Đi Đâu Về Đâu

Chương 3: Không sợ trộm, chỉ sợ trộm có văn hóa

...............................

Florence.

Florence, Firenze, Florenz, thành phố hoa tươi, Athens của phương Tây, “Phỉ Lãnh Thúy” vĩnh cửu.(1)

Thời tiết điển hình nhất nơi đây, là trời xanh mây trắng nắng vàng tươi.

Màu sắc điển hình nhất nơi đây, là cửa chớp xanh thẫm, mái nhà đỏ thẫm.

Kiến trúc điển hình nhất nơi đây, là viện bảo tàng và phòng trưng bày nghệ thuật.

“Ngươi còn muốn theo ta bao lâu nữa?”

Lý Tiếu Bạch dừng chân, quay lại lạnh lùng nhìn người tóc đen mắt xanh lá nãy giờ lải nhải hướng dẫn tham quan.

Y lập tức bày vẻ mặt cún con vô tội bị bỏ rơi, cặp mắt màu phỉ thúy tội nghiệp bắn về phía này, miệng còn ủ ê than thở, “Thật quá đáng thật quá đáng lúc vui vẻ còn chủ động hôn người ta gọi người ta cục cưng tâm trạng tệ là bội tình bạc nghĩa chơi người ta chán chê xong liền quay ngoắt đi về nơi chân trời xao xác lá cỏ thật nhẫn tâm hu hu tớ đáng thương làm sao…”

Lý Tiếu Bạch choáng váng, phải vịn vào bức tượng bên cạnh để đứng vững, thâm tâm hối hận vạn phần…

Sân bay cơ man là người, cơ man là người như vậy… Tại sao, lại vơ trúng y…

...............................

Dời thời gian về một ngày trước.

Địa điểm: Trung Quốc, sân bay quốc tế thành phố S.

Lý Tiếu Bạch chạy trốn từ chỗ đoàn tàu, hòng cắt đuôi người của Mặc nên cậu bỏ dự định đi về hướng Bắc, sửa thành ngồi thuyền xuôi về phương Nam, tuy tốc độ chậm đi nhiều song số nhân viên thuyền lên xuống cực nhiều, rất khó lần theo, vài ngày sau cậu suôn sẻ đến S – thành thị trung tâm Nam bộ. Cậu cải trang sao cho giống ảnh trên hộ chiếu rồi ra sân bay mua vé đi Ý, lại phát hiện chỗ này cũng đã có người của Mặc chực sẵn!

Cả Nam Bắc đều bị chặn ư? Cuộc đuổi bắt lần này thật sự quá nghiêm ngặt và chu đáo, có vẻ Mặc Thất bị cậu chọc giận thật rồi. Biết vậy đã chém hắn sâu hơn nữa, giết quách hắn luôn thì đã không chừa lại phiền toái cho mình cỡ này… Lý Tiếu Bạch hậm hực nghĩ.

Nhưng may thay, Mặc Thất không ở đây, có lẽ đã lên chuyến tàu đi phương Bắc. Những tai mắt được bố trí ở sân bay phía Nam đều là người mới cậu không quen mặt. Cậu tin chúng sẽ không nhận ra cậu khi cậu đội tóc giả và dán râu giả.

Vấn đề tiếp theo lại là, Lý Tiếu Bạch chỉ đi có một mình. Rõ ràng Mặc Thất quá hiểu cái tính gàn dở này của cậu, cho nên đám người canh chừng sân bay này cực kỳ chú ý những ai đi một mình. Thế này rất bất lợi cho cậu. Nếu chúng quan sát tỉ mỉ, có thể phát hiện ra cậu hóa trang. Nói gì thì nói, kỹ thuật hóa trang của sát thủ cũng coi như một nội dung phổ biến trong nội bộ.

Mình cần một người đồng hành.

Lý Tiếu Bạch nghĩ, liền kéo vành mũ xuống thấp hơn, đi thẳng đến cổng chờ bay.

