khứ của cô mà đi quá tin tưởng, quen thuộc với Vương Tiểu Mai, cuối cùng lại bị cô ấy lợi dụng. Anh cảm thấy bản thân sống hai mươi chín năm qua đã quá vô dụng!

Sáng ngày hôm sau, Dương Thần Sơ gặp lại anh ở Star, anh đến để hoàn thành bản thu âm cho ca khúc mới. Cô đối mặt với anh vẫn rất bình thường, chính bản thân cô cũng khâm phục khả năng diễn xuất của mình, tối hôm trước còn lăn ra khóc sướt mướt, vậy mà sáng hôm sau lại có thể tươi cười với anh như chưa có chuyện gì.

Tuần này, cô cần có một bài phỏng vấn về ca khúc sắp ra của Lục Dương, khi cô đề nghị làm buổi phỏng vấn, anh đương nhiên đồng ý.

Hai người làm phỏng vấn ngay trong phòng thu của anh, trong phòng không có nhiều người, chỉ có cô, Lục Dương và một nhân viên kĩ thuật khác đang chỉnh sửa MV.

Phỏng vấn diễn ra thuận lợi, đối với các câu hỏi của cô, anh đều lưu loát đáp lại. Bắt đầu debut cách đây gần mười năm, trải qua rất nhiều khó khăn, đối mặt với rất nhiều trắng đen, mưu mô của vòng giải trí, đứng trước mánh khóe của phóng viên, anh thừa sức đánh trả được.

Kết thúc buổi phỏng vấn, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Lục Dương đi rót cho cô một cốc nước, anh đưa tay lau mồ hôi trên trán cho cô. Cô vừa uống nước vừa ngắm nhìn anh, bất giác tầm mắt dừng lại ở đôi môi mỏng của anh. Một cảm giác chua xót lại xuất hiện, đôi môi ấy, phải chăng đã thấm hương vị của một người phụ nữ khác?

Lục Dương thấy cô nhìn chằm chằm mình, anh cúi thấp xuống, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Cô nhấp thêm ngụm nước nữa, đôi mắt to tròn, long lanh chớp chớp: "Môi anh đẹp thật."

Lục Dương mỉm cười, trước giờ cô không bao giờ kiệm lời khen vẻ ngoài của anh, nghe nhiều tai anh cũng miễn dịch. Thấy anh chỉ cười mà không đáp lại, Dương Thần Sơ đột nhiên thấy bực. Cô để cốc nước xuống, anh cầm lấy, đem đi cất. Anh là người cực kỳ ngăn nắp, đồ vật sau khi dùng xong đều phải cất ngay về vị trí cũ.

Cô nhìn theo bóng lưng anh, thẳng tắp như cây tùng trên vách núi: "Anh đúng là người thuộc cung Xử Nữ, ưa ngăn nắp thật đấy."

"Cung Xử Nữ?" Anh nhướng mày, anh không hiểu lắm về mấy chòm sao các cô hay tìm hiểu này: "Ngăn nắp là thói quen hình thành theo thời gian của con người, chòm sao không thể quyết định được thói quen của họ, thực chất mấy cung hoàng đạo này chỉ là dựa trên số đông mà thành, em đừng áp đặt nó vào nhiều." Anh đã đi đến trước mặt cô, ngồi xuống ghế, đeo tai nghe lên.

Cô chống hai tay lên bàn: "Đàn ông sau khi có được tình yêu mình mong muốn rồi đều sẽ đi tìm mùa xuân mới phải không?" Hỏi xong, cô mới chợt nhận ra mình lại bồng bột nhắc đến vấn đề này. Cô không muốn động chạm đến điều này, nhưng hình ảnh hôm đó như lời nguyền, lúc nào cũng hiện trong đầu cô. Khi bị anh phủ nhận lời vừa rồi, cô bất giác đặt ra nghi vấn mà không suy nghĩ. Nhưng lời đã nói ra như nước đã đổ đi, có cố tìm cách lấy lại cũng chỉ là bát nước đã đổ đi, vốn không thể vẹn nguyên, cô nhìn anh, chờ đợi câu trả lời.

Lục Dương đang đưa dở tai nghe lên tai lại hạ xuống, cô chưa bao giờ hỏi anh về vấn đề này: "Em có chuyện gì giấu anh phải không?" Biểu hiện hôm nay của cô tuy là rất bình thường nhưng anh nhận ra cô có chuyện buồn, từ ánh mắt chăm chú quan sát cho đến những câu hỏi cô đặt ra, tất cả đều cho thấy trong lòng cô đang có chuyện gì đó.

