Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 138: Đời này ngươi là của ta

"Thật xin lỗi."

Lý Trường Thiên nghe thấy Yến Thù nói.

Yến Thù ôm Lý Trường Thiên từ phía sau, y cúi đầu tựa cằm lên vai Lý Trường Thiên, hai tay ôm eo hắn, trong giọng nói tràn đầy hối hận và hổ thẹn.

Lý Trường Thiên mỉm cười.

"Haizz, có gì đâu mà xin lỗi, dù sao ngươi cũng bị thương, hơn nữa Tử Tô cô nương nói với ta hôm qua ngươi rất muốn đến tìm ta nhưng đột nhiên đau đầu, sợ bị ta nhìn thấy nên không dám đến, ai ngờ sáng nay lại mất trí nhớ tạm thời, chỉ trách ông trời chơi khăm chúng ta thôi, không trách ngươi được."

"Yến Thù, tuy nói ra câu này có lẽ hơi muộn nhưng......" Lý Trường Thiên quay lại hôn lên trán Yến Thù, "Ta về rồi."

Thân mình Yến Thù khẽ run lên.

Y tựa đầu vào vai Lý Trường Thiên khiến người ta không thấy được ánh mắt y.

Nhưng thanh âm của y rõ ràng đang nghẹn ngào.

Yến Thù nói khẽ: "Ừ."

Cuối cùng còn nói thêm.

"Ta vẫn luôn rất nhớ ngươi."

Lý Trường Thiên cười, đưa tay vỗ lưng trấn an Yến Thù.

Đã từng xa cách chân trời góc biển, giờ đây kim phong ngọc lộ trùng phùng.

Vượt qua muôn nẻo đường trần.

Yến Thù ôm Lý Trường Thiên mong được vuốt ve an ủi, thật lâu sau mới nỡ buông tay ra, y tới kho củi lấy thuốc uống rồi về phòng cùng dọn dẹp với Lý Trường Thiên.

Mặc dù hai người không đánh nhau bao lâu nhưng làm vỡ rất nhiều thứ.

Lý Trường Thiên ngồi xổm dưới đất đau lòng nhìn vạc sách bằng sứ men xanh bị nứt.

Lúc nãy mình thật sự quá kích động rồi.

Giờ tỉnh táo suy nghĩ kỹ một chút, tính tình Yến Thù cương trực công chính như vậy làm sao có thể biến thành kẻ cặn bã cơ chứ, nhất định là có nguyên do.

Nhưng cơn giận này một khi bốc lên đầu thì có ai quản được đâu.

Lý Trường Thiên đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên bị Yến Thù nắm cánh tay kéo lên.

"Hử?" Lý Trường Thiên nghi hoặc.

Yến Thù rũ mắt đeo lại ngọc bội hoa sen Tịnh Đế cho Lý Trường Thiên.

"Haizz......" Lý Trường Thiên ngượng ngùng gãi đầu, cẩn thận nhét ngọc bội vào cổ áo giấu kín.

"Trường Thiên." Yến Thù nói khẽ, "Nửa tháng trước Hoàng thượng muốn ta làm phò mã, ta viện cớ đã thành thân để từ chối Hoàng thượng, hôm đó Hoàng thượng sinh nghi nên truy hỏi ta thành thân với ai, ta nói......"

Yến Thù dừng một chút.

"Hử? Ngươi nói cái gì?" Lý Trường Thiên hỏi.

Yến Thù đáp: "Ngươi."

"Hả? Ta? Ta làm sao?" Lý Trường Thiên hoang mang.

Yến Thù: "...... Ta bẩm báo Thánh thượng rằng đã thành thân với ngươi, tuy không làm lễ, cũng không bái đường nhưng lưỡng tình tương duyệt, xác định sống chung cả đời......"

"Dừng lại, dừng lại!" Lý Trường Thiên ngắt lời Yến Thù rồi chỉ vào mình hỏi, "Ngươi nói với Hoàng thượng là ta và ngươi thành thân sao?"

Yến Thù gật đầu rũ mắt, mỗi lời mỗi câu đều chứa đựng bất an.

"Lần này ta muốn khước từ ban hôn nên mới ăn nói bừa bãi, cũng chưa hỏi ý ngươi, bây giờ ngươi đã là Vũ Quân tướng quân quyền cao chức trọng, nếu ta tự tiện làm bậy khiến ngươi bực mình......"

Yến Thù còn chưa dứt lời thì Lý Trường Thiên đã hôn y một cái, ngăn chặn những lời còn lại trong cổ.

Lý Trường Thiên nhảy cẫng reo lên.

"Yến đại nhân, người xưa có câu một đời một kiếp một đôi người, đã nói thành thân......"

"Thì đời này ngươi chính là người của ta!!!"

Lý Trường Thiên cười rạng rỡ như nắng xuân tháng Ba, sơn hà tuế nguyệt, phong tình ngàn vạn, trong tim chỉ có một mình y.

Không ngờ Lý Trường Thiên sẽ đáp ứng nhanh như thế nên Yến Thù không khỏi kinh ngạc, sau khi kịp phản ứng thì đáy mắt tràn ngập cảm động.

