Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 45: Thần hồn điên đảo

Tầm mắt Trần Hoài nhìn về trước, đã mấy phút trôi qua mà vẫn không có động tĩnh gì.

Anh lại nhìn xuống đồng hồ, không hiểu sao lòng thấy bất an. Trần Hoài lấy điện thoại ra, muốn bấm số Lâm Giản, ngẫm nghĩ lại bỏ điện thoại vào túi, bước nhanh tới hướng nhà xưởng bên trong.

Cửa cuốn mở nửa người vẫn còn như cũ, vừa vào anh đã phát hiện còn một dãy nhà xưởng nối liền với khu này, cửa cuốn khu nhà đó bị đóng chặt.

Tim anh chùng xuống, cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt.

Trần Hoài chạy một mạch đến cánh cửa cuốn đang đóng, chân vừa đến nơi đã nghe giọng cuồng loạn của Đổng Tự bên trong.

Lực tay Đổng Tự càng mạnh, Lâm Giản thấy cổ mình sắp bị anh ta bẻ gãy. Cô muốn ho nhưng không thành tiếng, ý thức mất dần, ngay cả gương mặt Trần Hoài cũng dần chìm lấp trong ký ức, mắt tối sầm lại trong bóng tối vô tận.

Một tiếng động rất lớn vang lên, cánh cửa cuốn đang đóng được kéo lên phân nửa, Đổng Tự ngẩng lên, một bóng người từ sau vọt tới, lao vào anh ta.

Đổng Tự định ném Lâm Giản ra để tự vệ, Trần Hoài đã đấm thẳng đến, Đổng Tự không kịp ném Lâm Giản ra, chỉ kịp nghiêng người tránh đi. 6 năm huấn luyện cần mẫn rèn luyện, tự hào thân thủ không tệ, nhưng so với Trần Hoài thì hiện rõ sự chênh lệch cao thấp.

Trong bóng tối, chỉ có tiếng xương gãy vang lên giòn tan, bàn tay Đổng Tự đã bị Trần Hoài vặn trật khớp.

Trước mặt anh ta là một con sói cao nguyên đang vận sức lao lên khí thế chết người.

Thất thủ một lần, một tay Đổng Tự mềm rũ bên người, may mà mục đích của Trần Hoài không phải anh ta mà là Lâm Giản, điều này cho Đổng Tự một khoảng thời gian quý báu để sửa chữa lỗi lầm.

Đổng Tự né chiêu hiểm của Trần Hoài nên bất giác lui lại vài bước, Trần Hoài đã nhào đến chỗ Lâm Giản đang nằm dưới đất, vừa nhanh chóng ấn nhân trung và hổ khẩu* của cô vừa giữ sức đề phòng Đổng Tự cách đó vào bước chân có thể tấn công bất kỳ lúc nào. (Nhân trung là khoảng giữa môi và dưới mũi; hổ khẩu là khoảng giữa ngón cái & ngón trỏ. Hình minh họa cmt)

Quả nhiên giây tiếp theo Đổng Tự đã nhào về phía Lâm Giản. Lâm Giản đã hôn mê, hành động không tiện, Trần Hoài sẽ dốc hết sức bảo vệ cô ta, như thế thì những đòn chủ động tấn công của anh ta sẽ suy giảm.

Đổng Tự tính không sai, những năm tháng rèn luyện đã cho Đổng Tự kỹ năng không tồi, nắm vững kỹ thuật chiến đấu. Đổng Tự mới nhào đến được nửa đường, Trần Hoài đã đứng dậy, tung chân quét thẳng qua mặt Đổng Tự, một luồng gió mạnh phất qua, bụi bay mù mịt. Đổng Tự nhảy lên né qua, cú chém tay tiếp theo của Trần Hoài từ không trung đã đánh trực diện xuống, lực đạo ác liệt. Lâm Giản còn chưa tỉnh, anh không muốn mất thời gian dây dưa với Đổng Tự, một cú đánh gần như anh đã vận hết sức mình, chưởng lực mạnh mẽ không thể nào đỡ nổi.

