Mặt trời vừa ngã xuống núi, cuối cùng thì nhóm của Thẩm Trúc Bạch cũng đã đến nơi. Xung quanh đây đồi núi trập trùng, những cây gỗ lớn nằm san sát nhau. Tất cả đều tỏa ra mùi vị của thiên nhiên.
Trước mặt Thẩm Trúc Bạch chính là một ngôi miếu được lợp mái ngói, mang theo vẻ cổ kính lại còn rất sạch sẽ, ngôi miếu hòa hợp với thiên nhiên xung quanh. Thẩm Trúc Bạch nhìn không chớp mắt, hết lời cảm thán. " Chậc! Chỗ này đẹp quá? Đây là đâu ?" A Bối thẳng người đi vào trong, để lại cho cậu một câu. " Đây là ảo ảnh cùng kết giới mà Hoa Điện dùng để bảo vệ chính nó" Nói rồi bà đi đến trước cửa của Hoa Điện, dùng một tay vẽ một hình bùa chú trên không trung, miệng lẩm bẩm cái gì đó. Sau đó... Một tiếng ầm nổ ra rất lớn. Tam Tiết và đám yêu ma quỷ quái phía sau nhìn không cảnh ở phía trước cũng không hề thay đổi sắc mặt. Chỉ có Thẩm Trúc Bạch là hét lên. " Cái gì thế này ? Sao lại thay đổi đến thế ?" Khung cảnh thay đổi rất nhanh chỉ sau khi A Bối phá đi kết giới của Hoa Điện. Một đám yêu quái nhỏ hiện ra trước mắt bọn họ, hầu hết đều là mấy con quỷ mình dơi chân người, hoặc là những con quỷ không rõ hành dạng. Chỉ biết là vừa nhìn thấy chúng nó đã thấy ám ảnh đến nhường nào. Đám quỷ nhỏ này thật sự quá nhiều, ước tính phải lên đến cả ngàn con. Bọn chúng đang xé từng miếng thịt thối rửa của vài trăm cái xác chết con người ra nhai ngấu nghiến, xung quanh bốc lên mùi tử khí nồng nặc. Cũng may thời gian ở cạnh Trạch Khiết Long, loại quỷ gì cậu cũng gặp qua. Đến cả việc chứng kiến một con quỷ dùng móng tay nhọn hoắc của mình để khoét một lỗ trên đầu người khác, rồi lấy não người đó ăn tươi nuốt sống cậu cũng đã nhìn qua. Nếu không...cậu đã bị dọa chết khiếp bởi màn ăn thịt người chết đã bị thối rửa rồi. Kết giới bị phá, bọn quỷ nhỏ cũng nhìn thấy được có người đang phá rối mình. Chúng nó đứng thẳng dậy, vung đôi cánh động vật của mình ra. Mùi tanh nồng như máu phát ra từ cánh khiến cho Thẩm Trúc Bạch muốn nôn, một con quỷ dơi đứng ở gần bọn họ nhất nghiêng đầu, lộ ra bộ hàm với hàng ngàn cái răng cười ha hả nói. " Là con người đi cùng quỷ sao ? Người mà làm bạn với quỷ sao ? Rõ ràng là nổi nhục của âm giới mà. Nào nào, ta xem người trông trắng trẻo lắm. Có phải thịt cũng rất ngon không ? Khôn hồn thì tự hiến thân cho bọn ta ăn thịt có phải sẽ đỡ đau đớn hơn không ?" Con quỷ dơi kia vừa dứt lời thì đồng bọn của nó cười ồ lên. Tất cả đều nhắm đến Thẩm Trúc Bạch. Bọn chúng đều nghĩ cậu là con người cho nên ỷ thế bắt nạt, nhưng mà bọn quỷ này không hay biết... Người đứng trước mặt bọn nó chính là một pháp sư đại tài, chỉ mỗi tội hay ngẩn ngơ chút thôi. Đám quỷ kia vẫn tiếp tục cười rồ lên châm chọc Thẩm Trúc Bạch khiến cậu tức điên lên há miệng định mắng lại. Nào ngờ lời còn chưa kịp phun ra thì một cánh tay dài từ phía sau lưng cậu lao thẳng đến đằng trước, bàn tay kia nhắm đến con quỷ dơi đầu đàn. Cứ thế nhắm ngay cổ con quỷ mà đâm cho một lỗ. Mấy con quỷ phía sau thấy đầu đàn của nó bị giết một cách nhanh chóng lập tức im lặng. Cánh tay kia cũng nhanh chóng thu về. Thẩm Trúc Bạch quay đầu sang, chỉ thấy nữ quỷ Tam Tiết đang lau máu dơi trên tay, vẻ mặt ghét bỏ nói. " Hừ! Lũ quỷ con, bọn mày cứ lải nhải suốt ngày làm bà đây cảm thấy thật khó chịu. Nào ! Đứa nào muốn chết nữa thì đứng ra đây, để bà xử lí chúng mày luôn một thể " Hóa ra là Tam Tiết đã hành động trước. Bọn tiểu quỷ của Hoa Điện nhìn thấy kẻ giết đại cả mình là một quỷ nữ trong lòng liền có chút xấu hổ. Bọn chúng bắt đầu động viên nhau, sâu trong đám quỷ đó có con gào lên. " Chúng ta đông thế này không lẽ sợ một con quỷ cái sao ? Bọn bây đâu, mau xông lên" Lời vừa dứt, hàng loạt quỷ con lao ra nhắm đến bọn họ. Thẩm Trúc Bạch nhìn số lượng quá đông cũng có chút lo lắng, nhưng bọn họ còn chưa kịp rút vũ khí ra thì đoàn ma binh cưỡi ngựa đã lao đến, mấy binh tướng cầm kiếm, lao hạ gục từng con một. " Tam Tiết, nàng cùng những người còn lại vào trong hoa điện đi. Để lũ này cho chúng ta là được" Hóa ra, chồng của Tam Tiết mang theo cả trăm binh mã đến yểm trợ cho bọn họ. Tam Tiết gật đầu dặn dò tướng công của mình cẩn thận, sau đó cùng với Đổng Du lao vào đánh trước. Mở đường cho A Bối và Thẩm Trúc Bạch đi vào. Có yêu ma quỷ quái giúp đỡ, Thẩm Trúc Bạch nhẹ đi một phần việc. Cậu ôm túi đồ hòa với nhóm của Tam Tiết vừa đánh vừa chạy vào trung tâm của Hoa Điện. Nhưng mà Hoa Điện quá rộng, lũ quỷ lại quá đông. Vừa đánh vừa chạy khiến những người phàm như Trúc Bạch có chút đuối sức. Ngay khi cậu không biết mình nên làm thế nào thì dường như có vật gì đó gặm ngay cổ cậu, sau đó ném ra sau lưng. Thẩm Trúc Bạch đáp ngay chỗ lông trắng mềm mại, xung quanh cậu tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn. A Bối không biết từ khi nào đã ngồi sau lưng cậu, bà vừa cười vừa nói. " Này Cáo Chín Đuôi, cuối cùng anh cũng chịu lộ mặt rồi à ? Đến bảo vệ con trai sao ?"