Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 37: Thật sự xin lỗi!

“Anh… với Lâm Giản bắt đầu khi nào?” Vương Tuấn Bằng nghe tức ngực, nhưng không cam lòng, mặt ai oán hỏi lại.

“Anh nghĩ sao?’

“Tất nhiên tôi không biết! Lâm Giản từng từ chối tôi, nói em ấy không có hứng thú với đàn ông, mới đầu tôi còn tin là thật!” Vương Tuấn Bằng kể khổ với tình địch số một của mình. “Hai người bắt đầu khi nào? Tuy là tôi không phải lúc nào cũng theo dõi vòng bạn bè của em ấy nhưng mà tôi chưa từng thấy anh! Sao anh lại thành đôi với Lâm Giản? Không đúng lắm!” Vương Tuấn Bằng lẩm bẩm, nói rồi tự mình phủ định lại.

Thấy Trần Hoài không trả lời, anh bỗng ngước lên, mặt nhiều chuyện dò hỏi, “Vậy anh gặp anh trai Lâm Giản chưa?”

“Anh nói xem?” Trần Hoài không tỏ rõ ý kiến.

“Tôi đoán chắc hẳn anh chưa gặp anh trai em ấy. Chậc chậc, anh trai em ấy thực sự không chịu nổi, ngày thường thần bí như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng không biết làm cảnh sát kiểu gì. Lúc quan trọng thì thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt anh, chính xác tới mức dọa mình sợ. Nửa năm trước có lần tôi uống rượu say, to gan lên nên mới tới nhà em ấy lảm nhảm vài câu, rồi ngủ quên ngoài cửa nhà em một lúc. Anh đoán xem thế nào? Trên đường về tôi bị trùm bao tải đánh một trận, anh ta còn chọn đánh ở chỗ không tổn thương gân cốt, ghê gớm nhất là cứ lựa mặt tôi mà đánh, đánh cho tôi bầm dập mặt mũi trốn ở nhà tĩnh dưỡng gần cả tháng mới dám ra ngoài. Anh ta còn tàn nhẫn nói nếu tôi còn dám quấy rầy Lâm Giản thì sau này cứ gặp một lần đánh một lần! Vấn đề là tôi còn chưa đụng tới đầu ngón tay Lâm Giản, sao mà nói tôi quấy rối được chứ?”

“Nếu thật sự là vậy thì là cố ý gây thương tích”. Trần Hoài không nhanh không chậm nhắc nhở.

“Cũng không hẳn vậy, tôi nghĩ sớm muộn gì cũng là người một nhà, ra vô đụng mặt, đâu thể làm mất lòng anh vợ, nỗi bực bội, thiệt thòi này tôi nuốt xuống. Còn anh… anh… anh còn… còn to gan lớn mật dám cùng Lâm Giản vậy… vậy…, sau này mà bị anh trai em ấy biết thì coi chừng sẽ ‘xử’ anh!” Vương Tuấn Bằng nói tới đây thì mặt buồn bực mà không cam tâm, nhưng lại cảnh báo chân thành.

Nhưng mà, trải nghiệm đáng buồn của anh ta hiển nhiên không có tác dụng với Trần Hoài.

“Nghe anh nói vậy, tôi bỗng thấy người anh trai này khá thú vị.” Trần Hoài nói rồi còn cố tình xoa xoa cằm, ra vẻ không hề bài xích Lâm Cương.

Sao kết quả này trái ngược hoàn toàn với anh mong muốn… Vương Tuấn Bằng hơi ngây người, anh không ngại tự làm mất mặt mình để thuyết phục cho người đàn ông xa lạ này biết khó mà lui, sao kết quả lại đi chệch hướng…

Trong nhà tắm, tiếng vòi hoa sen ngừng lại.

Tắm có vẻ rất nhanh.

“Đi thong thả không tiễn.” Trần Hoài nói rồi đóng ngay cửa lại, nhốt Vương Tuấn Bằng không cam lòng đang nghĩ ra phương pháp khác ngoài cửa.

Anh quay người lùi lại, cửa nhà tắm đã bật mở.