Đổng Tự cao gần bằng Trần Hoài, thân hình cao lớn, nhưng bị lực bàn tay Trần Hoài đánh vào bay thẳng ra phía sau, rơi xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề.

Trần Hoài không nhìn xem Đổng Tự có tiếp tục phản công hay không, một giây sau anh đã lao về phía Lâm Giản, ấn tay lên ngực cô hô hấp, rồi lại ấn nhân trung cô.

Không lâu sau, cô bật ho, Lâm Giản tỉnh lại, cảm giác không thể hít thở vừa rồi quá mãnh liệt, cô chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Trái tim treo cao của anh cuối cùng cũng rơi xuống, có trời mới biết vừa rồi anh đã sợ hãi thế nào khi nghe tiếng gào rú của Đổng Tự bên trong cửa cuốn. Lần đầu tiên trong đời, chỉ mấy giây mà anh đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.

Trần Hoài quay lại nhìn Đổng Tự đang chật vật bò dậy.

Đổng Tự đặt tay trái lên đầu vai phải, một tiếng rắc vang giòn, anh ta đã nhanh nhẹn bẻ khớp xương mình lại.

“Võ nghệ tốt.” Đổng Tự phun búng máu trong miệng ra, giọng lạnh lẽo, anh ta đang chuẩn bị bắt đầu đợt tấn công mới.

Đổng Tự một lần nữa lao về trước, Trần Hoài đã đứng đối mặt với anh ta. So tốc độ, sức mạnh Đổng Tự không thể bằng Trần Hoài, anh ta bất lợi. Bóng người lắc lư, Trần Hoài mới đánh mấy quyền, Đổng Tự lại văng ra đất không bò dậy nổi.

Trần Hoài tiếp tục vung nắm đấm, phía sau chợt có tiếng yếu ớt của Lâm Giản, “Trần Hoài, đừng đánh!” Lâm Giản mới khôi phục được nhịp thở bình thường, người chưa bình thường hẳn, chỉ biết là phía trước đang chiến đấu ác liệt. Cô đã biết bản lĩnh của Trần Hoài, trong bóng đêm hai người đang đánh đấm cô không nhìn ra ai đang chiếm phần hơn, nhưng cô chắc chắn Trần Hoài đang là người thắng cuộc. Quả thật cô mới lên tiếng, anh đột nhiên thu tay lại, cú đấm đã gần đến huyệt thái dương của Đổng Tự dừng lại.

Tấn công dễ thu quyền khó.

Lực tay anh quá mạnh, đột ngột thu quyền lại làm người anh cũng lảo đảo rồi mới kịp thu hồi sức lực ngập trời vừa rồi.

Chỉ mấy cú đấm đá, Đổng Tự đã bị Trần Hoài đánh không dậy nổi.

Ngay khi Trần Hoài vừa thu nắm đấm lại, Đổng Tự đang ở thế bất lợi lại tận dụng cơ hội ngàn năm có một này mà dùng hết sức lực còn lại đấm vào bụng Trần Hoài một cú.

Trần Hoài hự lên, nhanh chóng lùi lại, tránh việc theo phản xạ có điều kiện mà lại đánh Đổng Tự.

Anh quay lại chỗ Lâm Giản, cô đã vịn tường đứng lên, vừa rồi bị Đổng Tự bóp cổ quá lâu, giọng cô đã khàn khàn không như bình thường, “Anh không bị thương chứ?”

Cô biết vì lời nói của mình mà Trần Hoài đã bị Đổng Tự đấm cho một cú.

“Anh không sao.” Trần Hoài nói mà vẫn nhìn Đổng Tự cách đó vài mét.

