Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 48: Lưu manh có điểm tốt của lưu manh

Ai trêu ai còn không biết!

Lâm Giản cắn chặt quai hàm, ngồi ở mép giường không nhúc nhích.

Anh cũng kiên nhẫn, ngồi xuống bên cạnh chờ cô lên tiếng.

Hai người không nói lời nào, cuối cùng Lâm Giản không vượt qua anh được, chủ động thẳng thắn: “Nếu ngày mai Đổng Tự hợp lại với tài xế thì chúng ta rất khó để gặp riêng Đổng Tự, hơn nữa nếu không cẩn thận thì dễ bại lộ hành tung, cho nên – em muốn tối nay đi tìm Đổng Tự.”

“Tìm anh ta nói gì? Em đã nghĩ kỹ chưa?”

Căn phòng lại lần nữa rơi vào im lặng.

“Khuyên bảo cảm hóa anh ta em không thể nghĩ sẵn trong đầu, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.” Lâm Giản nghĩ một lúc rồi nói, gỡ dây buộc tóc trên tay cột tóc lại thành đuôi ngựa gọn gàng, chuẩn bị ra ngoài.

“Chỗ họ ở có tiếng hát nâng ly chúc mừng, chủ nhà bên cạnh hiếu khách nên tiếp đãi khách ở trọ, lúc này đi nói chuyện không phải là thời điểm tốt.”

“Vậy phải chờ đến khi nào?”

“Ít ra là sáng mai.”

“Còn có tối nay thôi, lỡ nửa đêm tài xế quay lại đón anh ta thì chúng ta ở đây tốn công rồi.”

“Chính em nói đó, chỉ là lỡ như, sự kiện xác suất nhỏ. Theo quan điểm của anh thì khả năng người tài xế quay lại lúc nửa đêm là bằng không.” Giọng Trần Hoài chắc nịch.

“Tại sao?”

“Một người đàn ông bình thường một khi đã đắm chìm vào ‘sự ngọt ngào’ kia, thì có dừng lại nửa chừng để quan tâm mấy chuyện linh tinh khác không?” Anh thản nhiên hỏi lại, muốn cô tự mình suy nghĩ lý do.

Lâm Giản không cãi lại.

“Lúc này tâm trạng Đổng Tự không tốt, chủ nhà nhiệt tình đãi rượu, có lẽ anh ta sẽ uống nhiều.” Anh tiếp tục phân tích.

“Nhưng anh cũng nói là có lẽ, không phải là chắc chắn.” Lâm Giản ăn miếng trả miếng, nói xong thì đứng dậy.

“Anh ta không say rượu mà còn mất kiểm soát như thế, có cảm giác say rồi mà nhìn thấy em thì chỉ càng dễ dàng phát điên hơn.”

“Nếu còn chờ đợi tình hình thay đổi hơn nữa, em không thể đợi được.” Cô bày tỏ thái độ.

“Cái công phu mèo ba chân của em không thể coi là tài nghệ gì được, còn nóng vội cố tình đưa người cho anh ta luyện võ?” giọng Trần Hoài dần lạnh lùng.

“Vậy vẫn tốt hơn là các anh vừa thấy mặt là vung tay liều chết vật lộn!” Đây mới là nguyên nhân chính cô không muốn Trần Hoài đi tìm Đổng Tự. Cô không hy vọng Trần Hoài hay Đổng Tự bị thương.

“Liều chết vật lộn?” Anh giễu cợt, không đồng ý với hình dung của cô.

Dĩ nhiên cô biết khả năng của Trần Hoài cao hơn Đổng Tự rất nhiều, sửa miệng, “Nếu anh đánh cho anh ta tàn phế, Bao Đỉnh sẽ nghi ngờ, ảnh hưởng đến kế hoạch hành động của anh.”

Lâm Giản nói xong thì sải bước ra ngoài, anh không ngăn cản, chỉ lạnh lùng ném xuống một câu sau lưng cô: “Đến chỗ người khác, đừng mang mặt đầy màu sắc về.”