Lâm Giản mới bước ra ngoài thình lình thấy Trần Hoài đang cởi trần, bên dưới mặc cái quần short của Lâm Cương. Mặc dù cái quần này không đáng giá gì nhưng dù sao cũng là đồ duy nhất của Lâm Cương để lại chỗ cô, cô dự tính hôm nay sẽ giặt sạch rồi xếp cất, không hiểu sao anh lại lên cơn động kinh mà mặc lần nữa. Chẳng lẽ anh thích cái quần nhức mắt này, gu anh đúng là một lời khó nói hết, nếu không sao mới về đã thay ra, đúng là… không coi mình là người ngoài. Đương nhiên cũng có thể là do bên Mêdog thiếu thốn, cho nên loại hàng vỉa hè cũng lọt mắt anh.

Lâm Giản còn đang suy nghĩ lung tung, Trần Hoài đã như không có gì mà đi tắm. Tắm xong đi ra anh vẫn mặc cái quần tây và áo thun kiểu quê mùa mà anh mua ban sáng.

Lâm Giản chạy xe dưới nắng chói chang hơn mười phút, về nhà thì thấy hơi choáng váng, tuy tắm rửa đã mát mẻ nhưng vẫn thấy mệt mỏi, “Anh đổi chuyến bay lại thành mấy giờ?”

“22 giờ.”

“Vậy tôi đi ngủ trưa, muộn tí thì đi ăn cơm trưa.”

“Được.”

Lâm Giản đặt đồng hồ báo thức, có lẽ cô ngủ say quá nên đồng hồ báo thức cũng không đánh thức cô dậy. Đến lúc tỉnh dậy đã là 4 giờ chiều, nắng chiều nghiêng nghiêng.

Mỗi khi Lâm Giản thức dậy đều thấy đói bụng, cô đi rửa mặt xong ra thấy Trần Hoài còn ngồi ở sô pha lật xem quyển sách của cô để bên cạnh, có vẻ là đã đọc được nửa quyển.

“Xin lỗi tôi ngủ quên mất, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong thì anh ra sân bay.”

“Cũng được.” Trần Hoài thản nhiên đặt sách xuống.

“Tối nay anh muốn ăn gì?” Lâm Giản lịch sự hỏi.

“Còn sớm mới đến 10 giờ, có thể đến tiệm nào đó giết thời gian là được.”

Cô suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.

Từ cửa tiểu khu đi ra, Lâm Giản gọi xe đi vòng qua hơn nửa thành phố, dẫn Trần Hoài đến một khu đô thị sắp bị phá dỡ. Đi ngang qua những con hẻm nhỏ, có thể nhìn thấy những bức tường được vẽ bằng sơn nghệch ngoạc. Một số nhà đã khởi công phá bỏ, gạch ngói ngổn ngang, gạch vụn đầy đất trông hết sức lộn xộn.

Nhưng đi vào bên trong thì một khu chợ đêm ồn ào xuất hiện.

Thời gian này mấy người bán hàng rong đã bắt đầu bày hàng, quần áo loại mười mấy tệ một cái treo bán khắp nơi, trên mấy tấm bìa cứng viết bằng bút đen mấy chữ linh tinh về giá cả; cách chỗ bán quần áo là mấy người bán hàng chiên đang rao hàng, gió chiều thổi qua mang theo mùi chiên giòn trên chảo nóng.

Nghe mùi là thấy đói.

Trong khu này đa phần là người ngoại tỉnh, đến từ đủ các thành phố lớn, làm những công việc ở tầng thấp nhất trong các ngành sản xuất, họ tập trung thuê nhà ở đây, vì vậy có những nơi bán quần áo, ăn uống phù hợp nhu cầu phục vụ cho họ. Ban ngày họ đi làm bên ngoài, ban đêm thì quay về khu vực giá cả rẻ này sinh hoạt, coi như có chỗ dung thân.

Nhưng mà khu vực này sắp bị phá bỏ hoàn toàn để quy hoạch lại, thay thế bằng những tòa nhà bê tông cốt thép mới, những người lao động chân tay lang thang bên ngoài một lần nữa phải tìm tới những nơi giá rẻ để đặt chân, nhưng mà những nơi như thế sẽ càng ngày càng khó tìm hơn.

Lâm Giản đi ngang qua một quầy bán hàng rong nhỏ, bỗng ngồi xổm xuống, nhặt một cái quần kiểu dáng gần giống cái quần của Lâm Cương lên, chỉ khác là màu sắc và hoa văn không lòe loẹt.

“Bao nhiêu?” Cô hỏi.

“50 một cái.” Người bán hàng nhìn quần áo Lâm Giản, báo một cái trên trời.