Đổng Tự bị đánh ngã nằm sấp xuống đã khó khăn đứng lên, bước chân lảo đảo, tiếp tục phun máu trong miệng ra, cười lạnh lùng với Lâm Giản: “Không cần cô giả mù sa mưa làm người tốt. Cô và anh trai cô đều như nhau, tôi ghét nhất những kẻ đạo đức giả vậy! Tôi không nhận cái tình của cô!”

“Nếu anh trai tôi mà nhìn thấy anh như bây giờ, anh ấy sẽ đau lòng.” Cô ngắc ngứ nói thêm một câu.

“Đau lòng cục c*t! Ông đây như bây giờ còn không phải hắn ta gây ra!” Đổng Tự lại tiếp tục phun máu trong miệng ra, nghiến răng nghiến lợi, “Nếu hôm nay các người không đánh chết ông, hôm nào đó đụng phải ông thì ông sẽ khiến các người phải chết!”

“Lần sau nếu anh còn dám động đến một ngón tay cô ấy, tôi sẽ giết anh.” Trần Hoài trầm mặc bên cạnh chậm rãi mở miệng, giọng bình tĩnh, không phải cảnh cáo, mà là tuyên bố.

“Giết người thì ăn cơm tù, đặc biệt là cảnh sát. Nhưng mà võ nghệ anh cao như vậy, nếu có thể để anh ăn cơm tù thì nghe cũng không tồi.” Đổng Tự nói xong thì bật cười.

“Anh ta đã không còn là người em muốn tìm.” Trần Hoài nhìn Đổng Tự điên điên khùng khùng trước mặt, nhắc nhở Lâm Giản.

“Em biết. Nếu anh trai em nhìn thấy anh ấy bây giờ, anh em sẽ không chịu nổi, như thế này còn tra tấn anh ấy hơn cả giết chết anh ấy.”

Đổng Tự đúng thật rất hiểu Lâm Cương, đặc biệt hiểu điểm yếu của Lâm Cương. Vì vậy anh ta không ngần ngại tự chà đạp bản thân, dùng ma túy, đắm mình vào trụy lạc, phạm pháp, anh ta chờ Lâm Cương biết được sự thật, lục phủ ngũ tạng đều cháy hết.

Sống không bằng chết.

Anh không thể để Lâm Cương sống tốt nửa đời còn lại.

Vì vậy anh cố ý chọn đúng điểm yếu của Lâm Cương, tình nguyện thà làm ngọc nát tự hủy diệt chính mình, anh cũng muốn kéo Lâm Cương cùng rơi vào địa ngục.

Không thể xoay người.

“Anh trai tôi thích anh, cho dù bây giờ anh có sa đọa thành bùn lầy, tôi cũng sẽ giúp anh ấy dựng lại nguyên bản mình đồng da sắt.” Lâm Giản gần như đã bình phục lại sau trận nghẹt thở vừa rồi, tai tinh mắt sáng, giọng kiên định.

Trần Hoài không lên tiếng.

Đổng Tự nhìn ra được Trần Hoài sẽ không động thủ, anh ta còn nhớ việc hôm nay mình phải làm. Sau khi xuống máy bay thì nhận ra có người theo dõi, anh ta không rành rẽ khu vực bên này, chỉ biết ở đây có nhà máy bỏ hoang nên bảo tài xế lái đến đây, đã mất rất nhiều thời gian.

Anh phải nhanh chóng vứt họ lại. Nghĩ đến đó, cũng không muốn tiếp tục chiến mà lảo đảo đi ra ngoài.

Đổng Tự vừa đi, Trần Hoài đã nhặt quần áo vương vãi trên đất đưa cho Lâm Giản. Ban nãy bị Đổng Tự xé thô bạo nên không còn mặc được. Trần Hoài cởi áo sơmi của mình mặc cho cô, không hỏi tình huống cô nói chuyện với Đổng Tự, chỉ nhẹ giọng nói: “Chúng ta cũng về đi.”

“Ừ.” Cô gật đầu, mặc áo sơmi của anh, cài nút lại, nhặt điện thoại di động đã hỏng của mình, đi theo sau Trần Hoài ra ngoài.