Yến Thù chợt nghiêm mặt nói: "Ta sẽ bù lại lễ thành thân, cưới hỏi đàng hoàng, nhất định sẽ không để ngươi ủy khuất!"

"Hầy, không sao, đừng bận tâm những thứ đó." Lý Trường Thiên vui vẻ ngâm nga dân ca rồi tiếp tục dọn phòng.

Đập phá thì dễ thu dọn mới khó, hai người quét tước hơn nửa ngày đều mệt rã rời.

Lý Trường Thiên không về phủ tướng quân mà chen chung với Yến Thù trên một cái giường ôm người ngủ.

Sáng hôm sau, nắng sớm ấm áp, chim hót líu lo.

Lý Trường Thiên tỉnh dậy trước, hắn mở mắt ra nhìn Yến Thù nằm bên cạnh.

Gần một năm đao kiếm gian nan vất vả, hiện giờ được yên tĩnh an tường thật khiến người ta nhịn không được cảm thán.

Lý Trường Thiên nhổm dậy chống đầu mỉm cười ngắm Yến Thù đang say ngủ.

Công tử văn nhã, đẹp như quan ngọc.

Lý Trường Thiên đang mê mẩn thì Yến Thù quay mặt sang, sau đó chậm chạp mở mắt ra.

Ngay khi đối mặt với Lý Trường Thiên, Yến Thù lộ vẻ kinh ngạc nhích người ra xa.

Sau đó y giận tái mặt, nhíu mày do dự hỏi: "Ngươi là ai? Sao lại ở trong phòng ta?"

Lý Trường Thiên: "Hả!?"

Hôm qua còn nói muốn bù lại lễ thành thân mà qua một đêm đã quên sạch.

Lý Trường Thiên hỏi lại: "Ngươi không nhớ gì về ta sao?"

Yến Thù sững sờ, y cúi đầu trầm ngâm một lát rồi nói: "Hình như ta bị bệnh nên...... Ngươi!?"

Bỗng nhiên Yến Thù im bặt.

Lý Trường Thiên đột ngột xoay người ngồi lên bụng Yến Thù rồi nắm chặt hai tay y đè xuống hai bên đỉnh đầu.

Không kịp đề phòng bị áp chế, Yến Thù lập tức giãy dụa.

Cái khác thì Lý Trường Thiên không biết nhưng cách khống chế người thì hắn biết rõ như lòng bàn tay.

"Buông ra." Ánh mắt Yến Thù đầy tức giận, ngữ khí lạnh lùng.

"Ái chà chà, ta lại sợ quá cơ." Lý Trường Thiên nheo mắt trêu tức, nhếch miệng cười rồi cúi xuống sát mặt Yến Thù, cong mắt cười nói, "Vậy nếu ta không buông thì sao, Yến đại nhân muốn bắt ta xử tử ngay tại chỗ à?"

"Ngươi! Ưm!" Yến Thù đang muốn uy hiếp thì Lý Trường Thiên đột ngột hôn y.

Trong mắt Yến Thù đều là kinh ngạc và khó tin.

Lý Trường Thiên càng hôn sâu hơn, hết liếm lại cắn, muốn bao nhiêu ngả ngớn cũng có.

Hôn xong Lý Trường Thiên ngẩng đầu, cong mắt nhìn Yến Thù, cố ý liếm môi rồi cười nói: "Yến đại nhân nhớ ta là ai chưa?"

Thanh âm Lý Trường Thiên hơi trầm xuống, ý cười của hắn không giảm đi nhưng ngữ khí lại khiến người ta mơ hồ cảm thấy bị uy hiếp.

"Nếu vẫn chưa nhớ thì hôn tiếp đến khi ngươi nhớ ra mới thôi."

Lồng ngực Yến Thù phập phồng dữ dội, vẻ mặt luống cuống như bị sàm sỡ: "Ngươi! Ngươi......"

"Ta làm sao?" Lý Trường Thiên cười nói, "Ây da, Yến đại nhân đừng bày ra vẻ mặt như bị thất thân vậy, trước kia hai ta còn tư thông với nhau nữa cơ, mới hôn một chút thôi mà sao ngươi đã ủy khuất rồi?"

Lý Trường Thiên còn đang đùa giỡn thì sắc mặt Yến Thù đã từ kinh ngạc dần chuyển sang bình tĩnh, y tựa như kịp phản ứng lại, chớp mắt gọi: "Trường Thiên."

"Hử? Nhớ ra rồi à?" Lý Trường Thiên hỏi.

Yến Thù gật đầu.

"Cũng nhanh đấy." Lý Trường Thiên cười buông Yến Thù ra, leo xuống người y rồi nằm nghiêng bên cạnh.

"Xin lỗi...... Ta....." Yến Thù lộ vẻ áy náy vì đã quên đi người trong lòng mình.

"Không sao." Lý Trường Thiên cười nói, "Nhưng lúc nãy ta nói nghiêm túc đấy, sau này hễ quên một lần thì ta sẽ hôn ngươi một lần, hôn đến khi ngươi nhớ ra mới thôi."

Yến Thù nhìn hắn thật lâu rồi khẽ gật đầu.

