Đến Chết Cũng Không Buông Tay

Chương 11: Ác mộng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 11 : Ác mộng

Edit: Nguyên Hiểu Mịch

Beta: Nguyên Hiểu Mịch

Bác sĩ tâm lý là người đàn ông tầm ba mươi tuổi, da trắng lịch sự, sóng mũi cao khoe gọng mắt kính vàng.

Trong phòng khám chỉ có hai người họ, bác sĩ buông tập hồ sơ trong tay, nhìn Hứa Lương Châu cười thiện chí, bác sĩ nói : "Chào cậu, từ hôm nay tôi là bác sĩ tâm lý chính thức của cậu, tôi họ An, tên An Cẩm Thành."

Hứa Lương Châu ngồi dựa lưng trên ghế salon đối diện, qua loa nói : "Chào bác sĩ!"

An Cẩm Thành mỉm cười, mắt kính nhỏ ánh lên một tia sáng, hắn rót cho Hứa Lương Châu một ly nước, nhẹ nhàng đặt trên khay trà thủy tinh "Cậu không cần khẩn trương, cứ xem như đang ngồi tán gẫu là được."

Hứa Lương Châu cầm ly nước lên, hớp một hớp nhỏ, chậm rãi nói "Tôi không có thói quen nói chuyện trên trời dưới đất với người lạ."

An Cẩm Thành nở nụ cười "Chúng ta vậy mà lại được tính là người xa lạ???"

Hứa Lương Châu gõ ngón tay lên mặt bàn, thu ánh mắt lại, khóe môi cong lên, nói rõ từng chữ "Đương nhiên là không tính."

"Phải không Hứa Lương Châu? Cậu cảm thấy cậu là dạng người gì đây?", An Cẩm Thành tùy ý hỏi.

Hứa Lương Châu nghiêng đầu suy nghĩ một chút "Khá tốt, tôi đẹp trai lại thông minh, tâm địa thiện lương, nói như thế nào cũng là người tốt."

An Cẩm Thành vừa nghe vừa gật đầu, bút máy trong tay bắt đầu ghi lên tờ giấy, không biết viết cái gì "Vậy cậu có cảm thấy cậu rất cố chấp không?"

"Tùy cái đạt được là cái gì, dù là bác sĩ An, cũng sẽ có mặt nào đó cố chấp thôi!"

"Đúng vậy."

"Nhưng cố chấp thì vẫn còn có chút độ lượng, cậu thật giống như vượt qua cả cái giới hạn độ lượng kia" bác sĩ nhẹ nhàng nói.

Hứa Lương Châu nhìn y một cái châm chọc, hai tay dựng sau gáy "Cũng không có đâu."

An Cẩm Thành nụ cười trên mặt dần tan đi, y ngồi ngay ngắn lại, theo dõi hắn, gằn từng chữ "Cậu không tín nhiệm tôi."

Không nghĩ đến là phải nói chuyện với ý tứ sâu xa.

Bệnh nhân đối với người ngoài không tín nhiệm, lại mẫn cảm đa nghi, thì sẽ không tiếp nhận bất kỳ thiện ý hay lời khuyên nào.

Đầu tiên An Cẩm Thành muốn cho Hứa Lương Châu tự hiểu ra chỗ nhân cách bị khiếm khuyết của mình.

Nhưng đáng tiếc, hắn không chịu hối hợp cùng ông ta.

Hứa Lương Châu nhướn mày, thừa nhận "Không, chỉ là ông không moi gì được từ trong miệng của tôi, ông thì lại rất lì lợm!? Bằng không cha tôi cũng sẽ không tìm tới ông.

"Cậu thật thông minh."

"Chúng ta chỉ cần nói rõ ra là được, tôi biết ông nghĩ nhân cách tôi bị khiếm khuyết, tôi quá ư là cố chấp, đúng không?"

An Cẩm Thành từ chối cho ý kiến.

Hứa Lương Châu đứng lên "Những điều này tôi đều thừa nhận, cũng không cản được người làm bác sĩ như ông sẽ nói như vậy."

Hắn còn nhớ rõ khi hắn còn bé, có một lần em họ hắn được nghỉ hè qua sân nhà hắn chơi, lúc đó hắn đặc biệt thích nuôi một con tiểu Bác mỹ*, em họ hắn cũng thích, la hét đòi hắn đưa cho nó.

Hắn lúc đó không chịu buông tay, em họ khóc làm cho đám người lớn đều chú ý chạy qua, mẹ hắn muốn hắn nhường em họ, nên biểu hiện rằng có thể cho em họ hắn đem về nhà.

Hắn lúc đó mới chỉ tầm bảy tám tuổi! Không nói gì, thừa lúc không ai để ý liền đem tiểu Bắc mỹ ném từ lầu hai ném xuống.