“Yên tâm.” Lâm Giản trầm giọng đáp, quay lại lấy khăn quàng quấn quanh cổ, ra khỏi phòng.

Cô đi loanh quanh trong sân nhà dân bên cạnh một lúc lâu, bữa tiệc bên trong chừng đã kết thúc, im ắng không nghe tiếng trò chuyện. Cô cân nhắc xem nên đi vào nói thế nào để không có vẻ đường đột, lỡ như xui xẻo vừa vào đã đụng phải Đổng Tự, không biết có xung đột gì ảnh hưởng tới chủ nhà không. Đầu óc cô suy nghĩ đủ chuyện cách ứng phó, hậu quả, chưa tự ý đi vào.

Đột nhiên có tiếng đổ nước ở cửa, ngay sau đó là một giọng nhiệt tình hỏi: “Sao vậy? Muốn ở trọ qua đêm à?” là giọng cô gái đã chủ động mời Đổng Tự đến ở trọ nhà mình.

“Vâng, tôi hỏi mấy hộ quanh đây nhưng đều đủ người rồi.” Lâm Giản gật đầu.

“Có vẻ cô không phải người địa phương đúng không?” Dolma đặt chậu rửa tay dựa vào tường, đi tới trước mặt Lâm Giản.

“Vâng, tôi đến đây du lịch tự túc, chiều nay đi ngang chùa thấy đánh Aga, thấy hay nên ở lại xem nguyên buổi chiều, không ngờ xung quanh đây lại không có nhà nghỉ.”

“Bên này chúng tôi không có cảnh gì nổi tiếng, thường xe chỉ đi ngang qua chứ không dừng lại quanh đây nên không có khách sạn. Nhưng hôm nay trùng hợp nhà tôi có nhiều người đến làm giúp chùa, trong đó có một du khách cũng ở nơi khác đến, nhưng mà người đó là nam, anh ấy đã ở Tây Tạng mấy năm rồi.” Dloma nói đến đây thì có vẻ thẹn thùng.

“Vậy à.”

“Nhà tôi đủ người rồi, nhưng nếu cô không chê thì có thể ngủ cùng phòng với tôi.” Cô gái rất tò mò về những người khách du lịch đi ngang qua này, cô sợ sinh hoạt của mình khác biệt quá với những du khách đó nhưng lại ngại quấy rầy Đổng Tự, vừa hay lại gặp một du khách khác thế này, cô giữ Lâm Giản lại để hỏi thăm thế giới bên ngoài thế nào.

Nếu cần, cô cảm thấy mình cũng có thể đi ra nhìn ngắm thế giới ngoài kia, cho dù đến nay cô chưa bao giờ rời khỏi Tây Tạng, nơi xa nhất trong đời cô từng đến là mấy năm trước cha cô dẫn cô lên núi.

“Tốt quá, vậy làm phiền cô.” Lâm Giản gật đầu, đi theo cô gái vào nhà, trước khi vào nhà, cô đưa tay kéo khăn lụa che hơn nửa mặt lại.

“Sao tối rồi vẫn còn choàng khăn?” Vừa bước vào của, cô gái thấy giày và quần Lâm Giản đều lấm lem bùn đất cho thấy cô đã làm việc chăm chỉ cả chiều nay. Với một du khách chỉ đi ngang qua không tin vào đạo mà làm thế thì rất giỏi, cô có cảm tình với Lâm Giản nên ân cần hỏi thăm.

“Mặt tôi hơi bị cháy nắng.” Lâm Giản không nhìn thấy Đổng Tự, ít ra có thể tránh gây mâu thuẫn với Đổng Tự trước mặt chủ nhà. Cô yên tâm hơn, kéo khăn lụa xuống, hai má cô có vết cháy nắng. Lâm Giản nói thật, buổi trưa phơi nắng trên mái quá lâu, mặc dù có đội mũ che nắng nhưng vẫn không tác dụng bao nhiêu, bây giờ mặt cô đã ân ẩn đau rát, tuy cô không soi gương nhưng cũng biết mặt mình đã cháy nắng.

