Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 15: Chị không phải bạn gái anh ấy à?

“Đội trưởng Trần, nước sôi rồi.” Diêu Hỉ hô lên.

“Đi múc ít nước suối đến đây.”

“Chi vậy?” Diêu Hỉ không hiểu.

“Sao mà lại nói nhảm nhiều vậy!”

“Dạ!” Diêu Hỉ ngoan ngoãn đáp lại, không lâu sau có tiếng bước chân đến gần.

Tiếng loảng xoảng vang lên bên cạnh, có lẽ là đồ nhôm sắt linh tinh gì đó được thả xuống, bàn tay Trần Hoài đang để ở trán cô rút đi.

Lâm Giản thở phào nhẹ nhõm, tự hỏi lát nữa cư xử thế nào cho tự nhiên. Cô chưa nghĩ xong thì trên trán đã có cảm giác lạnh lẽo của khăn lông lướt qua, từ trán xuống má, thậm chí còn lướt qua cổ, giống như lửa lớn ngập trời gặp được nguồn nước, cô nuốt cổ họng khát khô, chỉ muốn ngồi dậy uống một chén nước tuyết thật to để làm dịu cổ họng lại.

Nhưng mà Trần Hoài vẫn chưa xong, lau một lần rồi anh lại ngâm khăn vào nước lạnh, vắt khô, lặp lại lần nữa.

Khăn lông của anh ở đâu ra?

Có phải cái khăn mình lau chân kia không?

Lâm Giản nghĩ tới đó thì bắt đầu kháng cự lại. Giả bộ ngủ không dễ chịu, nhất là giả bộ ngủ trước mặt người như Trần Hoài.

Lâm Giản hối hận vừa rồi tự cho mình thông minh.

Gió đêm thổi qua, cô không kiềm được cảm giác ngứa ran trong cổ họng, bật ho dữ dội. Khăn lông của Trần Hoài vốn đang đặt trên trán cô, cô nghiêng người che miệng ho điên cuồng, cái khăn kia suýt tí rơi xuống đất.

Lâm Giản ho đến đỏ bừng mặt mũi, một lúc lâu sau mới ngừng lại được.

“Chị tỉnh rồi hả? Có đỡ hơn không? Bên này không có gì sợ, chỉ sợ nhất là cảm lạnh sẽ biến thành phổi có nước.” Đầu bếp Diêu Hỉ chịu thương chịu khó nghe tiếng ho vội vàng chạy tới hỏi han.

“Ừ, đỡ hơn rồi.” Lâm Giản mở miệng mới phát hiện cổ họng mình bắt đầu đau, có lẽ viêm họng.

“Nước sôi chưa?” Trần Hoài hỏi.

“Sôi được một lúc rồi.”

“Mang nồi lại đây.”

“Mang lại đây?” Diêu Hỉ vẫn khó hiểu như trước, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Khi Diêu Hỉ đem cái nồi sắt đến, Trần Hoài nói, “Uống chút nước nóng.”

“Ừ.” Lâm Giản gật gật đầu, lấy ly cô mang theo múc một ly đầy. Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, nước mới đun sôi để một lát là có thể uống được. Miệng không có mùi vị, cô uống một ly đầy nước nóng, định đặt ly lại, Trần Hoài đưa tay cầm ly của cô, lại rót đầy một ly, vẻ mặt thản nhiên, “Uống thêm một ly.”

“Tôi no rồi.” Lâm Giản nhíu cậu.

“Nửa đêm Diêu Hỉ thức dậy đun nước cho cô, ít ra phải uống cho xứng với thành quả lao động cậu ấy.” giọng Trần Hoài ẩn ý không vui.

“Đội trưởng Hoài, em không sao, nhóm lửa nấu nước đâu có to tát gì.” Diêu Hỉ khiêm tốn xua tay, nhưng rồi bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của Trần Hoài, vội vàng im bặt.

Lâm Giản nhìn người đang dùng uy thế ép buộc Diêu Hỉ im miệng, cầm ly nước Trần Hoài vừa rót, cầm lấy uống cạn.

