Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 6: Là cô nghĩ nhiều

“Phẳng em gái anh!” cảm tình tốt đẹp ban nãy vì sự giúp đỡ của anh trong lòng Lâm Giản tiêu tán mất. (‘Em gái anh’ là câu chửi)

“Làm cô thất vọng rồi, tôi là con một, từ trước tới nay chưa nhận bất kỳ ai làm em gái.” Anh chậm rãi thanh minh.

Giọng anh càng bình thản, Lâm Giản càng bị chọc cho khó chịu.

“Chỉ là ngực phẳng thôi, có gì to tát đâu, con người luôn có điểm không hoàn mỹ, cho dù ngực cô phẳng bẩm sinh thì cũng không cần oán trời trách người tự giận mình.” Trần Hoài nói giọng nhẹ nhàng tự tại, nhưng vẫn có thể nghe ra anh cố gắng nén cười.

Lâm Giản bất giác siết chặt tay, ngẫm lại rồi quay người cúi xuống nhặt quần áo mới bị ném văng ra, nhanh chóng khoác lại áo khoác, không thèm quay đầu mà đi thẳng về trước.

Từ Nguyên và những người khác vẫn đang sưởi ấm bên đống lửa, râu quai nón không biết quay về từ lúc nào.

“Sao cô đi vệ sinh lâu vậy? Bây giờ trời sắp tối, tôi đang định đi tìm cô.” Từ Nguyên quan tâm hỏi han.

“Đi nặng không được sao!” lửa giận Lâm Giản đang ngút trời.

“Cho dù đi nặng nhưng mà cô đi lâu vậy…” vòng cung phản xạ của Từ Nguyên thật sự rất dài, đã vậy mà còn nghiêm túc đáp lại.

Lâm Giản mang theo khí thế người sống chớ gần, mà Từ Nguyên lại không hề cảm nhận được, “Táo bón không được sao!”

Từ Nguyên: ….

“Tính tình hung dữ! Thật không chịu nổi mấy người đem chữ táo bón mà treo trên miệng thô tục thế!” Tôn Văn Văn hận không thể khiến Từ Nguyên và Lâm Giản trở mặt, ở bên cạnh châm ngòi khích bác.

“Có điều thiếu gia ta thích tính tình hung dữ thế này!” không giống như khi nói chuyện với Lâm Giản vẻ nhẹ nhàng nhu nhược, mặt Từ Nguyên lúc này vẻ kiêu ngạo, tựa như Lâm Giản và cậu ta là anh em thân thiết.

Lâm Giản cố tự sưởi ấm, râu quai nón bên cạnh cũng đang cầm khăn trong tay ủ ấm.

Chờ đến khi cho củi vào lần thứ hai, mọi người bắt đầu gà gật ngủ quanh đống lửa.

Râu quai nón vẫn ngáy kinh thiên động địa, mấy người đồng hành đã đi vào giấc ngủ, chỉ có Lâm Giản là bị ồn khổ không nói nói, cô chán nản lấy điện thoại ra xem, dĩ nhiên là không có tín hiệu, hơn nữa pin gần hết, sắp tự tắt nguồn.

Cô nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ. Mấy ngày liền đi bộ cường độ cao, thể lực Lâm Giản đã kiệt quệ, nhưng mệt thì mệt, có tiếng động thì cô vẫn không thể ngủ được.

Lâm Giản lại nhìn đồng hồ, vẫn không buồn ngủ, cô dứt khoát đứng lên kéo túi ngủ của mình dịch ra xa khỏi chỗ râu quai nón. Cô cần phải ngủ càng sớm càng tốt, nếu không sức khỏe ngày mai sẽ là vấn đề.

Lâm Giản tự thôi miên mình hết lần này tới lần khác, sau khi nằm lại lần nữa, khi đang trằn trọc mới phát hiện Trần Hoài nằm nghiêng bên phải cô, anh không mang túi ngủ, cũng không cởi quần áo, nằm tùy ý trên mặt đất ẩm ướt, lấy tay làm gối, nhìn dáng vẻ còn rất ung dung tự tại.

Có lẽ là ngủ rồi, hay có lẽ không, trời mới biết.

Lâm Giản nhìn thấy anh là thấy phiền, nhanh nhẹn lật người lại, dứt khoát nhìn lên bầu trời đầy sao.