Đã có hai kẻ để ý đến người một mình kéo hành lý vừa đội mũ che khuất mặt là cậu, chúng bắt đầu đi về hướng này…

“Honey, see u in Florence…”

Tùy tay đẩy mũ, Lý Tiếu Bạch ôm eo người đang đứng gần cậu nhất, trực tiếp làm một nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn… Miệng đối phương bị chặn kín bưng, tất nhiên không thể phản đối câu nào, mọi hành vi chống cự đều bị quý ngài sát thủ quấn quýt thành sự triền miên của tình nhân, chỉ có giọng mũi “ưm ưm ư” không biết là đang phản kháng hay đang thoải mái chọc ngoáy lỗ tai người xung quanh…

Cổng chờ dậy lên tiếng hô và tiếng huýt sáo…

Lý Tiếu Bạch gặm một lúc mới nhận ra người cậu đang ôm là nam.

Tốt thôi. Cậu nghĩ. Quần chúng rất khó chấp nhận hành vi đồng tính, nụ hôn này chắc có thể khiến tình hình rối loạn?

Người đang chạy trốn nhất định không dám gây động thái rối loạn, giờ đây cậu đã là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, thành thử đám người đuổi theo cậu sẽ xóa cậu khỏi danh sách chú ý.

Binh gia có câu: Bất ngờ tiến đánh, đòn hiểm dễ thắng.

Quả nhiên, hai kẻ định tới bao vây cậu, một trong số đó trưng vẻ chán ghét liền xoay lưng đi luôn, một kẻ chỉ nhún vai, dòm qua xem trò vui, sau đó cũng bị gọi đi.

Lý Tiếu Bạch thu hồi tầm nhìn, bỏ cái tên xúi quẩy bị cậu hôn thất điên bát đảo ra, mượn cơ thể người che đi động tác thô bạo đẩy y lên thang máy bay, sau đó vừa bóp cổ y mang tính chất uy hiếp đi vào máy bay, vừa tự hỏi giết tên này ở đâu và khi nào để tránh bị chú ý…

“Nè nè, muốn đóng giả làm bồ ít nhất cũng phải ôm eo tớ chứ” Y lại bỗng cười thành tiếng! Lý Tiếu Bạch khựng lại, thoáng ngạc nhiên nhìn y…

Tóc xoăn nâu đậm, nước da màu lúa mỳ rắn rỏi, đuôi mắt chân mày thoạt nhìn rất vô tư lộ ra đồng tử màu xanh lá ranh mãnh, khóe môi nhếch lên chớt nhả… Một người còn trẻ, không, chính xác mà nói là một thanh niên trạc mười bảy mười tám tuổi. Nhìn bộ dạng thì… Là người Tây Ban Nha?

Vì ban nãy Lý Tiếu Bạch nói tiếng Anh, nên giờ thanh niên mắt xanh lá cũng ngả ngớn nói một câu bằng ngôn ngữ tương tự, “Còn vừa kêu người ta là honey nà Đừng trở mặt thế nha Nghen? Honey”

Lý Tiếu Bạch làm mặt lạnh nhìn y, trong khoảnh khắc trầm mặc, bàn tay đang giữ nơi mệnh môn của y chậm rãi chuyển xuống dưới eo…

Đối phương tức thời phối hợp ăn ý ngả vào vai cậu, còn suồng sã giựt giựt râu giả trên mặt cậu, sờ má sờ mi cậu, lảm nhả lảm nhảm tự biên tự diễn… “Honey Cưng đẹp lắm á, sao lại để chòm râu xấu xí thế này a”

Nhịn nào, phải nhịn… Lý Tiếu Bạch tự nhắc mình. Bây giờ mà bóp chết y sẽ bị cảnh sát bắt mất…

Nhịn. Mình phải nhịn…

“Honey Tớ là Lodrian, người ta hay gọi tớ là Lod Cưng tên gì vậy?”