Cô gái này là người hay nói, đưa gối riêng cho Lâm Giản, trước khi ngủ thì hỏi rất nhiều chuyện, nhưng mà cũng chỉ là những chuyện bình thường như thành phố lớn bên ngoài có giống Lhasa không, người ở đây thường xuyên lễ bái, tụng kinh, nếu ra ngoài làm việc, học hành thì trình độ như cô có thể tìm được công việc gì, những việc linh tinh vụn vặt khác.

Lâm Giản kiên nhẫn, trả lời từng việc một. Cô ấy hỏi cả tiếng đồng hồ, ban ngày làm việc vất vả, cô hỏi hỏi rồi ngủ quên mất. Lâm Giản xác định cô đã ngủ say thì đứng lên, mặc quần áo vừa cởi ra mặc vào lại, đi ra ngoài hướng về phòng bên cạnh. Vừa nãy cô gái ấy vô tình nói người lạ đẹp trai nhất ở phòng bên cạnh cô.

Hành lang không bật đèn, Lâm Giản hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

Không lâu sau có tiếng bước chân ra cửa.

Lâm Giản trùm khăn lụa che nửa mặt. Ngay khi anh mới mở cửa, cô đã nói rất nhỏ: “Tôi là Lâm Giản.” Trước khi Đổng Tự kịp nổi điên, cô lại nhanh chóng bổ sung, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Người Đổng Tự nồng nặc mùi rượu, nhưng không đến mức say mèm, hai tay vô thức siết chặt lại, đi trước Lâm Giản.

Đi ra ngoài sân, cách đó không xa có đồ đạc chất đống như núi, dưới ánh trăng lờ mờ chỉ thấy một đống tối đen mà không rõ là gì.

“Chán sống!” Đổng Tự vừa dứt lời thì chân đã quét qua.

Từng có kinh nghiệm lần trước, Lâm Giản biết Đổng Tự không có nơi trút giận, cô đã dự kiến trước mà né qua.

Anh tiếp tục vung nấm đấm lên, cô dùng hết sức mình né tránh, may mắn lần nào cũng tránh thoát mà còn tranh thủ thời gian nói rõ ý định đến đây của mình, “Đổng Tự, anh tôi có lỗi với anh, nhưng là người quen biết đã nhiều năm, anh hẳn phải biết tính cách của anh ấy vốn là vậy, nhất là khi anh ấy vẫn còn trong thể chế công việc, với cái tư tưởng cổ hủ của anh ấy thì làm ra quyết định này chắc anh sẽ không thấy lạ.”

Buổi tối gió lớn, mấy lá cờ cầu nguyện sặc sỡ treo trên mái nhà bị gió thổi kêu phần phật, Đổng Tự dường như hoàn toàn không nghe cô nói gì, nắm đấm không hề nương tay mà vung ra.

Lúc nói chuyện, lực chú ý Lâm Giản không tập trung kịp nên phản ứng né người bị chậm một nhịp, nắm đấm Đổng Tự đã rơi vào eo cô, người cô chấn động, Lâm Giản không đánh trả mà tóm Đổng Tự, quật qua vai ném ngã một người cao hơn 1.8 mét xuống đất bùn trong sân. Dĩ nhiên cũng có phần là do anh say nên chân không vững.

“Đổng Tự, anh trai tôi đã chính miệng nói với tôi, anh ấy nói không thể làm được nữa, anh ấy muốn từ chức, chính miệng anh ấy đã nói thế. Anh ấy ở tuổi này, đang làm tốt đẹp yên lành sao lại muốn từ chức, anh phải hiểu! Chỉ có khi anh ấy từ chức, cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát trên người thì anh ấy mới có thể có khả năng đến đây tìm anh. Anh hẳn là biết dự định của anh ấy! Anh ấy muốn đến tìm anh! Anh ấy có nghĩ đến anh! Nhưng mà phải đợi anh ấy từ chức!” Giọng cô tuy không lớn nhưng gần như là giận dữ hét lên với anh, giọng rầu rĩ, cô chỉ hận mình không thể làm những việc vụn vặt này cho Lâm Cương.

