CHƯƠNG 39: TÊN QUỶ LỘ DIỆN Trở lại đảo Tích Nhược, Tống Minh Chi nói rằng vẫn còn đang chuẩn bị nghi lễ. Cao Minh và Mục Nhất Dương vẫn nghỉ ngơi tại căn phòng đó một vài ngày. Một người, không rõ việc mình đang làm là đúng hay sai, là tốt hay xấu, là an toàn hay nguy hiểm thường sẽ mang tâm tình gì? Sợ hãi, né tránh, hay là hối tiếc? Bồi hồi, tuyệt vọng hay là muốn khóc than? "Anh có sợ không?" - Mục Nhất Dương đã nói như vậy đó. Cao Minh có sợ không? Điều đó - chính bản thân anh cũng không biết. Từ nhỏ đến giờ, anh có trong tay mọi thứ, có thể làm tất cả mọi điều mình thích, dường như chưa hề biết sợ. Ngay cả khi anh mất đi Jonathan, nỗi sợ hãi vẫn chưa lên đến tột cùng, cuộc đời vẫn chưa được nếm thử con chữ này. Nội tâm Cao Minh đã thay đổi kể từ ngày anh gặp Mục Nhất Dương. Tôi nhớ có một lần, hai người tới núi Kiện Nam, không may gặp tai nạn xe, trước khi chiếc xe rơi xuống từ độ cao 30m, Cao Minh đã ôm lấy Mục Nhất Dương. Mục đích của hành động này là gì? Mục Nhất Dương rời khỏi bệnh viện, anh vội vã đi tìm cậu, một chút lo lắng dần hiện lên trong anh. Lại thêm một lần khác, Mục Nhất Dương bị hai tên quỷ phát hiện, tra tấn một trận thừa sống thiếu chết, Cao Minh đã run rẩy mà khóc. Phải chăng lúc này đây, sự bất an cùng nỗi sợ hãi đã bao trọn tâm trí anh, khiến anh không thể kiểm soát bản thân mà la hét với đất trời trên sân thượng bệnh viện? Hai người cùng nhau vượt qua một đêm mưa bão ở ngọn núi gần miếu Hải Đường, sự che chở, yêu thương anh dành cho cậu - tất cả đều là thực. Gặp được nhau chính là duyên tiền định kiếp, cùng nhau vượt qua sinh tử, cùng nhau vượt qua thử thách chính là hai người đang sử dụng chữ "duyên" ấy, thể hiện một chữ "phận". Cao Minh đã tìm kiếm người "nợ" mình từ lâu, liệu đó chính là Mục Nhất Dương? Cùng đồng cảm với nhau, cùng nhau hướng về một mục đích, thấu hiểu nhau, như vậy là đủ rồi, Cao Minh không mong gì hơn. Mục Nhất Dương cũng vậy, Cao Minh vì cậu đã làm rất nhiều thứ, ngay cả "đoạn tuyệt quan hệ máu mủ" anh cũng dám làm. Như vậy vẫn chưa đủ sao? - Không! Có một người bất chấp tất cả vì mình, nguyện yêu thương mình, có chết ta cũng cam lòng. Cảm giác đêm nay của Cao Minh là gì? Anh không lo lắng, sợ hãi hay bất an. Chuyến đi lần này không biết có toàn mạng trở về hay không, còn được tiếp tục sống nữa không. Anh chỉ biết, cậu ấy đang ở đây - ngay bên cạnh anh - đồng hành cùng anh trong chuyến đi liều lĩnh này. Nếu cậu ấy gặp nguy hiểm, anh nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy! Nếu cậu ấy chết, anh cũng sẽ chết, không gì có thể ngăn cách họ, như vậy quá đỗi vui mừng, họ vĩnh viễn sẽ ở bên nhau! Đời này kiếp này chỉ mong có thế, anh còn lo lắng sao? Nhìn người bên cạnh đang lo lắng, anh ôm cậu vào trong lồng ngực ấm áp, khẽ vỗ nhẹ lên vai, xoa đầu cậu: "Đừng sợ, tôi có cậu, cậu có tôi, nhất định chúng ta sẽ an toàn trở về!" Mục Nhất Dương cả ngày mỏi mệt, sự ôn nhu ấy mau chóng đưa cậu chìm sâu vào giấc ngủ. Trong lúc này, có ai đó đã hôn cậu, thì