“…”

“Ai da Honey Dáng cưng đẹp thía Mặc quần áo không biết, sờ rồi mới biết…”

“……”

“Honey, máy bay bay rồi na Ây chà chà cuối cùng cũng được thắt đai an toàn, cái dây này cứ làm tớ liên tưởng đến đồ ết êm ý Ôi Honey tớ gối lên đùi cưng được hôn, mỏi cổ quá à”

“………”

“Ai, chị gái à, cho em một cốc nước chanh! Honey muốn uống gì? Ai, chị gái đừng lo, hơm phải bọn em cãi nhau đâu. Cậu ấy toàn thế, tối qua làm hơi khó chịu, cả sáng nay hổng thèm nói chuyện với em, chẳng qua hôm qua em không làm cậu ấy được sảng khoái bắn ra thôi, hôm nay cậu ấy bơ em đó… Hở? Gì cơ Honey? Cưng muốn nước khoáng à?… Ha, xem đi, chị gái, cậu ấy chịu nói chuyện với em cơ đấy?… Bảo nè, Honey a, bay mười mấy tiếng lận, đêm nay bọn mình biết làm ở đâu đây? Cưng thấy buồng vệ sinh máy bay được hông? Tớ muốn thử lâu lắm rồi ý Hị, đừng ngại chỗ đó nhỏ, cơ thể tớ rất là mềm dẻo nha…”

“Im.”

Cứ thế, cơn ác mộng mang tên Lodrian này cứ bám dính lấy cậu như keo, bóc cũng không ra…

Nín nhịn. Đây là hai chữ Lý Tiếu Bạch niệm nhiều nhất suốt quãng đường bay mười sáu tiếng đồng hồ. Nhịn, mình phải nhịn.

Chí ít chờ đáp máy bay xong sẽ chém chết thằng khốn này!

...............................

Kỳ thực trước khi Lý Tiếu Bạch để mắt y, y đã quan sát cậu thật lâu.

Đương nhiên khi đó y chưa phát hiện ra chỗ bất thường ở cậu, đơn giản là y ưng cái ba lô vẽ chữ graffiti và chiếc wacom trong tay cậu thôi.

Màu sắc chữ graffiti vẽ trên ba lô vừa phóng khoáng vừa hấp dẫn, mà wacom cũng không phải loại đắt nhất mà người ngoài nghề cứ đâm đầu vào, trái lại, người trong nghề hiểu rõ hơn ai hết nó là nhãn hiệu cũ, tuyệt vời nhất.

Cậu ấy là chuyên nghiệp. Lodrian nhận định.

Rất khó gặp được một họa sĩ chuyên về tranh sơn dầu phương Tây ở Trung Quốc, xem tác phẩm thì hẳn là có trình độ nghệ thuật rất cao. Không tệ, có lẽ có đề tài để nói chuyện.

Cúi xem ví tiền y vừa thuận tay móc trộm. À há… Xem vé máy bay, hai người bay chung chuyến

Dù sao đường bay cũng hơn mười mấy tiếng đồng hồ, rõ là nhàm chán, làm quen với cậu ta cũng được. Bức tranh lần này cần trộm cũng đã trộm được, Lodrian cực kỳ vui vẻ. Đứng lên vặn vặn thắt lưng, y như con báo hứng khởi, rón rén đến gần Lý Tiếu Bạch… Toan nhấc tay nhét lại ví tiền vừa móc trộm vào ba lô cậu, lại bất thình lình bị cậu ôm eo!

Trong tích tắc, Lod tưởng đời ăn trộm của mình mà lại có lúc bị bắt quả tang! Đây là chuyện chưa từng xảy ra kể từ khi y vào nghề! Chả có nhẽ y đã lụt nghề… Hơ?! Câu này còn chưa hiện lên đầy đủ trong đầu, môi y đã bị hôn mạnh!

Ý da. Lod nghĩ. Hôn siêu quá ta (này ông!)

Đâm ra là người nào đó cực kỳ hưởng thụ mà phối hợp… Vốn định thỏa tình ôm cổ đối phương lại bị chộp cổ tay kéo ra sau lưng… Ầy, phản xạ nhanh, động tác nhanh, lực cũng khỏe, không giống người thường.