Hai người đều không thích ngủ nướng nên đã tỉnh thì liền xuống giường.

Yến Thù vào bếp nấu cháo trắng làm bữa sáng, thói quen lâu năm của Lý Trường Thiên chưa đổi, hắn gấp chăn mền trên giường thành khối vuông vức.

Muốn gấp chăn mền thật đẹp phải lấy vật nặng đè lên, Lý Trường Thiên lại sợ ép chặt chăn bông khiến Yến Thù đắp không thoải mái nên xoắn xuýt nửa ngày.

Chờ Lý Trường Thiên hết xoắn xuýt đi vào bếp tìm Yến Thù thì lại thấy y trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị như muốn hỏi hắn tại sao đột nhập vào dinh thự của mình.

Lý Trường Thiên dang tay ra đi tới đè Yến Thù vào tường cưỡng hôn.

Lý Trường Thiên cứ thế đè người hôn một hồi, Yến Thù lấy lại tinh thần, y nhẹ nhàng xoa xoa bờ môi không nói gì mà chỉ gọi Lý Trường Thiên đi ăn sáng.

Ăn sáng xong, Yến Thù tiếp tục bận rộn công việc, đọc hồ sơ nghi án. Trước kia y phải đến Đại Lý Tự phá án, vì dạo này đau đầu nên xin nghỉ mấy ngày. Lý Trường Thiên thì cầm phương thuốc của Tử Tô cô nương nghĩ cách nấu thuốc.

Hai người ở chung một ngày, Lý Trường Thiên bỗng nhiên cảm thấy bất an.

Yến Thù mất trí nhớ nghiêm trọng hơn hắn tưởng rất nhiều.

Chỉ cần tách ra một hồi thì Yến Thù sẽ không nhớ được hắn là ai nữa.

Lúc đầu Lý Trường Thiên còn có tâm tình vui đùa, đè Yến Thù ra bàn vừa trêu chọc vừa hôn.

Nhưng sau nhiều lần như vậy Lý Trường Thiên vui không nổi nữa, hôn vẫn cứ hôn nhưng không tập trung lắm, đầy bụng lo nghĩ về chứng bệnh này.

Chạng vạng tối, Tử Tô cô nương đến dinh thự bắt mạch cho Yến Thù.

Tử Tô cô nương trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Hôm nay có đau đầu không?"

Yến Thù lắc đầu.

Tử Tô cô nương cười: "Tốt lắm, mạch tượng ổn định hơn một chút, người trong lòng trở về đúng là có khác."

Yến Thù gật đầu tạ ơn.

Lý Trường Thiên ở bên cạnh nghe vậy càng luống cuống hơn.

Hôm nay mất trí nhớ bảy tám lần mà mạch tượng lại ổn định hơn sao? Vậy lúc bình thường trạng thái của Yến Thù còn tệ đến mức nào chứ!

Thừa dịp Yến Thù không để ý, Lý Trường Thiên viện cớ học cách nấu thuốc kéo Tử Tô cô nương sang một bên, lo lắng hỏi nàng Yến Thù mất trí nhớ liên tục thì phải làm thế nào.

"Mất trí nhớ liên tục? Sao lại thế được?" Tử Tô cô nương tỏ vẻ không tin.

"Thật mà, hôm nay quên ta bảy tám lần rồi." Lý Trường Thiên thở dài.

"Không thể nào." Tử Tô cô nương kinh ngạc, "Trước đây mất trí nhớ năm sáu ngày mới tái phát một lần, hôm trước ngươi đến không may gặp phải lúc y mất trí nhớ, một ngày sao có thể mất trí nhớ bảy tám lần được chứ?"

"Nhưng Yến Thù......" Lý Trường Thiên nói nửa chừng lại im bặt.

Hắn bỗng nhiên vỡ lẽ ra điều gì.

Sau khi tiễn Tử Tô cô nương về y quán thì đã tối muộn.

Lý Trường Thiên bưng chén thuốc vào phòng cho Yến Thù uống.

Nào ngờ hắn vừa vào cửa thì câu đầu tiên của Yến Thù chính là: "Ngươi là ai?"

Lý Trường Thiên không nói một lời nhìn Yến Thù, đặt thuốc lên bàn rồi đi đến trước mặt Yến Thù, túm chặt vạt áo y định hôn lên.

Yến Thù nhắm mắt cúi đầu xuống đáp lại.

Nhưng Lý Trường Thiên bất ngờ dừng động tác.

Yến Thù không kịp phản ứng, hai tay chủ động ôm eo Lý Trường Thiên, đâu còn vẻ luống cuống của người mất trí nhớ như sáng nay nữa, thậm chí còn tiếp tục cúi đầu xuống.

Lý Trường Thiên đưa tay lên bịt miệng Yến Thù.

Hai người không hôn nhau, Yến Thù sững sờ mở mắt ra.

"Được lắm được lắm." Lý Trường Thiên tỏ vẻ đắc ý, cười gian tà nói, "Chẳng phải Yến đại nhân không nhận ra ta à? Muốn ôm hôn người lạ hay sao đây?"

Yến Thù: "......"