Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 39: Man hay không man có thể nhìn ra?

Cúp điện thoại Chu Vi, Lâm Giản bật đèn, đứng dậy nhìn ra cửa sổ, trời vẫn còn mưa to. Cô mở ứng dụng gọi xe, thêm 200 tệ tiền boa, mấy phút sau có người nhận đơn.

Lâm Giản thay quần áo rồi cầm ô ra ngoài, sợ mưa lớn làm ngập đường, cô thay đôi dép lê, còn mang một đôi dự phòng cho Chu Vi.

Từ lầu một bước ra, sức gió bên ngoài mạnh hơn cô nghĩ, ô che mưa như muốn bay đi. Khi cô đến cổng tiểu khu thì đã bị mưa tạt ướt người.

Tài xế đã ngồi trong xe đợi, Lâm Giản ngồi vào xe, lau nước mưa trên mặt. “Hơn nửa đêm còn phải ra sân bay gấp à?” Tài xế bấm đồng hồ, chỉnh cần gạt nước về mức nhanh nhất, anh đang định về nhà thì thấy có người gọi xe, còn tăng 200 tệ tiền boa, khó lái thì khó lái nhưng vẫn nhanh chóng nhận đơn.

“Dạ.” Lâm Giản đáp, quay đầu nhìn màn mưa bên ngoài ngẩn người.

Bình thường từ nhà cô đến sân bay, nhưng hôm nay trời mưa chỉ đi hơn nửa giờ.

Trước khi đến sân bay, Lâm Giản đã điện thoại cho Chu Vi, không ngờ con nhóc kia còn lằng nhằng trong đó không chịu ra.

Lâm Giản người ướt sũng, mang đôi dép lê đi vào, giận sôi máu nói qua điện thoại, “Chị đại Chu, dịch vụ của tao đã là tiêu chuẩn năm sao rồi, tốt xấu gì mày cũng phải năng suất lên chút chứ.”

“Mày có thấy biển báo hàng không xxx phía trước không? Rẽ phải, đi tới trước, có bất ngờ lớn chờ mày.” Chu Vi ra vẻ bí mật chỉ đường.

Lâm Giản không hề hứng thú với bất ngờ như lời Chu Vi, cô ấy đúng kiểu ‘rảnh rỗi sinh nông nỗi’, thực ra rất hợp với Vương Tuấn Bằng.

Sân bay giờ này trống trải, người qua lại thưa thớt.

Lâm Giản đi theo lời chỉ của Chu Vi, đánh một vòng xa.

“Em yêu, bên ngoài mưa to gió lớn vậy mà tới đón tao, tao cảm động muốn lấy mày quá!” Phía trước thình lình xông ra một bóng người, Chu Vi nhào tới ôm chặt cô.

“Bây giờ tao hối hận rồi, tới đón mày đúng là thừa thãi.” Lâm Giản không khách sáo đẩy cô ra, “Sau này đừng làm ra vẻ vậy nữa.”

“Mày cho là tao làm ra vẻ hả - nói cho mày nghe một điều bất ngờ lớn!” Chu Vi vừa nói vừa kéo Lâm Giản tới dãy ghế đằng trước, đối mặt với một người thanh niên trẻ hùng hồn giới thiệu: “Thiệu Dũng – bạn trai tao, mày nói coi có bất ngờ không, ngạc nhiên không?”

Chu Vi là người luôn có khả năng thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Cô vừa cất tiếng, một người đàn ông ngồi cách mấy hàng ghế đó nghe tiếng nhìn lại.

Bốn mắt giao nhau.

Tình cờ thật.

Đúng thật là anh chưa lên máy bay, có lẽ chuyến bay bị hoãn, anh còn ở đây nghỉ ngơi chờ đợi.

“Lâm Giản, bạn thân em.” Chu Vi giới thiệu Thiệu Dũng và Lâm Giản.

“Chào cô, tôi vẫn thường xuyên nghe Chu Vi nhắc đến cô, rất vui được gặp cô.” Người đàn ông mỉm cười, gương mặt tươi tắn mê người, có thể thấy được việc đối nhân xử thế chỉnh chu.

“Anh ấy vì muốn ở cùng tao mà theo tao về Hàng Châu, sau đó chuyển chuyến bay đến Thành Đô mà không ngại phiền.” Chu Vi giải thích với Lâm Giản.