Người xung quanh xôn xao rộ lên. Trong tư thế hôn nhau, Lod nheo mắt nhìn thiếu niên đang ôm mình. Khuôn mặt thanh tú, râu giả và tóc dài, dưới rèm mi hơi cụp là ánh nhìn lạnh nhạt mà sắc bén… Cách đó không xa có hai gã đàn ông kỳ quái đang đi nửa chừng thì lộn lại cũng khiến Lod chú ý. Môi y nhếch lên…

Chuyến bay này, sẽ rất thú vị cho xem…

...............................

“Ngươi còn muốn theo ta bao lâu nữa?”

Từ khi xuống máy bay, thiếu niên cứ cắm đầu đi thẳng rốt cuộc không chịu được nữa, quay lại.

Lod bật cười trong lòng, a, cậu ấy còn non quá.

Thăm dò dọc chặng đường là y biết, cậu thiếu niên phương Đông tóc đen mắt đen này rất lợi hại nhưng cũng rất ngây thơ, chưa có kinh nghiệm đối nhân xử thế, hết sức đáng yêu.

Cơ mà người bị người ta truy bắt, trong khi thân thủ tốt, lại có kỹ năng hóa trang chuyên nghiệp, vậy là thân phận gì? Chẳng lẽ giống mình?

“Yin Ying… Tên gì quái gở.” Lod chau mày xem hộ chiếu vừa mới thó. Đương nhiên y không biết đọc hai chữ Hán “Doãn Anh” kia, chỉ đọc được chữ phiên âm của nó.

Vẻ mặt lạnh lùng như núi tuyết của thiếu niên trước mặt rốt cuộc rạn nứt, “Ngươi… Ăn trộm từ bao giờ thế?”

Lod cười phá, thầm nghĩ, tôi đã trộm đi trộm lại trên người cậu mấy lần rồi nữa kìa.

Trực giác mách bảo Lod, đối phương không phải người cùng nghề với y, bằng không không thể có chuyện ngón ăn cắp sơ đẳng thế mà cậu cũng không hề hay biết. Hơn nữa, rõ ràng vẫn là thằng nhóc mà trên người đã nồng mùi máu tươi, sát nhân hạng một cũng chưa chắc sánh bằng. Lod có cái mũi của loài cáo, sở trường này và trực giác nhạy bén đã giúp y thoát được rất nhiều hiểm cảnh.

Hiện tại, cả mũi cả trực giác y đều cho biết, thiếu niên trước mặt có khả năng là người của thế giới ngầm. Nếu mình không thể đối phó, 80% sẽ bị cậu ta khử.

“Đây là tên giả phải không? Người trong ảnh cũng không phải cưng hén? Ừm Để tớ đoán xem nào, hành lý, thậm chí cả giấy báo trúng tuyển của Học viện Nghệ thuật cũng không phải của cưng phải không? Thực chất cưng đang bỏ trốn? Hơn nữa người đuổi theo còn rất lợi hại? Và quan trọng nhất, giờ cưng, đang rất muốn giết tớ, đúng không?” Lod mỉm cười nhìn thiếu niên đậm đặc sát khí trước mặt.

Đối phương nghe được câu cuối cùng, rốt cuộc đáp lại một câu, “Không phải, ta đã muốn giết ngươi từ sớm.”

Biểu cảm ấm ách của cậu chọc Lodrian suýt nữa cười to… “Này, hai ta hợp tác đi. Cưng sống không quen, lại còn bị truy đuổi, huống hồ thân phận mới cũng cần phải che giấu đúng chứ?” Lod giở tờ giấy báo trúng tuyển nhập học của Lý Tiếu Bạch, đồng thời cũng rút từ túi ra một tờ giấy khác hoa văn y chang, đặt bên môi hôn “chóc” một cái, “Học viện Nghệ thuật Florence, chuyên ngành Giám định Hội họa, khóa 2007… Xin chào, bạn cùng lớp yêu dấu”

Sự trùng hợp này cả Lý Tiếu Bạch cũng không lường đến, thế nên sững sờ trong giây lát…

Sau khi im lặng, cậu mở miệng, “Ta có lý do gì để không giết ngươi?”