“Hết rồi.” Cô khiêu khích lắc lư cái ly trước mặt anh, Trần Hoài liền vươn tay cầm lấy ly của cô, tiếp tục rót đầy.

“Mau uống thêm ly nữa, nếu không sẽ lạnh.” Anh chậm rãi nói.

Mới uống xong hai ly nước nóng to đùng, Lâm Giản cảm giác được bụng mình phình to lên, nhìn nước nóng còn hơn nửa nồi, tức giận: “Mẹ kiếp, tôi không phải trâu!”

“Tôi không quan tâm cô là trâu nước hay trâu lửa, tôi chỉ quan tâm thành quả lao động Diêu Hỉ có lãng phí hay không thôi.” Anh nói nhẹ nhàng, giọng bình thản như chuyện đương nhiên.

Lâm Giản bị nghẹn muốn bốc hơi, cô ngẩng đầu, Diêu Hỉ cách đó không xa vẻ mặt thương cảm nhìn cô.

“Nếu mình biết để Lâm Giản uống, vừa rồi không đun một nồi nước sôi to như vậy… Anh giận dỗi với Lâm Giản, mắc gì lôi em ra làm tội đồ chứ…” Diêu Hỉ nói thầm trong lòng.

Không biết dũng khí trong lòng Lâm Giản ở đâu, ra, cô nhận ly nước đầy trong tay Trần Hoài, uống một hơi cạn sạch. Cô mới nghe nói uống rượu tới chết chứ chưa nghe nói uống nước sôi để nguội mà chết người.

Lâm Giản uống hơi gấp, nước vẫn còn nóng, đến khi cô uống thêm vài ly đầy, vùng bụng phẳng lì của cô phồng lên rõ rệt, thuận tiện toát mồ hôi hột.

Sau nửa đêm, gần như Lâm Giản không ngủ được lâu, cứ chừng một tiếng đồng hồ thì phải dậy đi giải quyết.

Sáng hôm sau, Diêu Hỉ ăn sáng xong, hơi thấp thỏm bước tới chỗ Trần Hoài, “Đội trưởng Trần, anh nói xem có phải hôm qua Lâm Giản ăn khoai tây em luộc bị tiêu chảy không? Nhưng hai chúng ta cũng ăn mà đâu có sao.”

Lâm Giản ngồi cách đó mấy mét, cô ăn khoai tây hấp nóng hổi, sau khi nuốt một miếng to, mặt vô cảm đáp, “Lần sau anh uống một nồi nước thử xem, không đi dưới mười lần thì tôi thua!”

Diêu Hỉ không ngờ Lâm Giản nghe thấy mình nói không sót chữ nào, nhưng tốt xấu gì cô cũng giải thích thắc mắc trong lòng mình, “Hóa ra là vậy, không tiêu chảy thì tốt rồi.” Diêu Hỉ nhẹ nhàng thở ra.

Bực bội thì bực bội, nhưng sự thật là sáng nay sau khi thức dậy, Lâm Giản đã cảm giác được cơn cảm lạnh đêm qua đã tốt hơn phân nửa, nhưng cổ họng vẫn đau, trong nhất thời không thể hết ngay được.

Ăn sáng xong, chờ Diêu Hỉ đem tài sản mình gom lại cất vào balô to, Trần Hoài đi trước dẫn đường.

Lâm Giản xa lạ với vùng đất này, hơn nữa đến chân núi thường thấy rải rác mấy hang động đá vôi tương tự nhau, nếu không chú ý sẽ dễ dàng bị lạc. Ý nghĩ muốn đường ai nấy đi của cô nhanh chóng bị vứt bỏ.

Trần Hoài biết rõ bất kỳ địa hình địa vật nào, anh dẫn đường vòng quanh các hang động đá vôi, Lâm Giản và Diêu Hỉ chỉ lo theo sát anh. Khoảng nửa giờ sau, Trần Hoài dừng lại trước một hang động, ngoài cửa động chỉ có chút ánh sáng xuyên qua.