Hai người ra khỏi nhà máy thì đi bộ mấy km, cuối cùng đến khu lân cận khu vực bị phá dỡ. Trần Hoài mua một chiếc áo thun trên vỉa hè mặc vào, sau đó đi sâu vào bên trong, dừng bên hông một trong những ngôi nhà dân, giấu mình trong bóng tối.

“Sao vậy?” Lâm Giản hỏi.

“Đổng Tự vẫn đang ở bên nhà máy kia, lúc này chắc sắp đi ngang qua.”

“Vừa nãy anh ta không đi?” Lâm Giản vô cùng kinh ngạc.

“Tất nhiên là không. Các băng nhóm dưới quyền Bao Đỉnh hầu như có phong cách gây án như nhau, tính cảnh giác rất cao. Đổng Tự lại là lính đồn biên phòng, anh ta làm việc cho Bao Đỉnh, bản thân Bao Đỉnh cũng gặp rủi ro rất cao. Một khi anh ta hoàn thành công việc không tốt thì sẽ mất lòng tin của Bao Đỉnh. Đổng Tự hiểu việc đó cho nên anh ta chắc chắc không làm rối tung mọi việc. Từ sân bay ra, anh ta nhận thấy bị chúng ta theo dõi nên mới bảo taxi đi qua đây. Theo hồ sơ ghi chép thì anh ta đã đến Thành Đô vài lần, không đến mức hiểu rõ bên này, vì vậy không có nhiều chỗ để lựa chọn. Nếu anh ta đã biết khu nhà máy này bỏ hoang thì anh đoán chỗ anh ta giao dịch cũng gần đây, không cách quá xa.”

“Ừ, nhưng mà vị trí cụ thể ở đâu chúng ta không đoán được.”

“Khi nãy anh ta đi taxi qua đây có ngừng ở trạm xe buýt khu làng này vài phút.”

“Cách bến xe buýt vài bước có một cửa hàng nhỏ, khi anh ta vào đó quay ra thì cầm gói thuốc lá, có thể anh ta mua thuốc lá, cái này có thể chứng minh được gì không?”

“Lúc anh ta bước ra, có một người đi ngang qua. Họ có nói với nhau vài câu, thời gian này đúng ra nếu bình thường là thời gian làm việc của Đổng Tự, có khả năng anh ta báo với người đó là sẽ quay lại làm sau.”

Lâm Giản loáng thoáng thấy mọi thứ rõ ràng hơn chút, nhưng vẫn không nắm chắc chi tiết.

“Người đi ngang anh ta là từ một nhà dân đi ra, mang dép lê, ở trần. Người đó ở đây nên Đổng Tự sẽ quay lại tìm anh ta. Khu này nhiều người thuê trọ, phù hợp với việc giao dịch.”

“Ừ.” Lâm Giản gật đầu, hoàn toàn đồng tình với suy luận của Trần Hoài.

Đúng là họ chờ hơn nửa giờ thì thấy Đổng Tự từ ngoài chậm rì đi vào, đi ngang qua ngôi nhà mà Trần Hoài nhắc đến. Anh ta vào đó, cửa nhà lập tức đóng chặt lại.

Đối diện nhà đó là một khách sạn, Trần Hoài từ bóng tối bước ra, đi về hướng khách sạn.

“Đêm nay ở lại đây?”

“Ừ. Hai lần trước anh ta đi đến đây không tìm thấy chỗ anh ta ở lại, hiển nhiên đây là chỗ anh ta dừng chân làm việc. Khách sạn này đối diện căn nhà kia, chúng ta tìm một phòng mặt sau, quan sát kỹ hành tung anh ta cùng những người ra vào căn nhà đó là được.”

“Được.” Cô tâm phục khẩu phục với suy luận cẩn thận của anh, gật đầu theo anh.

Khách sạn này chỉ là một ngôi nhà bình thường, bên ngoài treo bảng hiệu khách sạn, giá cả khá rẻ. Trần Hoài yêu cầu căn phòng nhìn ra mặt sau ở tầng cao nhất.