“Thứ nhất, tớ không muốn chết.” Lod xòe tay giải thích nghiêm túc, “Thứ hai, tớ đẹp trai quá nên cưng không hạ thủ được. Á á á… Đừng nặng sát khí vậy chứ, rồi, tiếp đây mới là trọng điểm Thứ ba, người chứng kiến tớ là bồ của cưng nhiều lắm, giết tớ sẽ gây phiền toái cho cưng. Thứ tư, cưng còn quá non, đi theo tớ sẽ mạnh hơn”

Câu cuối tuy từ ngữ khác biệt, nhưng câu cú thật sự rất giống người ấy hay nói với cậu. Cậu cầm lòng không đặng ngước lên quan sát kỹ người trước mắt. Vẫn là thanh niên mày rậm mắt to kia, cơ thể trẻ trung, khuôn mặt trẻ trung, mà ánh mắt lại vô cùng lão luyện.

“Ngươi có thể dạy ta cái gì?” Cậu hừ lạnh khinh thường.

Lod không bực vì thái độ của cậu, chỉ giơ ngón tay chỉ vào bức tượng đằng sau cậu, “Tượng David, tác phẩm của Michelangelo. Cơ thể trẻ trung và khỏe khoắn cùng các đường cong hoàn mỹ… Giống như cưng vậy. Cưng hiểu bao nhiêu về cậu ta?”

Lý Tiếu Bạch quay đầu xem bức tượng mô phỏng, “Do Michelangelo điêu khắc vào thế kỷ XVI, bản chính cất ở phòng trưng bày Học viện Florence. Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Đó là tất cả thông tin mà Lý Tiếu Bạch biết. Giáo dục của sát thủ là rộng mà gọn, nhưng không phải ít mà sâu, nhất là về phương diện nghệ thuật, những điều cậu biết chỉ là sơ sơ thôi.

“Không tồi” Lod mỉm cười, “Xem chừng cưng bị giáo dục cứng nhắc quá…” Y cụp mắt vuốt ve bệ tượng, “David thực ra là một thiếu niên anh hùng trong Kinh Thánh, từng đánh bại tên khổng lồ Golyath đến từ Philistines xâm lược người Do Thái.(2) Giết chết kẻ địch, chàng giẫm nát đầu gã, đúng là tàn nhẫn và khát máu trời sinh… Chàng là anh hùng nhưng chính là sát nhân đầu tiên, không khác mấy so với cưng.” Con ngươi xanh lá của Lod dừng tại hai sát thủ trước mặt, nhẹ giọng hỏi, “Cưng thấy, mấy vạn quân đội cũng không thể giết gã khổng lồ, tại sao một thiếu niên chưa từng qua huấn luyện quân sự nào lại làm được?”

“Khinh địch.”

“Chính xác.” Lod gật đầu tán dương, “Nên, sau này muốn giết ai, cưng đừng biểu hiện rõ ràng như đối với tớ hôm nay. Giống như tớ khi muốn trộm thứ gì đó, đối phương chắc chắn sẽ không nghĩ tớ là trộm, có vậy mới thành công.”

Lý Tiếu Bạch cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng y.

“Đấy là bài học đầu tiên tớ dạy cưng” Đứng dưới chân David, Lodrian mỉm cười.

Lý Tiếu Bạch im lìm một lúc lâu, mãi sau mới từ tốn nâng tay, nhanh nhẹn đoạt lại hộ chiếu và giấy trúng tuyển trên tay Lod, “Ngươi là ăn trộm à?”

“Thật thất lễ, tớ là siêu trộm. Sau này nối nghiệp tớ đi, nghề này có tiền đồ lắm đó”

Con ngươi xanh lá của Lod được ánh dương trên quảng trường Michelangelo(3) chiếu rọi thêm phần lấp lóa, cùng với chiết xạ ánh sáng trên mặt sông Arno(4) cách đó không xa, nhất thời làm Lý Tiếu Bạch hoa mắt quá đỗi.