“Vi Vi, em trông hành lý giúp, anh đi toilet.” Thiệu Dũng nói.

“Anh đi đi,” Chu Vi gật đầu, Thiệu Dũng rời đi, Chu Vi ghé vào tai Lâm Giản nói nhỏ, “Mày có để ý thấy anh chàng ngồi hàng ghế thứ tư bên phải không? Má ơi, manly cực! Thật là chỉ hận gặp nhau quá muộn, tao là hoa đã có chủ, tiếc quá…”

“Man hay không man mày nhìn là biết hả?” Lâm Giản hơi nhướng mày.

“Quần áo anh ta ướt hết, chắc là bị mắc mưa. Mày không thấy cơ bắp ẩn hiện của anh ta hả? Má ơi, dáng người này trong truyền thuyết kêu là mặc quần áo nhìn gầy còn cởi ra thì cơ bắp. Theo tao thấy là tuyệt đối To, Sống động, Tốt!” Chu Vi nói chẳng cần kiêng dè.

Lâm Giản trừng mắt nhìn Chu Vi, cảnh cáo cô ấy câm miệng, thính giác thị lực Trần Hoài tinh kinh khủng, khoảng cách mấy mét này chắc chắn là anh nghe được.

“Nhưng mà mày đừng lo, bà đây là hoa có chủ, không bao giờ ‘ăn trong chén ngó trong nồi’. Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là bạn thân tốt nhất Trung Quốc!” Không ngờ Chu Vi nói xong thì đi thẳng tới chỗ Trần Hoài, cực kỳ tự tin hỏi, “Anh chàng đẹp trai, độc thân à?”

Trần Hoài nheo đôi mắt dài của mình, mặt không nhìn ra biểu cảm.

“Có thể kết bạn được không?”

Trần Hoài tựa lưng vào ghế ngồi, khí thế trên người thu lại, khóe mắt lướt nhìn Lâm Giản đang đi dép lê cách đó vài bước, biểu hiện ‘một lời khó nói hết’.

“À, đó là chị em của tôi, độc thân, tôi là bạn thân nhất của cô ấy mà tôi đột nhiên hết cô đơn, sợ cô ấy bị kích thích lẩn quẩn trong lòng, cho nên tìm người giới thiệu cho cô ấy.” Chu Vi thao thao bất tuyệt, cô phát hiện chuyện mai mối này mở đầu được rồi thì những lời sau đó dễ dàng.

“Lẩn quẩn trong lòng? Không nhìn ra cô ấy yếu ớt mong manh thế.” Mặt Trần Hoài thoáng hiện ý cười, cơn buồn ngủ trước đó tan đi không ít.

“Chị em của tôi xinh đẹp thế kia, một đống tuổi còn chưa từng yêu đương, mặt xinh dáng đẹp, tôi mà là đàn ông thì cưới cô ấy lâu rồi.”

“Thật à?” Anh nói rồi lại liếc nhìn Lâm Giản.

“Anh làm nghề gì? Quê ở đâu vậy?” Chu Vi thấy có triển vọng nên hăng hái hỏi thêm.

“Bạn em cứ gặp ai là cũng giới thiệu cho em à?” cuối cùng Trần Hoài cũng đứng lên, lười biếng hỏi phía trước.

“Hôm nay nó quên uống thuốc thôi.” Lâm Giản liếc nhìn Chu Vi như con ngựa thoát cương, mặt vô cảm đáp.

“Bạn? Không lẽ hai người quen nhau?” Chu Vi nghe có chỗ không đúng, mặt nghi ngờ hỏi lại.

“Hai giờ trước tôi mới ra khỏi nhà cô ấy, cô nói xem?” Trần Hoài cười cười nhìn Chu Vi. Bên ngoài mưa gió, Chu Vi còn đang kéo xe hành lý, Lâm Giản xuất hiện ở đây mang đôi dép lê ướt sũng, hiển nhiên là đi đón kẻ dở hơi trước mặt, đúng là rảnh tới đau trứng.