Lâm Giản ngửa đầu nhìn ánh sáng ngoài cửa động, cô nghi ngờ mặt trên cửa động chính là hòn đá mà hôm qua họ dừng chân trên ngọn núi tuyết.

Không biết họ cố ý đến đây để làm gì.

Trần Hoài và Diêu Hỉ mò mẫm tìm kiếm, ánh sáng trong động không tốt lắm, đồ đạc của Diêu Hỉ đầy đủ, chiếc đèn pin nhỏ cậu mang rất hiệu quả.

“Đưa đèn pin cho tôi.” Trần Hoài đột nhiên nói, Diêu Hỉ ném đèn pin qua. Trần Hoài cầm đèn pin đi vào lối hẹp bên trong hang, anh vừa bước mấy bước đã dừng lại nằm sấp xuống.

“Đội trưởng Trần, sao vậy?”

“Cậu có ngửi được mùi gì không?”

“Không có… Nhưng anh nói vậy, hình như có mùi.” Diêu Hỉ phân vân.

“Có cảm giác như mùi thối.” Lâm Giản không xa lạ với mùi này.

“Vậy đúng rồi.” Trần Hoài lại đứng dậy lấy đèn pin nhỏ chiếu tổng thể hang động, sau đó chọn một lối đi hẹp, chỗ hẹp nhất chỉ có thể một người nghiêng người đi sang. Trần Hoài đi tít đằng trước, đến lượt Diêu Hỉ, cậu ta suýt kẹt lại ở đó không ra được.

Rẽ qua bên này, bên trong có một hang động lớn hơn, cách đó không xa là mạch nước ngầm chảy róc rách, theo hướng mạch nước ngầm chảy vào hang động mới, phía trước càng tối đen như mực.

Trần Hoài dùng đèn pin chiếu quanh, Lâm Giản nhìn xung quanh, giây tiếp theo cô bỗng sững người nói: “Hình như đằng kia có người.”

Theo hướng ngón tay cô, Trần Hoài chiếu đèn pin qua, quả nhiên có một xác chết bị mạch nước ngầm đẩy đến khúc rẽ. Hang động đá vôi không có khí hậu lạnh như trên núi tuyết, lại bị ngâm trong nước nên thi thể bắt đầu có mùi hư thối.

Trần Hoài dường như không ngửi thấy mùi hôi thối trên cái xác, tiến lại gần, ngồi xổm bên mạch nước ngầm, cẩn thận soi đèn pin vào từng bộ phận cái xác. Bị nước ngâm lâu, xác chết sưng phình lên hết sức kinh dị.

Lâm Giản thấy Trần Hoài càng lúc dí vào càng gần, cô cũng căng da đầu nhìn qua, phải một lúc lâu sau cô mới nhận ra đó là râu quai nón.

“Vết thương trí mạng làm nứt xương sọ. Từ độ cao 2000 mét rơi xuống thì có lẽ là đến mức này.” Trần Hoài không lâu sau đứng dậy, nói với Diêu Hỉ.

“Lúc anh bảo em theo dõi hắn ta, do em bất cẩn bị hắn đánh lạc hướng. Sau đó em đi lên núi theo lời anh nói, đi theo dấu chân tới tảng đá kia thì thấy dấu vết vật lộn, như vậy là có thể hiểu rõ tất cả.” giọng Diêu Hỉ nặng nề.

Chuông điện thoại vang lên, Trần Hoài đi nghe điện thoại, “Phái một ít người lập tức đến hang động dưới chân núi để thu dọn thi thể.”

“Chỉ bắt được một người? Có thu hồi được đồ không?”

“Các cậu không cần thẩm vấn quá mức, chỉ cần ghi nhận lời khai đơn giản là được, nếu không thì không biết đến tháng năm nào mới trừ hết đám người này.”

Không biết đầu dây kia nói gì nữa, Trần Hoài bỗng lạnh lùng nói, “Có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm!”

Ra khỏi hang động tối đen, Diêu Hỉ luôn thích nói chuyện lại hiếm khi yên tĩnh.