Lâm Giản lựa lấy hai cái màu sắc - hoa văn tối màu, đứng dậy trả tiền.

Vừa lúc đó bên cạnh có một ông chú đi tới, cầm cái quạt mo to phe phẩy, ngồi xổm xuống cũng lựa cùng Lâm Giản, “Một cái 15, 2 cái thì phải bớt thêm, 25 hai cái.” Ông chú nói rồi lấy ra mớ tiền dúm dó đưa cho bà chủ.

Người phụ nữ trung niên bán hàng mặt sạm đen vì nắng nhìn ông chú, rồi nhìn Lâm Giản vẻ xấu hổ.

Lâm Giản dường như không nghe người kia trả giá, đưa 100 qua. Người chủ hàng lúng túng tìm 50 trả lại cho cô, xấu hổ giải thích: “Ông ấy là khách quen nên bán rẻ.” Hơn nữa để thể hiện thành ý còn rộng rãi lấy cái túi nilon đỏ to nhét 2 cái quần Lâm Giản cầm vào.

“Loại quần này mặc rất thoáng, chồng cô mặc là bao mát mẻ.” Chủ quầy hàng là người biết ăn nói, nhìn Trần Hoài bên cạnh không lên tiếng, sợ anh sẽ trả giá bắt mình thối thêm 25 đồng, vì vậy ân cần bổ sung.

Lâm Giản nhận lấy rồi quay người đi, không đáp.

“Đúng là chuyên sửa đồ cổ, mua đồ nhìn y như đồ cổ, y như cho mấy ông già bảy tám chục tuổi, anh của em chưa chắc thích nó.”

Lâm Giản không nói lời nào, dẫn anh đi qua con phố rộn ràng nhốn nháo. Đi đến chỗ rẽ cuối phố, ngồi xuống một quán ăn gọi đồ ăn.

Trong không khí vẫn còn nhiệt độ nóng bức ban ngày, thổi vào người ấm áp dễ chịu.

Lâm Giản gần như gọi hết đồ có trong thực đơn, tới khi chủ quán nhắc là hai người không ăn hết thì cô mới ngừng. Chủ quán đem bia đá lên. Miệng lưỡi khô khốc, Trần Hoài mới khui ra là cô đã tự rót cho mình một ly.

“Tôi với anh trai sống ở đây mấy năm, hồi đó chúng tôi nghĩ đây là quán ăn ngon nhất. Lúc đó dễ dàng thỏa mãn, một tháng đến đây gọi một món là đủ cho hai anh em tôi ăn một bữa ngon, chủ quán không ghét bỏ chúng tôi gọi đồ ăn rẻ tiền, nấu đồ ăn ngon mà đủ lượng.” Cô uống một ly bia lạnh, nhắc chuyện cũ, có lẽ đây là một trong số ít những điều vui vẻ nên đôi mắt phượng dài của cô hơi nhướng lên, người tràn đầy sức sống hiếm khi thấy được.

Anh không trả lời, rút thuốc ra châm lửa.

Mấy ly xuống bụng, bụng đói mà uống nên cô đã hơi say, nói nhiều hơn bình thường, “Sao anh lại chạy tới nơi xa xôi đó một mình vậy?”

“Tửu lượng không nhiều thì đừng làm mất mặt.” Trần Hoài vươn tay lấy ly bia cô mới rót đầy đem tới trước mặt mình, cầm lên uống cạn.

Cô không giành lại, mấy món ăn mang lên lần lượt, bụng Lâm Giản nóng lên, cô không tiếp tục đề tài mà cúi đầu ăn cơm trắng.

Hai người câu có câu không trò chuyện, bữa cơm này kéo dài cả tiếng đồng hồ.

Khi đi về, chợ đêm ồn ào đã yên tĩnh lại tự lúc nào, những người thuê trọ ở đây phải dậy sớm đi làm nên thường ngủ sớm, chợ đêm cũng dẹp sớm. Trên đường đầy rác, vỏ dưa, trái cây vụn vứt đầy đường, gần như không có người qua lại.

Đi qua con hẻm nhỏ, Trần Hoài nhìn thấy nhà vệ sinh công cộng trước mặt, có một ngọn đèn đường cạnh đó.

“Ở đây chờ tôi, đừng đi đâu.” Tối nay uống mấy ly bia, anh hơi mắc tiểu.