thầm bên tai cậu ba tiếng yêu thương. Theo phản xạ, cậu khẽ "ừ" một tiếng rồi hòa mình vào vòng tay của người đó.... Một đêm không mộng mị, không mục đích tầm thường của nhân sinh thế sự cứ thế trôi qua. Hai con người ấy đã sống đúng với bản chất của mình - sống để yêu thương. Đêm thứ hai, cũng chính là đêm cuối cùng. Một xúc cảm khó nói cứ liên tục hiện ra trong suy nghĩ Mục Nhất Dương. Thấy "con nợ" của mình không ngủ được, Cao Minh ôn tồn hỏi: "Có chuyện gì?" "Cao Minh, anh hát cho tôi nghe đi!" - Mục Nhất Dương giở trò. Cao Minh nhăn mặt: "Hát? Bây giờ sao?" "Đúng rồi! Tôi chưa từng nghe anh hát..." "Điều kiện, phải có điều kiện!" - Cao Minh chớp lấy thời cơ. Lần này đến Mục Nhất Dương cau có: "Điều kiện làm cái gì? Anh lại ra điều kiện với tôi? Đồ nhỏ nhen, tính toán với tôi đủ thứ!" Cao Minh nhếch mép cười: "Tôi sẽ coi đó là một lời khen, và cậu sẽ phải trả giá!" Dứt lời, Cao Minh nhanh chóng cúi người xuống, bắt lấy đôi môi mềm mại kia, hôn Mục Nhất Dương. Cái giá phải trả khi nói "chủ nợ" của mình hẹp hòi là bị hôn triệt để hết không khí, cho đến khi không thở được nữa, khẩn khoản cầu xin mới thôi. Sử dụng "điều kiện" xong, Mục Nhất Dương mệt nhọc muốn đi ngủ. Bất chợt, một giọng hát vui nhộn vang lên. "Mang trái tim của em rồi trái tim của anh xuyên thành một vòng tròn, xuyên thêm một nhánh cỏ may mắn, xuyên thành một vòng tròn đồng tâm. Để tất cả tiếng gọi mong đợi tương lai, nhân thanh xuân kết làm bạn. Đừng cho tuổi trẻ trôi đi mang cô đơn Đem cỏ may mắn của anh trồng tại vườn mộng của em. Để địa cầu theo vòng tròn đồng tâm của chúng ta Vĩnh viễn xoay tròn. Hướng bầu trời hét thật lớn, nói anh yêu em. Hướng mây trắng lưu lạc trôi, nói anh nhớ em. Để thiên không kia nghe thấy, để mây trắng kia nhìn thấy. Ai cũng không thể xóa nhòa lời hứa của đôi ta. Muốn cùng em đến nơi biển rộng, nói anh yêu em Trao em ngôi sao sáng nhất, nói anh nhớ em Nghe lời thề của biển lớn, nhìn trời xanh không đổi thay Cho chúng ta yêu nhau tự do tự tại." Đây là bài Yêu - Tiểu Hổ Đội - ra mắt năm 1991. Đã lâu lắm rồi, một thời tuổi trẻ đã đi qua, nhưng mỗi lần nghe lại bài hát này, Mục Nhất Dương đều cảm thấy nó mới mẻ. Cao Minh hát rất nhập tâm, rất biết đặt mình vào tình cảm bài hát. Anh hát xong, Mục Nhất Dương vỗ tay liên hồi: "Bắt được rồi!" "Bắt cái gì?" - Cao Minh có phần khó hiểu. "Tôi bắt được anh rồi, ai ngờ anh biết hát, haha!" - Mục Nhất Dương xem ra rất hí hửng. Cao Minh bỡn cợt: "Muốn bắt tôi? Cậu phải chịu trách nhiệm!" Mục Nhất Dương sau nhiều lần bị chọc ghẹo có vẻ đã thông minh hơn: "Còn lâu, tôi không biết, từ giờ anh phải hát cho tôi nghe!" Cao Minh đang cao hứng muốn trêu đùa, nhưng nghĩ lại thì, sau này...... sau này...... sẽ ra sao chứ? Nên anh đã đồng ý: "Ừ!" Mục Nhất Dương mãn nguyện, nhẹ nhàng buông thả mình vào giấc nồng mê say. ......................................... Cuối cùng thì, việc gì phải đến nhất định sẽ đến. Hai viên đá đã cùng nhau hiện diện ở đây. Cao Minh và Mục Nhất Dương cũng không còn trở ngại. Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong. Hôm nay là ngày diễn ra nghi lễ. Sau khi trở về quá khứ, cuộc sống bình thường sẽ chấm dứt, hai người bọn họ sẽ ra sao? Tại nơi điện thờ trong tòa lâu đài ấy, một ngôi sao năm cánh rất to được vẽ bằng máu xuất hiện. Ở trung tâm ngôi sao là một chiếc gương bát quái, kích thước ước chừng vừa đủ cho một người đi qua. Viên chỉ huy và ông thầy bói cũng đang ở đó. Theo phân công của Tống Minh Chi, vị chỉ huy sẽ canh giữ tòa lâu đài, ông thầy bói già sẽ dùng ma thuật, ngăn cánh cửa không gian - thời gian đóng lại trước khi họ trở về. Đêm nay, nguyệt thực đến, tiếng la hét của các con thú rừng tru tréo vang lên. Ngoài kia, mặt trăng đỏ rực, khát máu, tựa hồ thế giới sẽ diễn ra một hiện tượng không thể tin nổi. Tống Minh Chi niệm phép, chiếc gương bát quái đột nhiên bay lên, dựng thẳng đứng, lớn dần, phát sáng, một khoảng sáng trắng vô cùng. Ánh trăng lặng lẽ soi rọi nơi đó, tiếng la hét ngày một lớn, các linh hồn đói khát trong chiếc gương đã bị kích động, cố gắng để thoát ra ngoài. Hai viên đá cũng nhanh chóng bay lên, xoay chuyển xung quanh Cao Minh và Mục Nhất Dương. Họ nắm lấy tay nhau, tạo thành một vòng tròn, hai viên đá thoáng chốc biến mất, chế ngự những hồn ma vất vưởng kia. Sức khống chế dường như chưa đủ mạnh, Tống Minh Chi tiếp tục kết ấn, tăng thêm linh lực. Dần dần, sức mạnh của hai viên đá bộc phát, tiếng la hét đã không còn, khoảng không gian trước mắt đã mở ra... Nơi đó thật sáng, cũng thật bao la, cứ như là...thiên đường vậy. Nghe được sự dặn dò của Tống Minh Chi, hai người họ nhanh chóng bước vào khoảng không gian đó. Bước chân Cao Minh bất chợt khựng lại: "Bà ta định làm gì vậy?" Tống Minh Chi đang ra sức bóp cổ Trương Tuyết Nhi, dồn ép cô ấy đến chết. Cao Minh thoáng rùng mình, nhớ lại... lúc đó bà ta đã nói : "để hoàn thành nghi thức, cần phải có vật tế." Mục Nhất Dương thấy sự tình phát sinh như vậy, cũng không khỏi ngỡ ngàng. Cậu chạy đến, tóm lấy cổ tay Tống Minh Chi: "Chúng ta không thể hi sinh cô ấy!" Tống Minh Chỉ lạnh lùng đáp lại: "Vật tế cần một người có mối liên hệ với quá khứ, là con bé tự nguyện, nó nhất định phải chết." "Vậy thì chúng tôi không đi nữa, tôi không muốn bất kì ai vì chúng tôi mà chết!" - Cao Minh nói xen vào. "Không thể, đã đến bước đường này rồi...không thể dừng lại..." - Giọng nói thoáng run rẩy, Tống Minh Chi không thể bình tĩnh được nữa... nhìn người trong tay mình.... bà đã khóc... "Các ngươi không muốn hi sinh cô ta sao? Vậy thì tự mình chết đi!" Viên chỉ huy đột nhiên xuất hiện, dùng một lực rất lớn, đánh lén Tống Minh Chi trong khi bà đang mơ màng cảnh giác. Thân thể bà bay đi một đoạn khá xa, đập mạnh vào tường rồi rơi xuống đất. Cao Minh không tin vào mắt mình, đây là người đã cá cược với Tống Minh Chi, giúp họ vượt qua thử thách, tại sao lúc này lại phản bội họ? Mục Nhất Dương nhìn thủ pháp quen thuộc của hắn ta, lại nhớ tới đêm đó, cậu hốt hoảng nhận ra hắn: "Ngươi chính là...?"