Xung quanh tiếng côn trùng, tiếng ve kêu vang, đêm yên tĩnh, bầu trời sao lấp lánh, bóng đêm đẹp vô cùng. Lâm Giản ngước lên nhìn bầu trời sao rộng lớn, một tiếng, hai tiếng, cô nghĩ có lẽ sẽ mất ngủ cả đêm nay.

Đột nhiên tiếng ngáy râu quai nón ngừng lại, cuối cùng tai cũng được yên tĩnh một lát. Cô lật người qua lại mấy lần, vừa lúc đụng vào Trần Hoài đang chuẩn bị trở người, ánh mắt anh đen như mực, anh không hề ngủ.

Trong bóng đêm sâu thẳm, mặc dù che giấu rất kỹ nhưng có những bí mật sẽ bị tiết lộ.

Cặp mắt kia ẩn giấu những bí mật gì.

Chỉ đối diện trong một giây, giây tiếp theo Trần Hoài đã xoay ngang người, để lại cho Lâm Giản một bóng lưng rộng lớn, phía sau áo khoác anh dính không ít đất bùn, vụn cỏ, gió đêm thổi qua, mấy cọng cỏ từ áo anh bay trở về đất.

Cô chưa ngẩn người được bao lâu, từ phía râu quai nón có tiếng vang rất nhỏ. Bên tai còn tiếng mọi người ngủ say phát ra âm thanh, chút tiếng động kia rất khẽ.

Theo trực giác, Lâm Giản vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng bên phải như ban đầu, hơi nâng đầu nhìn về phía râu quai nón.

Quả nhiên, dưới ánh trăng, râu quai nón đang khẽ khàng tay chân lấy một đống đồ trong balô to của mình ra, lấy khăn lau khô cẩn thận mấy chuỗi trang sức, nhìn hình dáng có vẻ như là mấy chuỗi Thiên châu, sau đó đem hơ nguyên chiếc túi căng phồng của mình lên lửa.

Yên lặng ít nhất mười phút, Lâm Giản lại nghe tiếng động rất nhỏ, cô lại nhìn sang, thấy râu quai nón đem cất đống đồ của mình vào balo lại.

Tiếng ngáy của râu quai nón không hề vang lên nữa, Lâm Giản không biết mình thiếp đi lúc nào.

Sáng sớm hôm sau, Trần Hoài đi lên trước dò đường, khu vực đất lở hôm qua tạo nên cảnh quan hoàn toàn mới. Sau khi nhận được tin có thể đi tiếp, mọi người vừa chú ý đá lăn trên đầu, vừa cẩn thận nhanh chóng vượt qua khu vực sạt lở này.

Lại đi hết một ngày đường, cuối cùng đến được cầu Jeafang (解放大桥).

Trên đường mỗi khi đến một cột mốc mới, Tôn Văn Văn vội vàng chụp ảnh tự sướng mình với đủ góc độ, trong khi Lâm Giản theo thói quen mà lấy máy ảnh ra chụp.

Một người tự chụp mình, một người chụp cảnh.

“Phụ nữ đều vậy, thích chụp ảnh, không có gì ảnh hưởng được.” Từ Nguyên bước tới chỗ Trần Hoài, nhìn Lâm Giản cách đó không xa đang cho ảnh chụp vào túi, mặt cậu nở nụ cười nhẹ, nói chuyện phiếm với Trần Hoài. Lâm Giản không để ý cậu, Từ Nguyên cảm thấy tìm người nói chuyện về Lâm Giản cũng tốt.

Kết quả Trần Hoài mặt vô cảm nhìn cậu ta một cái, như là không nghe cậu vừa nói gì, đứng dậy đi về phía lính gác.

“Chẳng lẽ không quan tâm đến người khác cũng là bệnh lây à?” Từ Nguyên bĩu môi.

Sau khi đến cầu Giải phóng Đại Kiều, lính gác kiểm tra hành lý, giấy tờ theo thông lệ.

Trần Hoài là người đầu tiên, tiếp theo là Lâm Giản và râu quai nón.

Trần Hoài có hành lý ít nhất, chỉ một thoáng là xong kiểm tra. Đến lượt râu quai nón, lính gác tịch thu con dao anh ta mang theo, nhưng anh ta không có giấy tờ qua biên giới, “Có lẽ tôi bị rơi trên đường, có thể du di được không?” râu quai nón bắt đầu đổ mồ hôi.