Cậu đã đứng quá lâu trong bóng tối, vẫn còn chưa quen với nơi rực rỡ ánh sáng dường vậy.

. /.

Chú thích:

1. Florence: Thủ phủ của vùng Toscana, Ý.

Florence là tên tiếng Anh, Firenze là tên tiếng Ý, Florenz là tên tiếng Đức, tiếng Trung hiện đại phiên nó thành Phật La Luân Tát (Foluolunsa), trước đó nó được phiên là Phỉ Lãnh Thúy (Feilengcui).

Hãy tự tìm hiểu Florence là gì nếu có hứng thú, và đừng yêu Florence quá nhé ╮(╯∇╰)╭

2. Theo Kinh Thánh, David là người đã đánh bại tên khổng lồ Goliath, đem lại thắng lợi cho người Israel trước quân đội Philistines.

Câu chuyện xảy ra vào năm 1000 trước Công nguyên. Thủa đó, dân Do Thái rời khỏi xứ Ai Cập tới định cư trên miền Đất Thánh, và họ thường xuyên phải chịu sự quấy nhiễu của dân Philistines (chính xác hơn là Palestine) đang ngự trị miền Canaan. Trong những trận chiến này, quân của hoàng đế Saul (vị hoàng đế tiên khởi của Israel) luôn là phe yếu thế. Buổi sáng hôm ấy, quân đội hai bên giáp mặt, và gã khổng lồ Goliath lại uốn lưỡi cú diều xỉ mắng dân Israel. Tiếng hắn như sấm vang dội khắp thung lũng Elah. Quân Israel mất hết nhuệ khí, đáp lại lời hắn bằng một chuỗi im lặng nặng nề. Ai dám đương đầu với Goliath, gã khổng lồ cao gần 3 mét, mặt mày dữ tợn, tay chân hộ pháp và trang bị vũ khí đến tận răng này?

Bỗng, một thân hình mảnh khảnh tách khỏi hàng ngũ Israel. Một thiếu niên mặt còn búng ra sữa, đó chính là chàng chăn cừu David, trong tay chỉ mang một cây gậy, năm hòn cuội nhẵn thín và một dây ná (gần giống súng cao su).

Goliath khinh khỉnh chực ăn tươi chú nhãi, liền hùng hổ sấn tới. David bắt đầu hành động, chàng nhanh tay giương ná bắn một hòn cuội vào giữa trán tên khổng lồ. Y gục xuống như một cây chuối bị đốn ngã, không kịp kêu một tiếng. Đối thủ trẻ tiến lại rút gươm của y kể kết liễu đời hắn. Dân Do Thái chiến thắng, quân Philistines vội vàng tháo chạy và David được tôn vinh như một vị anh hùng. Ít lâu sau, chàng được vua Saul gả công chúa Mikal, và mấy năm sau chàng lên kế vị ngôi báu…

3. Quảng trường Michelangelo:

Một địa điểm nằm ở quận Oltrarno thành phố, nổi tiếng với góc view tuyệt đẹp có thể bao quát toàn cảnh Florence. Nó được xây dựng vào năm 1869 và được thiết kế bởi kiến trúc sư Giuseppe Poggi trên một ngọn đồi.

Tượng David ở quảng trường, nơi 2 ông anh đấu võ mồm và… võ cướp sẽ diễn ra ở mấy chap sau, nơi Lod đại gia thành công dụ được Tiểu Bạch đi theo mềnh há há ╮(╯∇╰)╭

4. Sông Arno:

Thuộc vùng Tuscany, Arno là con sông quan trọng nhất của Ý sau Tiber.

Tác giả: Tây Ban Nha toàn tên dài, kiếm thử trên mạng toàn tên hơn bốn chữ, đành nhắm mặt chọn đại một cái, a a, đặt tên đúng là tử huyệt của tôi…

khổ thân Lod đại gia =))