Bị cô rống, Đổng Tự đang điên cuồng chợt buông tay, yếu ớt ngã xuống nền đất lầy lội, dựa vào cảm giác say mà ngẩng lên nhìn trời, vầng trăng khuyết như dao. Nơi đất khách quê người, không có Lâm Cương ở bên anh, ánh trăng mà anh nhìn thấy hơn một ngàn đêm dài đã qua là như thế này, mỗi tấc ánh trăng trên đỉnh đầu đều như đang lăng trì trong lòng anh.

“Đổng Tự, anh trai tôi khi nằm vùng xảy ra chuyện, anh ấy bị nghi ngờ liên quan đến lợi dụng nghề nghiệp, còn có cả ma túy, bị buộc nhiều tội danh. Tôi không biết anh ấy đang sử dụng ma túy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi không được tiếp xúc với anh ấy. Hiện giờ anh ấy không có ý chí sống, chỉ muốn nhận tất cả tội danh về mình. Anh nói tôi là nửa cái mạng của anh ấy, nhưng mà bây giờ tôi cũng vô dụng. Chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là đến ngày anh ấy bị khởi tố, bây giờ chỉ có anh mới có thể cứu anh ấy. Chắc chắn anh ấy sẽ thay đổi quyết định, tự bảo vệ bản thân khi nhìn thấy anh.” Lâm Giản thấy Đổng Tự hiếm hoi yên tĩnh lại, giành giật từng giây nói rõ ý định của mình khi đến đây.

“Anh ấy--- bây giờ thế nào?” Đổng Tự im lặng một lúc lâu, sau đó chậm rãi mở miệng, tựa như dùng hết sức lực của mình mà hỏi.

“Không ổn, cực kỳ không ổn. Anh ấy – nghiện ma túy, hơn nữa đang chịu đủ thứ đau đớn bệnh tật – hiện giờ anh ấy thật sự không ổn.” Lâm Giản nói tới những chữ cuối cùng thì gần như nức nở, nói năng lộn xộn có thể gián đoạn bất cứ lúc nào.

“Tôi đi gặp anh ấy, anh ấy sẽ đổi ý mà tự bảo vệ mình?” Đổng Tự run run hỏi.

“Đương nhiên! Anh không biết – hai năm trước anh ấy đã suýt chết trong khi làm nhiệm vụ. Khi được cứu tỉnh lại, cái tên đầu tiên anh ấy gọi là anh - Đổng Tự, không phải là gọi tôi. Hôm trước ở nhà máy anh nghe được đoạn ghi âm đó là lúc anh ấy vừa tỉnh lại sau mấy ngày hôn mê, chỉ thiếu chút nữa là anh ấy – không thể tỉnh lại. Bác sĩ nói anh ấy có thể chịu đựng được vượt qua có thể xem như kỳ tích.” Quãng thời gian đen tối nhất đã qua đó cô không hề muốn nhớ lại, nhưng mà hiện giờ để có thể làm Đổng Tự động lòng, cô chỉ muốn giành giật từng giây để moi ra từng việc, từng chi tiết nhỏ mà nói.

“Cô lừa tôi! Anh ấy võ nghệ xuất sắc như vậy, hơn nữa với đầu óc, phán đoán của anh ấy, sao lại dễ bị thương như thế? Cô lừa tôi!” Đổng Tự đang bình tĩnh lại chợt điên cuồng lên, nói rồi lại nghiêng người chém tay vào động mạch cổ Lâm Giản.

Cũng may Lâm Giản vẫn luôn đề phòng, anh ta mới đứng lên cô đã lùi về sau, nhưng chưa lùi được bao lâu thì đụng phải vật gì đó, cô không chuẩn bị nên loạng choạng ngã ra đất.

Nguy rồi! Là đống đồ ban nãy cô đã thấy chất đống trong sân. Đổng Tự tiếp tục nhào tới, Lâm Giản tránh không được, giơ tay chắn lại, ít ra cũng bảo vệ được đầu.

