Thật ra vừa nãy lúc cưỡi trên con cáo chín đuôi nào đó Thẩm Trúc Bạch cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Rằng Thẩm Trúc Bạch và Trạch Khiết Long cùng sinh vào ngày tử, đã thế bọn họ còn có liên kết với nhau. Dẫu có như thế nào thì bọn họ vẫn có thể gặp nhau, nhưng Thẩm Trúc Bạch là thần võ trên trời nhưng vì dám dùng râu của Thái Thượng Lão Quân thắt làm cái nơ nên bị lão ấy giáng xuống gian, còn Trạch Khiết Long cũng chỉ là một người bình thường đi đầu thai nên không có sức mạnh gì đặc biệt.
Nói trắng ra là Thẩm Dụ nhận nuôi Thẩm Trúc Bạch cũng chỉ vì sợ cậu đánh bại lão. Còn Trạch Khiết Long thì dễ giết hơn, mà lão cơ thể càng lúc bị thối rửa nên sai hai con cáo chín đuôi tức là mẹ và cha của Thẩm Trúc Bạch chăm sóc cho cậu. Chuyện minh hôn thật ra cũng nằm trong dự kiến của Thẩm Dụ, cốt cũng chỉ muốn bắt hồn Trạch Khiết Long để hoàn thành nghi lễ thế mạng thôi. Nhưng không ngờ khi Trạch Khiết Long trở thành hồn đã tàn sát không biết bao nhiêu con quỷ, khiến cho hắn càng trở nên mạnh hơn. Đã thế một nửa sức mạnh của Thẩm Trúc Bạch đã bị thức tỉnh, hôm nay là hạn cuối cùng để thế hồn. Nếu Khiết Long không chết thì luật trời sẽ phát hiện ra lão, và lão chính là người sẽ trở về với cát bụi. Thẩm Trúc Bạch không phải ngốc đến độ cái gì cũn không hiểu, mà có đôi khi tinh thần lạc quan của cậu đã an ủi cậu được phần nào. Thanh kiếm A Bối đứa cho Thẩm Trúc Bạch ban đầu bằng gỗ, nhưng có lẽ cậu đã có được một phần sức mạnh nào đó đã biến nó trở thành một cây kiếm sắc bén. Tam Đầu bị chém đứt một cánh tay đã đành còn gặp bộ dáng nguy hiểm nhất của Thẩm Trúc Bạch, quả là trời tính không bằng Bạch Bạch tính. Đến cả Trạch Khiết Long còn không ngờ cậu ra tay nhanh vậy. Tranh thủ lúc lực chú ý của tất cả mọi người trong Hoa Điện đang tập trung về cậu, Khiết Long nhanh chóng tiến đến gần Thẩm Dụ. Thẩm Trúc Bạch chĩa kiếm đến Tam Đầu, vẫn ánh mắt lạnh nhạt nói. " Ba con quỷ đi ăn hiếp một con ma, ông đây không làm chúng mày thành gỏi cuốn thì nhất định cũng sẽ hầm xương chúng mày" Đổng Du nghĩ đến món gỏi cuốn thịt quỷ của Thẩm Trúc Bạch, ở trong lòng ọe ọe mấy tiếng rồi lại giả vờ điềm tĩnh đợi xem sự việc tiếp theo. Nào ngờ, Thẩm Trúc Bạch còn chưa dứt hết câu đã bị Tam Đầu chưởng cho một phát ngay đầu, cũng may cậu né kịp... Thành ra tóc hai bên vẫn còn, nhưng ở chính giữa thì láng bóng như thể chưa từng có cũng tóc nào tồn tại ở trên đời. " Phụt...hị hị hị hị" Tiểu Cẩu nhìn đến cái đầu bị mất một mảng tóc lớn ở chính giữa liền không nhịn được cười lớn. Tam Tiết và Thẩm Hùng ở trên nóc nhà cũng run run nhìn cười. Thẩm Dụ vỗ tay cười ha hả nói. " Đáng đời nhà ngươi, con với cháu dám hỗn lão. Mất tóc là đúng" Thẩm Trúc Bạch đưa tay lên sờ mảng tóc chính giữa của mình, một cảm giác bóng loáng sượt qua tay khiến cậu chết lặng. Thẩm Trúc Bạch cúi đầu, hai vai run run như thể tức giận. Một lát sau cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt từ đen chuyển sang thể màu tím. Hơi thở cùng trở nên hồng hộc. Đất đá rung chuyển theo sự tức giận của Thẩm Trúc Bạch, Tam Đầu nhìn thấy uy lực này cũng có chút bất ngờ. Nó còn chưa kịp hoàn hồn thì Thẩm Trúc Bạch lao đến túm lấy mớ tóc đã rối của nó. Điên cuồng chửi. " Mẹ mày, mày có còn nhân tính không ? Tóc ông còn chưa đủ ít hay sao mà mày nỡ cạo đầu ông hả? Cái thằng quỷ ranh này, mày có đền tiền cho tao không ? Mẹ nó ! Mày có biết tóc tao khổ sở lắm mới nuôi được chừng này không hả ? Con quỷ tóc rối như mày mau trả tóc cho ông. Nếu không đến cả việc chết lần hai mày sẽ không yên với ông đâu" Giây trước vừa được khen ngầu, giây sau Thẩm Trúc Bạch đã trở về bộ dáng chua ngoa như cũ. Chỉ vì mất tóc mà đòi sống đòi chết. Tam Đầu giữ hai tay của Thẩm Trúc Bạch lại, ngang ngược nói. " Tao là quỷ, không có tiền mặt đâu mà đền. Tao cạo trọc đầu mày luôn bây giờ" " Không ! Mau trả tóc cho taoooo" Thế là, chuyện đánh nhau còn chưa đi về đâu đã thành giải quyết ân oán giữa mấy cọng tóc. Nhưng mà Thẩm Trúc Bạch còn chưa đòi tiền lại được thì Xích Quỷ từ đâu lao đến, dùng cái đầu của mình húc mạnh Thẩm Trúc Bạch vào tường, một mảng tường nứt ra, Thẩm Trúc Bạch từ từ trượt xuống. Lớp đất bụi hòa vào không khí làm mờ đi chỗ Thẩm Trúc Bạch đang bị thương, ai cũng lo lắng cho cậu về sự sống chết. Tam Đầu cùng Xích Quỷ cười lớn, Xích Quỷ còn nói. " Hừ ! Tưởng ghê gớm thế nào, hóa ra cũng là một tên lắm mồm" " Ha ha" Lớp đất bụi dần dần loãng đi, một tiếng cười thỏa mãn vang lên. Thẩm Trúc Bạch từ từ đứng dậy, cậu ngẩng đầu lên lau đi khóe máu của mình. Cả người cậu phát ra một ánh hào quang lạ thường, ngay cả con mắt cùng chuyển sang màu tím hoàn toàn. Cậu nhìn hai con quỷ ở phía trước mặt mình, xoa đầu nói. " Ông đây đã muốn vui vẻ nhưng các ngươi lại không chịu, cái này là do các ngươi tự chuốc lấy. Vậy thì ta sẽ không khách sao nữa ? Các con trai, vào đây... Ông tiếp hết chúng bây" Thẩm Trúc Bạch nói xong vung kiếm, lập tức lao đến Xích Quỷ đầu tiên.