Lâm Giản nhìn râu quai nón lúi húi lục đồ, cô cũng đi tìm giấy chứng nhận qua biên giới. Kỳ lạ chính là cô để đồ trong túi áo khoác mà không hề tìm thấy, cô lật ngược cả đồ đạc lên cũng không có.

Cô nhanh chóng nhớ lại, có khả năng là tối qua làm rơi khi thay đồ.

“Xin lỗi, của tôi cũng bị mất, tôi có thể làm bổ sung không?” Lâm Giản hỏi.

“Vậy thì giao cho bên đồn công an xử lý, nếu không các người phải quay lại đường cũ.” Lính gác là một anh chàng trẻ tuổi, có lẽ do đứng gác nắng lâu ngày nên má đỏ hồng, khi nói lộ hàm răng trắng.

“Họ có thể làm chứng, giấy chứng nhận biên phòng của chúng tôi thật sự bị mất trên đường, chúng tôi còn có việc gấp không thể đến đồn công an, trở lại đường cũ càng không được, có thể xin lãnh đạo các anh không.” Râu quai nón thấy Lâm Giản cũng mất giấy tờ thì có vẻ bình tĩnh lại không ít, giọng kiên quyết đề nghị.

Người lính gác trẻ do dự, cuối cùng xin ý kiến cấp trên. Cũng may là được châm chước, nhưng Lâm Giản và râu quai nón bị chụp ảnh lại lưu hồ sơ.

Râu quai nón đem hành lý nhét vào trong túi lại, Trần Hoài ở bên cạnh đột nhiên lại gần Lâm Giản, “Đúng rồi, trả lại cô kính râm, sợ sau khi qua cầu lại quên mất.”

Khi đi ngang râu quai nón, anh làm động tác đưa kính râm cho Lâm Giản, vô tình đụng vào cái balô to của râu quai nón, rầm một tiếng, tất cả dây chuyền đồ đạc rơi xuống đất.

Lâm Giản ở gần như vậy, cô ngồi xổm xuống định nhặt giúp, cô mới nhặt mấy sợi dây bên chân, râu quai nón đã lên tiếng: “Tôi tự mình nhặt!”

“Ờ.” Lâm Giản đáp, đặt mấy sợi dây trên tay cô vào tay râu quai nón, nhưng chỉ lướt qua tay mà cô lại không quên được một sợi trong đó. Mặt ngoài nâu thẫm hòa với màu trắng ngà, có rất nhiều hoa văn tự nhiên bên trên, không giống những sợi Thiên châu cô đã từng thấy. Một viên Thiên châu lẫn trong đám chuỗi hạt giả rẻ tiền, nếu không phải người chuyên nghiệp hoặc bình thường có nghiên cứu về đồ cổ thì người bình thường khó có thể phát hiện ra.

Lâm Giản đứng dậy, cầm kính râm mà Trần Hoài đưa, ngẩng đầu phỏng đoán dụng ý Trần Hoài. Với tính cách của anh sẽ không vô duyên vô cớ ngay lúc này lại nhiều chuyện trả lại đồ cho cô.

Không hề ngoài ý muốn nhìn vào ánh mắt đen nhánh, không hề có biểu hiện gì, bình thản tựa như vụ tai nạn vừa rồi chỉ là sự cố trùng hợp.

Có lẽ là cô suy nghĩ nhiều.

“Chỉ là ngực phẳng thôi, có gì to tát đâu, con người luôn có điểm không hoàn mỹ, cho dù ngực cô phẳng bẩm sinh thì cũng không cần oán trời trách người tự giận mình.” Giọng nói đó lại vang bên tai cô, cô ngẩng lên nhìn Trần Hoài, người đàn ông này trước sau như một, không ai nhìn thấu.

Bệnh nghề nghiệp cho cô biết chuỗi hạt Dzi vừa rồi có giá cao ngất trời, không rõ nguồn gốc.

Lâm Giản do dự không biết có nên lội vào vũng nước đục này hay không, nếu như bình thường, lòng hiếu kỳ của cô chắc hẳn sẽ dò hỏi đến cùng. Chỉ là nghĩ tới những lời thiếu đòn của anh trước đó, Lâm Giản lại sửa lại quyết định.

Bàn tính của anh, ít nhất với cô thì sẽ thất bại. Lâm Giản nghĩ tới đó, khóe môi vô thức hơi nhếch lên.