Nhưng nắm đấm không rơi xuống như trong suy nghĩ, thay vào đó là một âm thanh nặng nề rơi xuống, Lâm Giản kinh ngạc nhìn về trước, bóng dáng quen thuộc đã quấn lấy Đổng Tự.

Hai người đánh nhau, cô có thể nghe được tiếng thở nặng nề của Đổng Tự. Đổng Tự chỉ cần hở ra một giây là điên cuồng nhào về phía Lâm Giản bất chấp mọi thứ.

Đổng Tự lại nhào đến, Trần Hoài động tác nhanh hơn một bước, chạy đến trước mặt Lâm Giản, tiện đà xoay người nhấc chân đá lên, Đổng Tự nhanh chóng né tránh, chân dài Trần Hoài lệch về bên cạnh đống đất bên cạnh Lâm Giản. Ngay lập tức một góc đống đất đó bị vỡ ra, bụi đất tung lên mù mịt phủ lên người Lâm Giản.

Bụi đất rơi xuống hết, Trần Hoài đã chế phục Đổng Tự.

Một quyền cuối cùng của anh từ trên cao rơi xuống, Đổng Tự một giây trước còn điên cuồng chợt rũ người, không chống cự, đợi cú đấm Trần Hoài rơi xuống,

Tốt nhất là tất cả kết thúc ở đây.

Anh mệt rồi.

Nhưng mà Đổng Tự nghĩ sai, cú đấm này của Trần Hoài đột ngột ngừng cách thái dương anh vào cm, “Trở về từ từ suy nghĩ những gì Lâm Giản nói với anh, trên đời này không chỉ có anh có ‘thất tình lục dục’, cũng không phải chỉ có mình anh si tình trọng nghĩa.”

Trần Hoài nói xong thì đứng lên, đỡ Lâm Giản đang bị đám bụi đất phủ lên người tới choáng váng. Có mấy hạt bụi rơi vào mắt, cô vô thức đưa tay lên dụi.

Còn Đổng Tự vẫn duy trì tư thế vừa rồi, ngã quỵ trên đất bùn không nhúc nhích, dường như say đến ngủ như chết rồi.

Lâm Giản đứng dậy nhìn Đổng Tự, anh ta vẫn y như vậy.

Trần Hoài đi về, cô ngẫm nghĩ rồi theo anh rời đi.

“Bây giờ anh ta đang trống rỗng, không tiếp tục hàn huyên dông dài sao?” Trần Hoài tức giận hỏi.

May mà anh không yên tâm nên đi theo Lâm Giản ra ngồi ở góc nhà canh. Với suy nghĩ của Lâm Giản, chắc chắn sẽ không động thủ với Đổng Tự ở trong nhà chủ trọ, để không làm phiền mọi người, cô sẽ dẫn Đổng Tự ra ngoài chỗ trống trải để nói chuyện cũng để dễ dàng ra tay. Vì vậy, anh chỉ việc ngồi trong góc đợi.

Nhưng mà lần đợi này cả tiếng đồng hồ, lâu tới mức anh còn tưởng Lâm Giản chạy tới chỗ trọ ngủ mà quên làm việc chính không.

Cũng may anh chờ thêm lát nữa thì thấy Lâm Giản và Đổng Tự ra khỏi nhà.

Vừa ra tới, Đổng Tự đã lộ vẻ hung hãn, ra tay tàn nhẫn. Anh có thể nhìn thấy rất rõ từ xa. Nhưng anh cũng biết Lâm Giản muốn nói với Đổng Tự những điều còn dang dở, chỉ có như vậy, Đổng Tự mới có khả năng hồi tâm chuyển ý.

Cho nên anh lặng lẽ quan sát trận chiến, ngay cả khi Đổng Tự đấm Lâm Giản, anh vẫn không xuất hiện, nhìn hai người vật nhau trên đất mà cũng không hề di chuyển.

Cô còn chưa nói hết những gì cô muốn nói.