Lâm Giản đã quen Diêu Hỉ luôn ríu rít, cậu ta chợt trầm lặng làm cô thấy lạ lùng. Trần Hoài dẫn đường, Diêu Hỉ cố ý chậm bước, đợi Lâm Giản đi lên cùng.

“Chuyện gì, nói đi.” Lâm Giản biết cậu ta có việc muốn nói.

“Cái, cái đó, Lâm Giản, chị có thể giúp khuyên đội trưởng Trần không.” Gương mặt to ngăm đen của Diêu Hỉ hơi đỏ lên.

“Khuyên chuyện gì.”

“Đội trưởng Trần mấy tháng nữa là kết thúc thời gian hỗ trợ cho Tây Tạng, thật ra anh ấy chỉ cần đợi đến hết thời gian là được. Chị không biết anh ấy truy đuổi đám người kia vất vả thế nào đâu, đám đó thật sự không dễ chọc, mấy năm trước mọi người tiêu tốn bao nhiêu sức người của cải mà không thu hoạch được gì, chị giúp khuyên anh ấy đừng liều mạng như vậy.” Diêu Hỉ nói xong thì vẻ nhẹ nhõm.

“Khuyên anh ấy? Tôi với anh ấy không thân.”

“Không phải chị là bạn gái của ảnh sao?”

“Ai nói?” Lâm Giản trừng mắt nhìn cậu.

“Vậy sao anh ấy còn…” Diêu Hỉ chưa nói xong, giọng Trần Hoài từ phía trước vang lên, “Sao lại nói nhảm nhiều vậy!”

Diêu Hỉ không ngờ tính toán của mình bị phát hiện, vì vậy lè lưỡi, có tật giật mình nuốt lời đang nói trở ngược vào.

Nghe chỉ được một nửa, Lâm Giản phiền không chịu nổi.

Hôm nay Trần Hoài có vẻ rất vội, lên đường vội vàng không ngừng chân một phút, đến trưa thì đến một chân núi khác, có thể thấy những lá cờ cầu nguyện phất phới khắp nơi, màu sắc rực rỡ tung bay trong gió phát ra tiếng phần phật.

Diêu Hỉ làm hết phận sự, chăm chỉ lập bếp nấu nướng, Lâm Giản hết hứng thú với bữa tiệc khoai tây của cậu ta.

Vừa rồi lúc đi, cô để ý thấy bên đường núi có một suối nước nóng tự nhiên, cô dò xét thử, nhiệt độ nước ấm vừa phải. Lâm Giản nhìn Trần Hoài, người đang cách đó một trăm mét quay lưng lại với cô, nhìn dáng vẻ anh có lẽ đang đi tiểu trên đám cỏ dại.

“Diêu Hỉ, tôi đi vệ sinh nhé.” Lâm Giản hét lên báo với Diêu Hỉ.

“Ừ, đừng đi xa quá, coi chừng lạc.” Diêu Hỉ đang tập trung nhóm lửa, nói mà không ngẩng đầu.

Lâm Giản lấy quần áo trong balô, để balô lại rồi đi.

Cô đi ngược về tầm một km thì tìm thấy suối nước nóng. Với người mấy ngày liền không được rửa mặt Lâm Giản thì suối nước nóng thiên nhiên này không khác gì ‘buồn ngủ gặp chiếu manh’.

Cô nhanh chóng cởi quần áo.

Trên đường không một bóng người, Lâm Giản ngâm mình trong suối nước nóng mù mịt hơi nước, thể xác và tinh thần thả lỏng ra. Năm ngày, tầm năm ngày nữa là anh ta sẽ dẫn mình đến đồn biên phòng. Cô nửa tỉnh nửa mê xem xét hành trình của mình.

Đột nhiên trên mặt sỏi đá có tiếng bước chân, nghe có vẻ không chỉ một người, bước chân gấp gáp.

Khu vực xung quanh không thể có người lạ xuất hiện. Lâm Giản mở bừng mắt, vươn tay đem quần áo và giày của mình đang để cạnh suối xuống, chìm cả người xuống nước lặn sâu vào bên trong.