“Ừ.” Cô gật đầu.

Sau khi Trần Hoài vào nhà vệ sinh, Lâm Giản cho tay vào túi quần mới sực nhớ hai cái quần short mình mua đã để quên ở quán ăn. Nếu anh đi về luôn thì coi như cô mất hai cái quần rồi. Từ đây quay lại đó, nếu cô đi nhanh thì tầm 3 phút là quay về đây. Nghĩ vậy, Lâm Giản chạy ngược về quán ăn.

Chưa tới một phút thì Lâm Giản đã chạy đến góc đường, nhìn thấy quán ăn ngay phía trước, đột nhiên có cánh tay người lạ từ phía sau vươn tới bịt miệng kéo cô lại. Đèn đường ở đây có cũng như không, ánh sáng tối tăm. Lâm Giản bị kẻ lạ mặt kéo lại, cô theo bản năng dùng cùi chỏ giật ra sau thúc kẻ đó. Kẻ đó có vẻ bị đau nên chửi một câu, ngay sau đó bên hông cô có đồ vật chạm vào.

Là súng thật. Nòng súng, có cả tiếng lên đạn.

Cô không chống cự, để cho kẻ đó kéo cô đến bức tường bị phá bỏ hơn phân nửa, chỗ đó tối như mực. Có vài người ở đây, trong hỗn loạn cô không biết kẻ nào ra tay, ngay sau đó cô bị nhét đồ vào miệng, tay bị trói giật ngược ra sau lưng, có người xé quần áo cô, cũng có kẻ sờ loạn xạ lên đùi cô, may mà hôm nay cô mặc quần dài, áo chiffon, tên đó xé vào lần vẫn không rách, dứt khoát nắm hai bên cổ áo cô xé toạc qua hai bên, nút áo bên dưới của cô đứt hơn phân nửa. Cô lập tức nhận ra nhóm người này sẽ làm gì, theo bản năng cuộn người lại. Thân trên lộ ra ngoài, có kẻ đè cổ cô, có kẻ tiếp tục cởi quần áo cô, trong lúc rối loạn có kẻ sờ ngực cô.

“Chậc chậc, không ngờ kiếm được…”

Phía trước có ánh sáng đèn pin, mái tóc dài của cô bị kéo giật ra sau, nửa người trên trần trụi bị chụp ảnh lại, đèn flash lóe lên liên tục.

“Có người đến!” Có kẻ canh gác báo động, đám người đó vội vàng bỏ chạy.

Không tới nửa phút sau, một bóng dáng quen thuộc lướt qua con phố bên ngoài. Anh ngoài sáng, cô trong tối, cô đã thích ứng với bóng tối ở đây nên có thể nhìn thấy Trần Hoài rất rõ. Mặc dù miệng cô bị bịt kín nhưng nếu cố gắng vẫn có thể tạo ra tiếng động. Lâm Giản nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nhanh chóng chạy ngang, qua cơn sợ hãi, cô nín thở, mãi đến khi xác nhận anh đã chạy xa cô mới cong gối, cố gắng rút thứ nhét trong miệng xuống.

Sau vô số lần cố gắng, cuối cùng thứ vải gay mũi trong miệng cô đã được cô dùng đầu gối kéo ra được. Cô thở thoải mái hơn, lúc này mới bắt đầu dùng sức cởi trói cho tay.

Trần Hoài đã chạy ngược về, anh rất vội vàng, tiếng thở hổn hển, không ngừng gọi tên cô.

Khóe môi cô giật giật nhưng vẫn không lên tiếng, tiếp tục giãy dụa hai tay bị trói sau lưng. Cuối cùng, cô đã tự giải thoát mình được. Trong bóng đêm, Lâm Giản lần mò kéo áo mình lại, cổ áo bị xé rách, nút áo cũng không còn, làm thế nào cũng không thể chỉnh lại hình dáng ban đầu. Cô nhớ trong túi còn có mấy cái kim băng, sờ soạng trên mặt đất thì lát sau tìm được mấy cây kim băng, ghim từng cái một vào chiếc áo đang bung ra. Cô đứng lên, phủi bụi đất dính trên người, thậm chí còn lấy tay vuốt lại mái tóc dài rối tung, sau đó mới từ bóng tối đi về phía con đường tối tăm trước mặt.