Anh đợi đến khi Lâm Giản nói xong, Đổng Tự một lần nữa phát điên thì anh mới xuất kích đúng lúc.

Tuy đêm nay cô tương đối thuận lợi, kế hoạch xem như tạm hoàn thành, nhưng mà nhớ tới cảnh cô không biết tự lượng sức mình mà mạo hiểm đánh nhau với Đổng Tự, sắc mặt anh bất giác vẫn trầm xuống.

“Cơ hội hiếm có, không nắm bắt cơ hội mà nói với anh ta vài câu sao?” Anh tiếp tục hỏi.

“Trong lòng anh ấy đã bắt đầu dao động, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi những oán hận nhiều năm qua anh ấy tích cóp đúng hay sai, để cho anh ta một thời gian ngẫm nghĩ lại cũng tốt. Bản chất Đổng Tự không xấu, em chắc chắn có thể kéo anh ấy về đường đúng.” Sự tình đêm nay thuận lợi vượt quá mong đợi Lâm Giản, hiếm khi tâm tình cô thoải mái quay về, không để ý tới mớ bùn đất dính trên người.

Không lâu sau, Lâm Giản và Trần Hoài về đến phòng. Trong phòng sáng nên Lâm Giản nhận ra trên người mình có rất nhiều đất đen, cô vừa phủi vừa lẩm bẩm: “Em thấy bên này nhà nào trong sân cũng có mấy đống đất, trên tường cũng có nữa, không biết họ dùng chúng làm gì.”

“Đống đất?” Anh cố ý lặp lại.

“Chẳng lẽ không phải đất sao?” Lâm Giản nghe giọng anh cố ý nhấn mạnh, hỏi lại.

“Dĩ nhiên.”

“Vậy là gì?” Cô gõ đất trên người vỡ ra, hỏi.

“Anh sợ em biết rồi không chịu nổi.” Anh thong thả đáp.

“Chỉ là bùn đất dơ, có gì mà chịu không nổi.” Lâm Giản gỡ buộc tóc đeo lên tay, rũ rũ tóc cho đất rơi xuống.

“Ai nói với em là bùn đất, đây là chủ nhà tỉ mỉ thu gom phơi khô rất lâu thành ngói.” Người nào đó tỉnh bơ.

“Ngói phơi khô lâu là gì?” Từ này lạ lùng nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Lâm Giản, cô khiêm tốn học hỏi.

Trần Hoài chỉ chờ câu hỏi này, giọng nhẹ tênh: “Nói theo cách bình dân thì đó là cứt trâu.”

Tay Lâm Giản đang giữ đuôi tóc cứng đờ, cô kinh ngạc như mình mới mở ra thế giới mới, mặt run rẩy: “Cứt trâu?”

“Mùi thế nào? Em ngửi kỹ xem có thấy mùi cỏ xanh và mùi nắng không? Ở đây tất cả đều thuần thiên nhiên, không có ô nhiễm môi trường, cỏ khô biến thành cứt trâu, không thể tìm thấy ở nơi khác được, em gặp hời rồi.” Anh thản nhiên nói kháy, sự bực bội vì cô cố chấp mạo hiểm đã tan đi rất nhiều.

Quả nhiên sau khi anh cố ý miêu tả tỉ mỉ như vậy, cuối cùng Lâm Giản sau khi đờ người thì cũng có phản ứng lại. Cô nhảy dựng lên, cố gắng rũ hết mớ bụi đất trên người.

Cũng may là mớ phân trâu này đã được phơi nắng khô, thực ra không khác gì bùn cho lắm, cũng làm giảm mức độ ghê tởm.

“Nghe nói một mảnh phân trâu khô bằng một cây nấm vàng*, trên người em ít nhất là nửa cây nấm vàng, em rũ nó rớt hết rồi. Chủ nhà cố ý dùng để pha trà nấu cơm, một mảnh phân trâu có thể nấu được một bữa cơm, nấu xong lấy tro của nó lên men làm thành phân hữu cơ bón cho hoa màu. Em phung phí như thế này thì chủ nhà ngày mai sẽ đau lòng lắm.” Anh vẫn còn đang nói mát mẻ cô.