Hai người vào phòng, Trần Hoài ngồi bên cửa sổ chăm chú quan sát động tĩnh nhà đối diện.

“Anh sẽ canh gác trước. Em đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, lát nữa thay ca cho anh.” Anh phân công.

“Dạ được.” Cô gật gật đầu.

Vào nhà tắm cởi mặt, Lâm Giản cởi áo sơmi ra mới thấy giữa cổ mình xuất hiện một vết bầm tím trông rất gớm ghiếc.

Cả ngày chạy qua chạy lại, còn vật lộn với Đổng Tự, áo sơmi Trần Hoài đã dơ hầy. Lâm Giản tắm xong thì quấn khăn tắm lên người, lấy xà phòng trên bồn rửa mặt giặt áo sơmi cho Trần Hoài, sau đó mới bước ra.

Trần Hoài vẫn duy trì tư thế ban đầu, cô đi đến cạnh anh nói: “Anh đi tắm rửa đi, em canh cho.”

“Ừ.” Anh hơi mắc tiểu, gật đầu đi vào nhà tắm.

Trần Hoài vừa bước vào đã nhìn thấy áo sơmi mình được giặt sạch treo trong nhà tắm. Anh nhìn áo sơmi đang nhỏ nước, khóe môi hơi cong lên.

Anh tắm nhanh hơn Lâm Giản nhiều. Mấy phút sau Lâm Giản đã nghe tiếng vòi nước tắt, rồi cửa nhà tắm mở ra.

Lâm Giản vẫn giữ tư thế nhìn ra cửa sổ, nghe tiếng bước chân đến gần, cô hơi nghiêng người nhưng tầm mắt vẫn nhìn vào căn nhà đối diện.

Anh vẫn còn mặc cái áo thun ngắn tay mua ở vỉa hè ban nãy, người lau không khô nên áo dính vào người, hiện rõ đường cong cơ bắp.

Cô hơi nghiêng người nên anh thấy ngay vết bầm trên cổ cô. “Còn đau không?” Anh vừa nói vừa đưa tay chạm vào chỗ bầm nặng nhất trên cổ cô.

Lực tay anh không nặng như cô nghĩ mà ngược lại, rất nhẹ, vết chai trên lòng bàn tay anh phớt qua cổ cô. Cô rùng mình, khóe mắt nhìn thấy đường cong cơ bắp trên người anh, vành tai chợt nóng bừng.

“Em ngủ một lát đi.” Anh nói rồi ra hiệu Lâm Giản đứng lên để anh ngồi.

“Dạ.” Cô nghe lời anh đứng dậy. Trần Hoài ngồi xuống ghế.

“Trần Hoài…” giọng cô bỗng vang lên bên tai, trong ấn tượng, hình như có cảm tưởng cô chưa từng đối diện gọi tên anh.

Anh ngạc nhiên quay sang, giây tiếp theo cô đã hôn tới.

Một nụ hôn rơi thẳng xuống, sống mũi hai người va vào nhau hơi đau đau, mà cô thậm chí còn chưa chạm đến môi anh. Cô thực hiện lần đầu tiên không được, lại không thầy dạy mà hiểu, hơi nghiêng đầu về phía anh, trong khoảnh khắc đã chạm vào môi anh.

Đúng là hương vị mà cô tưởng tượng.

Hơi thở mát lạnh của người đàn ông xen lẫn một chút mùi khói thuốc, cô không tìm được từ ngữ chính xác để diễn tả, chỉ có điều là hơi thở trên người anh cũng có thể làm cô say mê. Cô vô thức đặt tay lên vai anh, tận hưởng cảm giác quấn quýt môi lưỡi với anh.

Chỉ một lúc sau, cô đã không thở nổi, đúng lúc quay người đi.

Khăn tắm không chịu được sự giằng co của cô đã hơi bung ra.