Không đến nửa phút sau, anh đã chạy lại, bất ngờ thấy cô đứng ở giữa đường. Lửa giận bốc lên, anh tức giận mắng: “Chán sống rồi à? Đi tiểu ra là không thấy bóng người!”

Cô không trả lời, nghiêng người qua một bên, tay siết chặt túi xách của mình, vài giây sau lên tiếng: “Anh gọi xe trước đi.” Lâm Giản nói rồi tự mình đi về trước, bước chân nhẹ nhàng, đèn đường ánh sáng mờ mờ, trong bóng đêm không nhìn ra cô có gì bất thường.

Khu này đang phá dỡ nên rác chất đống bên đường, ô tô sẽ không chạy vào những con hẻm phức tạp bên trong này.

Đúng là ra tới ngoài không lâu thì có xe. Sau khi lên xe, Lâm Giản nói: “Tới sân bay Tiêu Sơn.”

“Đi tiểu khu XXX.”

Hai người đồng thanh.

“Rốt cuộc là đi đâu? Nói chắc đi.” Tài xế ngơ ra.

“Đi tiểu khu XXX!” Giọng Trần Hoài nặng nề lặp lại, tài xế thấy anh đang tức giận nên ngoan ngoãn im lặng.

Giao thông thuận lợi, đi thẳng một đường hơn nửa tiếng sau là xe ngừng trước tiểu khu cô ở.

Trần Hoài cùng xuống xe, không giữ tài xế lại.

“Anh tự bắt xe đi sân bay đi, kẻo lại trễ chuyến.” Cô nói rồi cũng không ngoảnh lại, đi thẳng vào bên trong. Mới đi tới mép vành đai trồng cây xanh phía trước, cô đột ngột ngồi xổm xuống, nôn điên cuồng. Trong đầu cô chỉ cần nhớ lại ánh sáng chói mắt của ánh đèn flash, còn có những thứ dơ bẩn hèn hạ còn lưu lại trên người cô, bàn tay mang theo mùi mồ hôi chua loét là cô buồn nôn đến trời đất quay cuồng.

Một lúc sau, cô nôn đến tận mật, vẫn ngồi yên bất động, tay phải ấn trước ngực muốn cố gắng đè nén cơn buồn nôn lại, túi xách bị ném bên chân.

Cô không dám động đậy, ngồi yên như hóa đá.

Cô không muốn trở thành điểm yếu của Lâm Cương.

Nhưng cô đã là như thế.

Thật sự xin lỗi.

Điện thoại đang đổ chuông reo vang.

Anh đến gần ngồi xuống, lấy điện thoại trong túi xách cô ra, nhìn tên của luật sư Vương đang nhấp nháy trên màn hình, có lẽ là có việc gấp, anh bấm loa ngoài: “Cô Lâm, anh trai cô không thể khiến người khác bớt lo được. Cô nói xem chúng ta tốn bao nhiêu công sức vì anh ta, tôi đang định thuyết phục anh ta tiết lộ thêm thông tin, cố gắng tranh thủ lập công để được xử nhẹ hơn. Kết quả vừa rồi anh ta chủ động tìm người thay đổi khẩu cung, đem những việc trước đây phủ nhận ôm lại như trước! Đây không phải là cố tình chơi người ta sao? Cô nói xem đầu óc anh ta rốt cuộc là nghĩ gì vậy? Ngày khởi tố đã gần tới, nếu anh ta còn lật lọng như vậy thì cô có tìm một trăm luật sư át chủ bài cũng không cứu được anh ta! Cho dù cô muốn đập vỡ bảng hiệu danh tiếng của tôi thì tôi cũng không muốn tiếp nhận vụ án này!” Vương Hối Khang quá tức giận nên Lâm Giản vừa nhận máy là anh ta nã một tràng như súng liên thanh.

Cô giơ tay tắt màn hình, giọng Vương Hối Khang bị cắt ngang.

Cô đứng lên, nhưng vừa rồi ngồi yên lâu quá nên đứng lên choáng váng. Lúc ngồi xổm nôn điên cuồng, những cây kim băng cô cài bung ra lúc nào mà cô không hề hay biết.

Ở đây đèn đường sáng choang, cô đứng lên, anh đã nhìn thấy cổ áo cô mở toang, bụi đất dính trên phần ngực trắng nõn của cô trông giống dấu tay, hơn nữa còn là dấu vết của không chỉ một người.