Thấy anh hỏi chuyện khác, cô tưởng anh cố tình né tránh câu hỏi của mình. Tính tình bướng bỉnh lại nổi lên, cô như đưa trẻ nhất quyết phải đòi được kẹo của mình, mặt thu lại nụ cười: "Có phải mấy người các anh đều thích đứng núi này trông núi nọ hay không?"

Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, xoay mặt cô đối diện với mình: "Không." Anh trả lời rất kiên quyết, ánh mắt như muốn hút cả người cô xoáy sâu vào trong đó. Cô thấy mắt anh lúc này sâu như vực thẳm không đáy, cô sợ bản thân sẽ bị đẩy xuống đấy, cuối cùng không tài nào bò lên nổi, cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, tránh ánh mắt của anh.

"Mọi thứ không bao giờ hoàn hảo, không có gì là tất cả. Có thể em đã gặp rất nhiều người đàn ông như vậy nhưng không phải toàn bộ đều giống thế, họ không phải anh, anh cũng không phải họ, vậy nên, những điều họ làm em tổn thương, anh tuyệt đối sẽ không làm." Đôi tay to lớn của anh ôm trọn một bên má của cô, nó rất ấm, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh xuyên qua cả da thịt, thẩm thấu vào thẳng tim cô. Anh lại nói: "Anh không đảm bảo được sẽ giúp em một đời bình yên biển lặng, nhưng anh chắc chắn rằng, sóng gió em gặp phải, anh sẽ không tạo ra."

Cô không ngờ anh sẽ nói ra những lời như vậy, trong lòng trái lại không cảm thấy hạnh phúc mà tràn ngập sự chua xót, bản thân cô cũng không hiểu nổi tâm tình mình lúc này nữa.

Cô đứng dậy, tay anh theo đó mà trượt xuống, lơ lửng giữa không trung, cô thu dọn đồ bỏ vào trong túi, giọng cô rất nhỏ, nói với anh nhưng lại giống như đang nhắc nhở chính bản thân mình: "Nhưng anh đã làm tổn thương em rồi."

Cô bỏ đi, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

Những ngày sau đó, Dương Thần Sơ lại trở về trạng thái thường ngày, Lục Dương còn cảm thấy chuyện ngày hôm ấy chưa từng xảy ra. Nhưng câu nói của cô ỏe phòng thu luôn vang vọng lại trong giấc mơ của anh, giống như tiếng lòng bất lực, bi thương của kẻ thua trận, bỏ mặc, buông xuôi.

Buổi tối hôm ấy, anh ôm cô vào lòng, trước khi cả hai chìm vào giấc mộng, anh nghe thấy cô khe khẽ nói: "Hôm đấy em xem nhiều phim cẩu huyết, tâm trạng không được tốt, ăn nói hàm hồ." Anh ôm chặt cô hơn, chấp nhận tin tưởng.

Anh thừa biết cô làm gì có thời gian ngồi xem phim, chưa nói đến cô không thích xem mấy bộ phim ngốn đi tuyến lệ như vậy, hiển nhiên là cô đang cố tình nói dối. Anh không vạch trần, anh chấp nhận coi nó là sự thật, bảo vệ tình cảm hạnh phúc vốn có này.

____

Dương Thần Sơ gặp được Tiêu Nguyệt ở cổng trường trung học số 1. Lâu ngày không gặp, cô ấy như biến thành một người khác, trên người luôn toát ra vẻ u buồn khó nói. Ngày thi đại học đã gần kề, việc học hành thi cử trở thành áp lực vô hình của mỗi sĩ tử, cô nói vài lời động viên với Tiêu Nguyệt rồi rời đi.

Thật không ngờ lại gặp được Vương Tiểu Mai cách đó không xa. Cô ấy mặc trên người bộ quần áo đồng phục của trường, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, thanh thuần, trong sáng. Vương Tiểu Mai nhìn thấy cô thì ánh mắt thoáng sững sờ, song lại vẫy tay với Tiêu Nguyệt, cô ấy chạy đến bên cạnh Tiêu Nguyệt, đưa hai quyển sách cho Tiêu Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, cậu cầm hộ mình hai quyển này về lớp nhé, mình đi mua đồ ăn vặt đã."

Tiêu Nguyệt vẻ mặt tức giận: Hay nhỉ, đi Cáp Nhĩ Tân chơi cho đã rồi về đây coi mình là người giúp việc miễn phí." Miệng nói vậy nhưng cô vẫn cầm lấy sách, trước khi bỏ đi còn không quên nhắc nhở: "Nhớ mua nhiều nhiều một chút, ba gói X, năm hộp sữa chua, mười xiên thịt nướng." Tiêu Nguyệt có sức ăn rất khỏe, không ngại ngùng nói ra một loạt tên đồ ăn rồi nghênh ngang bước vào trường.