“Cùng lắm thì ngày mai em đi nhặt lại hai đống trả là được chứ gì!” Lâm Giản trừng anh, vừa nãy đấu với Đổng Tự đã kiệt sức, nghe Trần Hoài miêu tả phân trâu sinh động như thật, cô tuy là thấy gớm muốn lập tức đi tắm rửa nhưng mà chân mềm nhũn nên đi tới thành giường ngồi lên, nghỉ ngơi lấy sức lại.

Anh cũng chậm rãi đi tới, nhìn tay cô chống ở eo phải, hiểu rõ: “Eo đúng là nhỏ nhưng mà còn gánh đòn được.” Khi nãy cô bị trúng một đòn của Đổng Tự anh thấy rõ.

Lâm Giản lườm anh, không lên tiếng.

“Muốn anh xoa giúp em không?” Anh tiếp tục nói như đang bàn công việc.

Cô vẫn còn đang thấy gớm mớ phân trâu, nếu không phải do cú đá của anh làm vỡ đôi đống phân trâu đó thì cô đâu tới nỗi hứng phân trâu từ đầu tới chân. Lâm Giản nghĩ tới đây thì không nhịn được, bất mãn: “Thân thể em không quý giá yêu kiều tới mức đó, không chết được!” Cô ngồi nghỉ một lúc, sức khỏe khôi phục lại, nói xong thì đứng lên cách xa anh ra.

Nhưng anh không làm theo ý cô, đi tới trước mặt cản đường, cúi người thong thả nói bên tai cô, “Thân thể yêu kiều? Yêu kiều hay không bản thân không có quyền lên tiếng, người khác nói mới chính xác.”

“Lưu manh!” Lâm Giản nghe thấy lời anh có ngụ ý, hận không thể lấy keo 502 mà dán miệng anh lại. Cô không biết sao mình lại mù mắt mà đi thích cái tên quỷ lưu manh trước mặt.

“Lưu manh?” Giọng anh kinh ngạc như nghi ngờ kết luận của cô, nhưng mà sau đó lại nhếch môi cười, trầm giọng nói, “Lưu manh có chỗ tốt của lưu manh, sau này em sẽ biết.”

Lâm Giản bị kích tới mức ngứa răng chỉ muốn cắn anh một cái.

- -------------------

Nấm vàng: còn được gọi là nấm kim châm xanh vàng, nấm vàng, nấm trắng thảo nguyên. Tai nấm có kích thước trung bình. Mũ dày, nhiều thịt, hình bán cầu dẹt, màu vàng lưu huỳnh, gần trắng khi phơi khô, có vảy hình lông nhung, mép cuộn lại. Thịt quả màu trắng, mang giống màu nắp, cuống hình trụ, bên trong rắn chắc, phía dưới có vảy màu vàng ở dưới vòng nấm, phần gốc thường phồng lên. Sinh ra trên đồng cỏ hoặc núi cao vào mùa hè và mùa thu. Ở vùng núi Everest của Tây Tạng, nó có thể được phân bố đến các đồng cỏ trên núi ở độ cao 5000m. Nó có thể ăn được và ngon, là một loại nấm ăn được có kết cấu mịn trên đồng cỏ núi cao. Nó được tiêu thụ rộng rãi bởi cư dân ở các khu vực sản xuất Thanh Hải và Tây Tạng. Nó cũng được phân bố ở khu vực đồng cỏ Gannan ở Cam Túc. Nấm vàng là bảo vật quý hiếm trên thế giới, giàu chất dinh dưỡng, thơm ngon, giàu đạm, khoáng chất, axit amin và nhiều loại vitamin. Đặc biệt hàm lượng cao “selen” là kẻ thù của bệnh ung thư. Vì là cống phẩm của hoàng đế vào cuối thời nhà Thanh, giá thị trường hiện nay trên một kg sản phẩm khô đã lên tới hơn 200 nhân dân tệ, giá xuất khẩu đắt hơn, đòi hỏi lượng cung lớn.