Thẩm Trúc Bạch cùng Trạch Khiết Long dạo bước trên con đường nhỏ. Vốn dĩ chỗ của nhà Thẩm Trúc Bạch ở là nơi những người có thu nhập ít hoặc khó khăn mới tập trung vào đây. Nhà của Thẩm Trúc Bạch không phải khó khăn gì, nhưng cha mẹ nói... Ở nhà nhỏ, cái gì cũng tiết kiệm một chút để sau này cậu còn lấy vợ.
Nghĩ lại mới thấy buồn cười, cha mẹ quanh năm luôn la mắng cậu. Nhưng chuyện hệ trọng của trai, họ luôn âm thần lo lắng đến chu toàn. Số tiền tiết kiệm cha mẹ để dành cũng không hề ít, chỉ là...hiện tại không cần dùng đến nữa. Vì bây giờ cậu lại trở thành người được nhà khác cưới gả tử tế. Ngẫm lại cũng thấy buồn cười, người ta nên vợ nên chồng với một đám cưới linh đình. Được sự chúc phúc của hai bên, lại còn được họ hàng mừng tuổi. Còn cậu... Đám cưới lại nằm trong quan tài, bị hồn ma đạp ngã lăn giường mà không chịu từ bỏ. Một mực làm vợ con ma kia cho bõ ghét. Nhưng ngược lại, Trạch Khiết Long đối xử với cậu rất tốt... Và cậu cảm nhận rõ, cái di truyền ông nội để lại cho cậu là gì. Trạch Khiết Long đi theo Thẩm Trúc Bạch, thấy cậu suy nghĩ trầm ngâm thì tò mò hỏi. " Làm sao thế hả? Suy nghĩ lung tung gì rồi ?" Thẩm Trúc Bạch ngẩng mặt lên. Ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống mái tóc đen của cậu, làm cho nó trở thành mau nâu nhạt. Thẩm Trúc Bạch cong cong khóe môi, nổi ý xấu trêu chọc Khiết Long. "Đang nghĩ là làm thế nào mà bản thân lại có thể cưới được một hồn ma bên ngoài nhiều tiền. Bên ngoài đẹp trai như anh kia chứ ?" Trạch Khiết Long xoa đầu cậu, tiếp tục hỏi. " Đã thấy hết bên trong của tôi chưa mà dám khen ?" " Thì nhìn mặt anh đẹp trai là biết bên trong anh ngon hơn người yêu cũ của tôi rồi" Trạch Khiết Long bật cười lớn, nhìn bộ dáng lơ đãng không để ý gì của Thẩm Trúc Bạch thì cố tình hỏi. " Vậy, cậu nhỏ của tôi thì sao" " Cậu nhỏ của anh chắc chắn phải to, phải là hàng ngon mà nhìn đến xỉu tám ngày chưa tỉnh chứ sao... Ể, khoan khoan..." Thẩm Trúc Bạch trả lời theo phản xạ, nào ngờ đâu... Lúc cậu nhận ra được điểm vô lí thì cũng là lúc Trạch Khiết Long cười như muốn đầu thai luôn rồi. Thẩm Trúc Bạch lắp bắp đỏ mặt mắng. " Anh... Anh lừa tôi" Trạch Khiết Long cười như con ma điên, Thẩm Trúc Bạch lại ôm hai tai đỏ mặt đỏ mũi chạy. Họ Trạch nhanh chóng đuổi theo, còn vờ nói. " Này, đứng lại" Thẩm Trúc Bạch đáp lại. " Đố anh bắt được tui~~" Cứ như thế, hai người làm trò ngớ ngẩn suốt cả một đường đi. Mãi một lúc sau mới đến nhà của Thẩm Trúc Bạch... Vì là hồn ma, cho nên dù chạy nhiều đến cỡ nào thì đối với Khiết Long cũng không mệt, nhưng nhìn sang Thẩm Trúc Bạch... Chỉ thấy cậu thở muốn đứt hơi. Cậu liếc nhìn Khiết Long, trong lòng khẽ mắng. " Mẹ nó, anh đừng tưởng là ma thì ăn hiếp tôi nhé" Trạch Khiết Long nhướng mày, tỏ vẻ thách thức. " Khi nào chúng ta cùng đẳng cấp thì chưa chắc cậu đã ăn thua được với tôi đâu" Thẩm Trúc Bạch ghét bỏ, thở hồng hộc đi đến gõ cửa nhà. Cậu gõ liên hồi vài tiếng, cuối cùng cũng có người ra mở cửa. " Là ai mà gõ cửa như đòi nợ thuê thế? Không thể đợi một chút à?" Mẹ của Thẩm Trúc Bạch lộ diện, khuôn mặt của bà ấy giống Trúc Bạch đến nhiều phần. Bà vừa nhìn thấy con trai đã mắng chửi. " Giờ này mới vác mặt về ? Mẹ còn tưởng mày chết ở nơi phương nào rồi! Đến cả một cuộc gọi còn không có. Chậc!" Thẩm Trúc Bạch cười ngu ngốc, gọi một tiếng mẹ nhưng bị ai đó ghét bỏ. Bỗng nhiên, Trạch Khiết Long đứng ở đằng sau lưng của Trúc Bạch. cũng nở nụ cười với bà. Mẹ của Trúc Bạch không tiếc lời khen. " Ôi chao, con rể sao đẹp trai thế này nhỉ? Còn đẹp trai hơn cả trong di ảnh nữa cơ" Thẩm Trúc Bạch sững người,chuyện mẹ có thể thấy ma khiến cậu có chút bất ngờ. Cậu lắp bắp hỏi . " Mẹ, mẹ thấy được Khiết Long sao?" Bà ghét bỏ nhìn con trai, thẳng thừng đáp. " Mẹ đẻ mày ra được, bộ mày thấy thì mẹ mày sẽ không thấy hả ? Nói chuyện ngớ ngẩn thế con?" Bỗng nhiên, Trúc Bạch cảm thấy thế giới này có quá nhiều người lừa dối nhau ...