Em họ hắn đương nhiên không có chuyện được như ý nguyện.

Hứa Lương Châu thực sự rất đơn giản, phàm là cái gì đã thuộc về hắn, người khác đừng hòng cướp đoạt.

Cho dù có phải hủy diệt đi nữa.

"Cậu đã biết vậy tại sao lại không chịu tiếp thu trị liệu?"

Thời điểm này Hứa Lương Châu nhìn không giống cậu bé mười bảy mười tám tuổi, hắn thâm trầm, nguy hiểm, khóe mắt hắn như mỉm cười "Tôi không cho là tôi có bệnh, chỉ có các người cho là tôi có bệnh thôi, bởi vì tôi có vài điểm không giống với người khác, nên đem tôi phận loại thành người có bệnh. Cái này thật không công bằng."

Lời hắn nói như vậy nghe thực không có cách nào cãi lại, An Cẩm Thành nhìn thẳng vào mắt hắn, một thiếu niên xuất sắc như vậy, tâm bệnh thực sự không nhẹ chút nào "Cho đến bây giờ, cậu là người tỉnh táo nhất mà tôi gặp được, cũng là người có bệnh nghiêm trọng nhất, cậu nhất định phải được trị liệu."

Hắn cái gì cũng đều hiểu lại tư duy chặt chẽ và chu đáo.

Hứa Lương Châu thờ ơ nói "Nếu tôi không phối hợp trị liệu, ông có thể làm gì được tôi?"

An Cẩm Thành cười tức giận "Đúng vậy, tôi cần sự phối hợp của cậu."

"Cậu có người trong lòng không?" An Cẩm Thành đột nhiên hỏi.

Sau đó lại tự trả lời "Có chứ! Dù sao cũng đang ở độ tuổi trưởng thành, thể nảo cũng phải có người con gái mình thích."

"Quan hệ rắm gì đến ông?" Hứa Lương Châu lạnh lùng nói.

An Cẩm Thành từ trên bàn làm việc tìm ra một phần văn kiện kẹp, đẩy vào bộ ngực hắn "Có thời gian cậu xem qua đi, đây là những vụ án của kiểu hình nhân cách cố chấp rất chân thực, mẫn cảm, đối với người yêu của mình đều có kiểu khống chế đến đáng sợ, loại này nếu không được sớm điều trị, khống chế sẽ càng ngày càng sâu, kết quả cuối cùng là cái gì chứ?"

Nhẹ một chút, cậu sẽ cầm tù người mà cậu yêu, tôi tin rằng với bản lĩnh của cậu thì không khó, nặng một chút, cậu sẽ giết chết nàng."

Hứa Lương Châu hơn nửa ngày miệng mới phụt ra được câu "Đkm mày."

An Cẩm Thành ngây người chớp mắt một cái, có lẽ nghe không quen lời thô tục, như không có chuyện gì xảy ra nói tiếp "Tôi hy vọng cậu suy nghĩ kỹ thật kỹ một chút"

Y từ trên giá cầm tới mấy chai thuốc, đưa cho hắn "Những thuốc này đối với cậu rất có lợi."

Hứa Lương Châu trầm mặt, suy nghĩ một chút, nhận lấy mấy chai thuốc, đôi mắt tương đối lạnh nhạt, cắn răng nói "Cám ơn ông nhé, khiến ông lo lắng rồi."

"Không cần khách sáo, tóc cậu rất đẹp."

Hứa Lương Châu ngoài cười trong không cười "Chủ yếu là do người đẹp."

Trước khi đi Hứa Lương Châu ném phần văn kiện mà An Cẩm Thành đưa cho hắn lên ghế salon, hắn không có hứng thú xem mấy thứ này.

Tâm tình của hắn trở nên rất kém.

An Cẩm Thành hỏi hắn có hay không có người hắn thích, mà hắn sau khi nghe câu hỏi khuôn mặt hiện ra lại chỉ có mỗi gương mặt đó.

Cái này còn không phải tệ nhất sao.

Có chút ý tưởng hắc ám ẩn dấu sâu trong đáy lòng hắn từ rất lâu rồi.

Đan Đan không thèm để tâm đến hắn, hắn thực sự muốn đem cô, cả đời này.

Cầm tù.

Nghe thật thú vị biết bao nhiêu.

Hắn cần kìm nén bản thân mình.

Đúng như dự tính, tuần thứ ba có kết quả, Đan Đan xem thứ hạng của mình trên giấy đỏ, bi thương phát khóc.

Hệt như Hứa Lương Châu nói, đáp án môn số học kia đúng là một phần sáu.

Hứa Lương Châu thi khoa học tự nhiên xếp hạng hai, khiến người khác phải mở rộng tầm mắt.

