Đến Tối Đại Lão Lãnh Khốc Bệnh Kiều Là Tiểu Nhãi Con Dính Người

Chương 16: 16 Mắng Tra Nam

Người trong lễ đường toàn là nhân vật lớn, lúc này lại bị khí tràng mạnh mẽ đầy rét lạnh trên người Khương Dư làm cho khiếp sợ.

Đặc biệt là Khương Nhu đứng gần Khương Dư, tay chân càng lạnh buốt đến cực điểm, chỉ có thể nghe lời khom lưng nhặt đồng hồ báo thức trên đất.

Khương Dư lại ngồi xuống, bắt chéo chân, tư thái quyến rũ, ánh mắt lạnh băng trào phúng nhìn Khương Nhu.

Thu lại vài phần cỗ khí tràng lạnh lẽo thuộc về vua sát thủ kia.

Những người trong phòng bấy giờ mới tìm được giọng nói và lý trí của mình về.

Cũng chẳng biết có phải ảo giác không mà một khắc kia, lễ đường này lại âm trầm, áp lực giống như địa ngục.

"Khương Dư, đồ điên này, muốn nổi điên thì đến bệnh viện tâm thần đi!"

Lúc Khương Nhu chuẩn bị nhặt đồng hồ báo thức lên, Mặc Tử Luật với diện mạo anh tuấn, khí thế trầm ổn đã đi tới, nâng Khương Nhu dậy, giận dữ hét lên với Khương Dư.

Mặc Tử Luật, người thừa kế Mặc gia, đồng thời cũng là tổng tài quản lí tập đoàn tài chính Mặc thị, là nhân tài mới xuất hiện trong vòng thương nghiệp của Hạ quốc, ngôi sao sáng.

Mặc Tử Luật dựa vào diện mạo tuấn tú, bối cảnh thân phận giàu có, đồng thời cũng là quý công tử mà các danh viện muốn gả nhất tại kinh đô.

Khương Dư liếc mắt nhìn Mặc Tử Luật trước mặt một cái, diện mạo coi như anh tuấn, chẳng qua sau khi gặp được tiểu ca ca tuấn mỹ như thần tiên hạ phàm kia, những người đẹp trai trong mắt người thường thì trong mắt cô lại chẳng khác gì dưa vẹo táo nứt.

"Anh là ai?" Khương Dư lạnh nhạt nhìn lướt qua Mặc Tử Luật, trong đôi mắt đẹp có gợn sóng lăn tăn, ánh mắt chứa khinh thường một cách trần trụi, như nhìn một con kiến.

Bị Khương Dư nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Mặc Tử Luật đột nhiên bùng lửa, Khương Dư này lại dám xem thường mình!

Nhưng Mặc Tử Luật nhìn chăm chú khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành kia của thiếu nữ, trong mắt không tự chủ được hiện lên sự kinh diễm.

Sau đó hắn ta lôi vẻ cao cao tại thượng trước kia ra, nói, "Khương Dư, tôi nói cho cô biết, bất luận cô nháo thế nào thì tôi đều sẽ đính hôn với cô, người như cô không xứng với tôi! Dù cô có thích tôi đi chăng nữa thì tôi cũng không thích cô!"

Theo Mặc Tử Luật, sở dĩ hôm nay Khương Dư náo loạn lễ đường, đơn giản là muốn thay thế Khương Nhu đính hôn với mình.

Khương Dư thích hắn ta đã không phải là bí mật gì tại kinh đô này.

Chưa nói tới Mặc Tử Luật có bao nhiêu yêu thích với Khương Nhu, nhưng với Khương Dư đần độn này thì cực kỳ chán ghét, nếu kẻ ngu ngốc nổi danh chốn kinh đô này thành vị hôn thê của hắn ta, vậy hắn ta cũng sẽ thành trò cười theo.

Cho dù cô trở nên xinh đẹp thì sao, vậy cũng chỉ là một bình hoa mà thôi.

Nhớ đến những bức thư tình trước kia Khương Dư viết cho mình, cách hành văn dùng từ ấy, thô tục đến nỗi còn không bằng cả học sinh tiểu học viết.

"Gì cơ?"

Tên đàn ông tự luyến trước mặt này khiến làm Khương Dư ngớ người, sao hắn ta lại tự tin cảm thấy mình sẽ coi trọng loại dưa vẹo táo nứt này nhỉ?

À, đúng rồi, cơ thể hiện tại không phải của cô.

Giờ cô không phải Diêm La, mà là Khương Dư.

Bấy giờ Khương Dư mới nhớ ra, ban đầu Khương Dư đưa thư tình cho Mặc Tử Luật thay Khương Nhu, mấy lá thư kia không ghi họ tên, cho nên Mặc Tử Luật vẫn luôn cho rằng Khương Dư thích anh ta.

Mà Khương Nhu ở một bên đứng sau Mặc Tử Luật, cô ta cũng dần dần hồi lại từ trong sợ hãi.

Tiếp đó lòng cô ta cũng bốc lên một ngọn lửa.

Sao cô ta phải sợ Khương Dư?

Trước đây Khương Dư chẳng qua là con đần bị mình đùa giỡn xoay quanh mà thôi.

Thấy lúc này Mặc Tử Luật đứng ra che chắn trước người mình, nội tâm Khương Nhu hết sức vui vẻ, cô ta nũng nịu nói, "Anh Tử Luật, có thể là chị bị bạn trai ức hiếp, chịu kích thích quá lớn nên phương diện tinh thần mới có vấn đề.

"

Ánh mắt Mặc Tử Luật nhìn về phía Khương Dư càng thêm chán ghét, một kẻ bỏ nhà theo dã nam nhân, đàn bà có tác phong phóng đãng, không xứng với hắn ta!

"Mặc Tử Luật đúng không?"

Khương Dư khinh miệt nhìn tên đàn ông trước mắt, vươn ngón trỏ xoa xoa lỗ tai, chỉ là một động tác bình thường nhưng khi cô làm lại vũ mị động lòng người nói không nên lời,

Mắt Mặc Tử Luật tối sầm, hắn ta hoàn toàn không nghĩ tới, đứa con gái xấu xí ăn mặc quê mùa, luôn mang chiếc kính đen lớn, tóc mái che khuất nửa bên mặt trước đây sẽ trở nên xinh đẹp như vậy.

Mặc Tử Luật thu hồi cánh mắt kinh diễm của mình, vẻ mặt cao ngạo, "Khương Dư, tôi đã nói nhiều làn rồi, tôi sẽ không thích cô, tốt nhất cô nên tự mình hiểu lấy.

"

Hắn ta cho rằng sở dĩ tính cách Khương Dư hôm nay đại biến, một nửa là bởi quá thích mình, thấy hắn ta phải đính hôn nên đã chịu kích thích.

"Này, bên kia có cái gương, anh ra đấy soi vào đi.

" Khương Dư nhẹ nhàng chỉ vào một cái gương tại lễ đường.

Mặc Tử Luật đi qua, nhìn bản thân trong gương, nhíu mày, "Ý của cô là gì?"

Khương Dư cười, cười đến vân đạm phong khinh, vũ mị quyến rũ, đẹp không sao tả xiết.

"Có thấy một con chó trong gương không, một con chó mắc chứng vọng tưởng, lấy cái gì mà anh cảm thấy tôi sẽ coi trọng mặt hàng dưa vẹo táo nứt như vậy hả?"

Thiếu nữ cười đầy ngạo mạn, không coi ai ra gì.

Mà sắc mặt Mặc Tử Luật, bởi vì lời của cô, trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, vẻ mặt thành màu gan heo.

.