“Nhà của nó?” Chu Vi khoa trương bịt miệng lại, cô hiểu thói quen ở sạch quỷ quái của Lâm Giản. Ngoại trừ Chu Vi và Lâm Cương, Lâm Giản gần như không cho bất kỳ ai đến chỗ cô ấy ở, chứ đừng nói tới là người khác phái. Theo như cô biết, Vương Tuấn Bằng quyết tâm theo đuổi Lâm Giản mà mua nhà cùng tầng với cô ấy mà hơn nửa năm trời còn chưa được bước vào nhà, thế mà người đàn ông xa lạ trước mắt này lại đường hoàng nói mấy giờ trước từ trong nhà cô ấy ra.

Nửa đêm, ‘phi gian tức đạo’*. (Phi gian tức đạo: không phải kẻ gian thì là trộm cắp.)

Chu Vi tự bổ não với đủ loại hình ảnh không phù hợp trẻ em, quay lại bên cạnh Lâm Giản, nói nhỏ bên tai cô ‘hận rèn sắt không thành thép’: “Thời gian tao vắng bóng mày lại dám ngủ chung với người khác phái, mày quá trời rồi! Làm hại tao vừa rồi bị xấu hổ! Thảo nào mà tới đón tao nhanh vậy, nói thật đi, thật ra là âm thầm tới đưa tiễn đúng không?”

Thiệu Dũng đi từ toilet ra, Chu Vi nhanh chóng đẩy hành lý của mình và Thiệu Dũng đẩy sang đó, nhìn dáng vẻ là cố ý để không gian lại cho Lâm Giản và Trần Hoài.

“Bạn tôi.” Lâm Giản giới thiệu Chu Vi ngắn gọn.

“Tính cách bổ sung cho nhau rất tốt.” Trần Hoài khẽ gật đầu, nhớ Chu Vi ban nãy ríu rít không ngừng, tính cách Lâm Giản mà có thể chịu đựng thì xem như là chuyện lạ, “Nếu muốn đi thì lúc nào cũng có thể đến tìm anh, lúc đó chắc hẳn anh có thời gian, hai ngày trước khi mở phiên tòa anh sẽ đưa em về.”

Lâm Giản im lặng.

Anh đứng lên, có vẻ muốn đi ra cổng lên máy bay. Cô nhìn anh đi xa, khóe môi giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì.

Ngay lúc Lâm Giản định quay người, anh bỗng quay lại, sải bước đến bên cạnh cô, “Hay là đánh cuộc, nếu anh trai em có cơ hội chuyển lời thì chắc chắn muốn em rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.” Anh khẳng định, rồi đi về phía cổng ra máy bay, không lâu sau đã biến mất khỏi tầm mắt cô.

Chuyến bay của Trần Hoài sớm hơn chuyến bay Thiệu Dũng nửa giờ.

Ngay khi anh rời đi, Chu Vi đã lén lút quay lại. “Chậc chậc, mày lợi hại, im ỉm mà tóm được một anh soái ca, lù đù vác lu mà chạy.”

Lâm Giản liếc nhìn Chu Vi vẻ mặt nhiều chuyện, hối hận vì tối nay mình động kinh mới tới đón cô.

Lại đón taxi quay về, Chu Vi cùng về chỗ Lâm Giản.

Bình thường nếu Chu Vi đến đây sẽ ngủ bên phòng ngủ phụ, Lâm Giản nhớ tới tấm chăn được gấp như đậu hũ kia thì đổi ý để Chu Vi ngủ trong phòng ngủ chính với cô.

“Tao muốn ngủ ở bên phòng kia! Tao không muốn ngủ trên giường mà mày với tên lưu manh kia lăn lộn!” Chu Vi nói nhăng nói cuội xoi mói.

“Lăn lộn cái đầu mày! Ngủ không thì tùy!” Lâm Giản buồn ngủ ngáp dài.

“Được được, tao ngủ là được chứ gì!” Chu Vi than thở, nằm xuống không lâu đã ngáy nhỏ, dù sao cũng là bôn ba trên đường, sức lực cạn kiệt.

Sáng sớm hôm sau, Chu Vi ngủ tới khi tự tỉnh, đưa đồ mua cho Lâm Giản rồi xách vali rời đi.

Chạng vạng, Vương Hối Khang chủ động hẹn Lâm Giản.

“Cảnh sát vẫn đang trong quá trình thu thập chứng cứ, nhưng anh trai cô đã nhiều lần ám chỉ với tôi là anh ấy muốn cô nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Có đi hay không tùy cô, tôi chỉ có nhiệm vụ chuyển lời.”