Chờ cho Tiêu Nguyệt đã khuất bóng, Vương Tiểu Mai mới vội chạy theo Dương Thần Sơ đã đi khá xa.

Cô ấy chạy đến, miệng không nói rõ, ngực phập phồng vì vận động mạnh: "Chị Thần Sơ, chúng ta nói chuyện được không?"

Dương Thần Sơ quay lại, mặt không có quá nhiều biểu cảm, cô nhìn đồng hồ, không quá muộn, chỉ tay về phía quán cafe đối diện.

Trong quán không có quá nhiều người, Dương Thần Sơ thích ngắm ánh nắng mặt trời nên chọn bàn bên cạnh cửa sổ.

Vương Tiểu Mai nói luôn vào vấn đề chính, cô ấy lấy từ trong cặp ra một tấm hình, đẩy tới chỗ cô.

"Chắc chị cũng biết em là Vương Tiểu Mai, con gái của Vương Bác-chủ tịch công ty Vương Nhất. Em biết chuyện giữa chị và Lục Dương. Cho phép em nói thẳng, chị và anh ấy không hợp nhau." Vương Tiểu Mai dừng lại, ánh mắt đánh giá biểu cảm của Dương Thần Sơ trước mặt: "Vương gia và Tiêu gia đã có hôn ước, chờ em tốt nghiệp đại học em và anh ấy sẽ kết hôn. Như chị đã thấy trong hình, chuyện nên làm chúng em cũng làm rồi, vậy nên mong chị rời xa anh ấy."

Dương Thần Sơ cầm lấy tấm ảnh, giơ cao lên trước ánh nắng rực rỡ bên ngoài, lúc sau trầm trồ: "Ảnh chụp khá rõ nét, không bị rung máy, người chụp biết lựa chọn góc chụp, nhìn chất lượng ảnh có thể thấy máy ảnh rất đắt tiền, đầu tư không nhỏ." Cô vân vê tấm ảnh, nói: "Ừm, có thiên phú đấy."

Vương Tiểu Mai mặt mày cứng ngắc, biểu cảm ngạc nhiên, cô ấy không ngờ Dương Thần Sơ sẽ đáp trả như vậy. Tiểu Mai lên tiếng nhắc nhở: "Chị Thần Sơ, em muốn nói đến..."

Dương Thần Sơ ngắt lời: "Thứ nhất, Lục Dương không phải người của Tiêu gia, nếu cô có hôn ước mà không thể phá bỏ có thể cưới Tiêu Nguyệt, tôi không kỳ thị bách hợp*. Thứ hai, tôi và anh ấy không có gì là không hợp, anh ấy giúp sự nghiệp tôi thuận lợi, tôi giúp tên tuổi anh ấy sáng bóng, chồng ca vợ xuống, kẻ tung người hứng, hoàn toàn hợp lẽ trời." Cô nhấc cốc cafe đen lên, uống một ngụm. Cafe khá nóng, cô bị bỏng, thầm than vãn trong lòng, quả nhiên đồ của kẻ điên mời chất lượng cũng không ra gì. Cô tiếp tục nói, thờ ơ trước khuôn mặt sững sờ của người đối diện: "Thứ ba, cô đưa bức ảnh này cho tôi là hành động thể hiện rõ được IQ một chữ số của cô. Nếu là tôi tôi sẽ chọn ngay bức ảnh hai người đang nằm trên giường, người không mảnh áo." Dương Thần Sơ đưa tấm ảnh lại về chỗ Vương Tiểu Mai, cầm theo ba lô, rời đi. Khi đi đến chỗ cô ấy, cô dừng lại, vỗ vai cô ấy: "Nếu có nhu cầu cô có thể đến tìm tôi. Tôi đang mở khóa dạy chụp ảnh, học phí chỉ một ngàn một buổi. À còn nữa, lần sau đừng thân thiết gọi tôi chị Thần Sơ, nếu muốn gọi, cô có thể gọi thẳng tôi là bà Lục."

Vương Tiểu Mai tay nắm chặt tấm hình, tấm hình nhăn nhúm lại, chỉ còn nhìn rõ cánh cửa phòng khách sạn trên đó. Thật không ngờ,  người phụ nữ này lại khó đối phó đến như vậy.

Hết chương 47

Lảm nhảm: sến đoạn cuối mà lòng sướng không thôi á.