Mặc dù Đan Đan có chuẩn bị tâm lý, nhưng không nghĩ đến hắn có thể có được kết quả kiểm tra cao như vậy, cô suy nghĩ cẩn thận rồi suy đoán, đời trước Hứa Lương Châu thi vào đại học còn bảo lưu điểm.

Sáng nay Đan Đan ở nhà với mẹ cũng định nói ra mong ước muốn chuyển ban, bị mẹ cô bác bỏ, chỉ còn lại hai tháng sau cùng, mẹ cô thực không muốn cô bị thiệt thòi.

Đan Đan cả buổi sáng chỉ ở đây thở dài, mặt ủ mày chau, cô vẫn chưa nghĩ ra được phương pháp nào có thể tránh xa được Hứa Lương Châu.

Nếu thực sự bị Hứa Lương Châu chú ý, cô thực sự không thể nào chạy thoát được.

Xui xẻo liên tiếp lại đến, bụng dưới Đan Đan trào ra một dòng âm ấm quen thuộc, mặt hết đỏ lại hồng, đoán chắc váy và ghế cũng bị dính dơ rồi.

"Đan Đan, bạn thở dài cả tiết học rồi." Tây Tử vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói.

Đan Đan đặt cằm trên bàn học, sống không còn gì luyến tiếc nói "Mẹ tớ không cho tớ chuyển lớp."

"Bình thường, lớp mười hai sắp kết thúc rồi, cậu vất vả như vậy, trốn ai đây?" Tây Tử nhìn cô, sắc bén hỏi "Chắc không phải là để trốn Hứa Lương Châu đó chứ?"

Đan Đan không chú ý đến người phía sau đang đi tới "Tớ chán ghét hắn, cậu đừng trước mặt tớ nhắc tới hắn. "

Những lời này, không nghiêng không lệch lọt vào lỗ tai Hứa Lương Châu.

Hắn vốn dự định trước mặt cô khoe khoang thành tích của mình một chút, cô thích học như vậy chí ít đối với hắn sẽ phải sùng bái một tí.

Vừa vặn nghe được những lời nói không mong muốn và bị đâm vào tim này.

Hứa Lương Châu trời sinh mang một loại khí tràng (như kiểu hỏa khí khó ưa), việc này lại càng sinh khí, không ai dám lại gần, càng không ai dám cao giọng nói chuyện.

Rất sợ có kẻ gây tai họa lan tới mình.

Tây Tử cũng sợ, đem miếng khoai tây chiên nhét vào trong miệng, ra vẻ vô vị nhạt nhẽo cười cười, nhìn Đan Đan nói: "Tớ đi nha... đi hỏi lớp trưởng đề số học."

Tây Tử nhớ kỹ lời khuyên của Tống Thành.

Tuyệt đối không được chọc giận Hứa Lương Châu.

Chọc giận hắn là có thể bị đá lăn đi xa rất là xa.

Tuy Tây Tử không biết vì sao Hứa Lương Châu sắc mặt lại đen triệt để đến như vậy.

"Chán ghét mình?" ba chữ này từ trong miệng hắn phụt ra không khỏi làm cho người khác run sợ.

Đan Đan cũng sợ, nhưng cô không thể lui về phía sau, yết hầu cô phát ra tiếng khi còn có thể: "Đúng."

Hứa Lương Châu thanh âm lãnh đạm rít trong miệng " Tại sao ngày hôm qua cậu không nói chán ghét mình?"

Đan Đan cúi đầu, cô đuối lý, không có gì để nói.

"Nói đi." Hắn không mang theo chút tình cảm mà nói.

Đan Đan cắn môi, bụng dưới co rút vì đau, cô không còn sức để ứng phó hắn, dường như bất chấp tất cả, từ trong ngăn kéo bàn, cô ngay trước mặt hắn lấy ra bài thi, chậm rãi viết lại những điểm sai trên bàn.

Hứa Lương Châu bị xem nhẹ triệt để, giương mắt lạnh lẽo nhìn nhất cử nhất động của cô, chen chân vào băng ghế cô đang ngồi đạp bay, cô "A." lên một tiếng.

Hứa Lương Châu nhanh chóng chộp được cánh tay cô, chỉ để cô không bị té ngã.

Tàn lời còn chưa kịp nói ra, ánh mắt quét qua ... một mảnh hồng.

Đan Đan hôm nay mặc váy ngắn, nên nhìn càng rõ hơn.

"Ah thấy rồi" không biết là người nào hô lên một câu, có lẽ là lớp khác đến xem náo nhiệt

Hứa Lương Châu đỏ tai, mặt lạnh lùng cởi áo khoác đồng phục trên người mình ra, thật nhanh cột ngang eo Đan Đan, chỉnh tề che khuất sau đó, xoay người "Không được xem, cút."

.......

Toàn bộ câu chuyện đều là ác mộng của Đan Đan.

(*tiểu bác mỹ: loại chó nhỏ lông trắng)