Đúng thật là bị anh đoán trúng.

Điều anh nói, thật ra cô cũng biết.

“Tôi hiểu. Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, hai ngày trước khi mở phiên tòa của anh ấy tôi sẽ quay về, đến lúc đó nhờ anh sắp xếp cho tôi vào thăm một lần. Tôi sẽ làm cho anh ấy lật ngược toàn bộ khẩu cung.”

“Tự tin như thế?”

“Đôi khi đánh cược là điều cần thiết. Trong thời gian tôi không ở đây, việc của anh tôi đều nhờ anh. Nếu có bất kỳ biến động gì, anh có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Những việc khác anh cứ yên tâm, cho dù kết quả án như thế nào tôi đều thanh toán đủ cho anh.”

“Tin tôi thế à?”

“Dùng người không nghi nghi người không dùng.” Lâm Giản nói rồi mới phát giác lời này hình như hơi quen tai.

Sau khi chia tay Vương Hối Khang, Lâm Giản quay về đóng gói đồ đạc.

Mục đích lần này của cô vẫn là đi tìm người, không định đi bộ nữa, chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay đổi. Trước khi đi, cô đến siêu thị mua sắm rất nhiều đồ đạc, chủ yếu là nhu yếu phẩm hàng ngày, cô còn mua thêm một bao thức ăn cho chó.

Rút kinh nghiệm lần trước, Lâm Giản vào Tây Tạng một cách suôn sẻ. Đến thị trấn Bayi*, cô nhờ chủ nhà trọ giúp liên hệ với một tài xế có kinh nghiệm người Môn Ba, hôm sau trời chưa sáng đã lên xe đi Mêdog. (Thị trấn Bayi, thuộc quận Bayi của thành phố Linzhi, khu tự trị Tây Tạng, nằm ở phía đông nam của khu tự trị Tây Tạng, trên bờ bắc của sông Yarlung Zangbo và hạ lưu của Niyangqu.)

May là người tài xế kia quanh năm lái xe, quen thuộc với Mêdog lẫn thị trấn Cam Đăng xa xôi kia, Lâm Giản tiếp tục ngồi xe đến đồn cảnh sát biên phòng nơi Trần Hoài đóng quân.

Cô đi từ lúc 4 giờ sáng, đến nơi mới tầm 3 giờ chiều.

Nắng như thiêu đốt, chỉ có lão Bộc và Tây Môn Khánh giữ nhà, những người còn lại không biết chạy đi đâu.

Lâm Giản vừa xuống xe, Tây Môn Khánh đã lao ra, xém tí nữa là làm cô loạng choạng ngã xuống đất.

Lâm Giản đem hành lý để trên hành lang khu nhà ở, lão Bộc thấy cô không hề ngạc nhiên, chỉ cười hồn hậu: “Chưa ăn trưa phải không? Tôi đi hấp mấy cái màn thầu cho cô.” Nói rồi thì chạy vô bếp.

Lâm Giản nhìn dãy văn phòng cửa đóng then cài, cô đi vòng một vòng đến vườn rau, trên đất mọc đầy cỏ dại.

Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, nắng chiều chiếu làm cô hơi chóng mặt. Lâm Giản quay về bếp lấy chiếc nón bằng lá to với cái áo tơi của lão Bộc, không biết là đồ che nắng hay che mưa, Lâm Giản trùm lên người rồi ra vườn rau, dù gì cô cũng hy vọng được ăn những nguyên liệu tươi ngon nhất khi ở lại đây một thời gian.

Tự mình làm việc, cơm no áo ấm.

Lâm Giản mặc cái áo tơi, đầu đội nón lá to, ngồi chồm hổm trên đất nhổ cỏ.

Cô ngồi cặm cụi nhổ cỏ, không biết được bao lâu, có người tới gần cũng không chú ý.

“Lão Bộc, cỏ này đâu cần nhổ sạch sẽ tới vậy.” Bên tai có tiếng nói quen thuộc, sau đó là tiếng mở khóa lưng quần lách cách, lại có tiếng động kỳ dị vang lên.

Cô đang định ngẩng lên nhìn, khoảng đất cách chỗ cô ngồi nửa mét đã ướt đẫm, “Nghe Diêu Hỉ nói hết phân bón rồi phải không? Lần sau lên huyện nhớ mua một ít về.”

- -------------------