...............................
Lúc Lý Tiếu Bạch đeo còng tay chui ra khỏi chiếc xe chở phạm nhân sơn đen sì, cậu đã say choáng váng.
Đứng trên mảnh đất của nhà tù Texas với cơn buồn ngủ và phờ phạc, gió không mạnh lắm nhưng dễ dàng thổi văng đất cát mù mịt tại chốn hoang liêu này, ám lên tấm áo sơ mi giá rẻ, lên quần bò phai màu, lên dải băng thấm máu…
Giám ngục cầm dùi cui giữ trật tự bằng bản mặt cứng như đá, tất cả phạm nhân lộn xộn trái trái phải phải rồi xếp thành một hàng, hoặc ngông nghênh, hoặc kích động, thẳng hướng tòa nhà chính.
Cánh cổng nhà tù bang Texas chầm chậm đóng lại đằng sau.
Khoảnh khắc tiếng kim loại khép khít vào nhau, gần như ai ai cũng đã chính thức giác ngộ: Tự do ơi, bái bai mày.
Màu sắc của tòa chính nhà tù rất nặng nề, mang lại cảm giác áp bách tuyệt đối. Từ phía sâu sâu láng máng vọng đến âm thanh la hét, mơ hồ nghe không rõ, có thể là tiếng kêu thiết thảm, cũng có thể là tràng cười cuồng loạn… Đoàn người nho nhỏ này bắt đầu có kẻ thút thít vì sợ hãi…
Lý Tiếu Bạch nghe tiếng khóc ề à này mà đầu càng đau, bèn cau chặt mày nhìn sang người nọ.
Một thiếu niên tóc vàng da trắng tương đối thanh tú, trên mũi lốm đốm tàn nhang, vóc dáng gầy gò, bước chân loạng quạng, cổ còn đeo mấy cái vòng xương xẩu lòe loẹt. Xem ra ở ngoài cũng ngang tàng du côn, giờ thì lại run rẩy, mắt liên láo. Tại cái nơi tội ác phải nói chuyện bằng sức mạnh này mà lại phô nỗi sợ của mình ra rõ ràng như thế… Kiểu này, nói đơn giản, chẳng sống được lâu.
Cậu thu tầm mắt, lại trông thấy một người da trắng còn trẻ nữa. Đội phạm nhân đợt này gần nửa là quỷ đen, hiếm lắm mới lẫn lộn một người châu Á là cậu thì cũng đầu đen mặt bẩn rồi, so ra, hai cái đầu vàng hoe kia hơi bị nổi bật.
Khác với thiếu niên nọ, thanh niên này che giấu nỗi sợ khá kín, gương mặt thậm chí còn trưng thần sắc không để ai xâm phạm. Cái thần sắc này coi vậy mà cũng có đất dụng võ. Dù sao đến cả đàn sói cũng biết phải chọn con mồi yếu nhất để ra tay.
Đó là một người kiêu ngạo. Cậu nhận xét trong lòng. Và còn thông minh.
Khuôn mặt người thanh niên rất đẹp, da tay mịn màng, phong độ của dân trí thức phát ra từ xương. Trước đó hẳn là thiếu gia hay đại loại thế.
Bầu không khí trong dãy hành lang tăm tối càng trĩu nặng hơn nữa, thanh niên tóc vàng luôn giả bộ mạnh mẽ cũng không chống đỡ được, ho khan mấy tiếng nhằm che giấu, đưa tay lên lau thái dương.
Cậu quan sát bắp tay lộ ra khi anh ta hành động, thầm lắc đầu. Quả nhiên là thiếu gia.
Người này sẽ thảm. Cậu đưa ra kết luận sau cuối. Vì đẹp, mà lại không có khả năng tự bảo vệ mình, lại còn quá kiêu ngạo.
Lẳng lặng đảo mắt khắp xung quanh, mấy gã da đen vai u thịt bắp đi trước có vẻ khá mạnh song chân nam đá chân chiêu, phỏng chừng cũng chỉ ở trình độ côn đồ đầu đường xó chợ, chưa phải cao thủ, càng đừng nói đến năng lực để xưng vương xưng bá. Cậu thất vọng thôi nhìn, cúi xuống nhìn cánh tay mảnh khảnh của bản thân, yên lặng.
Đăng ký thẩm tra rõ lâu xong, phạm nhân mới bị giám ngục dẫn vào “hậu cung” của nhà tù Texas, vườn địa đàng của bè lũ tội phạm, nơi nghỉ giải lao sau khi – hoặc là giữa khi cũng được – của đám ác nhân làm việc ác, cõi hoan ca của luật tự nhiên và luật rừng.
Hiện tại đang là thời gian thông khí sau bữa tối, các phạm nhân chịu tù có thời hạn[1] đang tản bộ trong “sân thể dục” cằn cỗi có lưới kẽm gai và lưới điện cao thế bao vây cao cao. Đội ma mới này nhanh chóng gợi lên hứng thú của chúng.
Vô số phạm nhân xông đến chỗ lưới, dán rịt mặt lên đó nửa tham lam nửa tàn ác nhìn đội ma mới hoang mang sợ sệt. Họ có thể là đồ chơi mới hoặc đồng minh mới của chúng, có thể để chúng kết nạp vào đủ các bè phái hoặc cũng có thể bổ sung cho dục vọng ban đêm. Tiếng huýt sáo, tiếng hò hét lẫn tiếng rên rỉ cố tình dội đến tới tấp… Ngón tay vươn ra ngoài khe hở lưới kẽm gai làm động tác hạ lưu… Dù có là ma cũ yếu ớt cũng ngồi rúm ró một góc, điên dại và ác ý nhìn chằm chằm ra ngoài, chờ một kẻ yếu ớt mới sẽ thay thế cho vị trí bi thảm của mình…
Thiếu niên tóc vàng bị đám lưới rung kịch liệt bên cạnh dọa sợ, hoảng hốt rụt lùi, cả tiếng nức nở ban nãy cũng tạm ngưng. Giám ngục canh một bên đương nhiên không để cho hàng ngũ chững lại, bèn giáng ngay một gậy lên lưng thiếu niên chẳng buồn nương tình!
“Cấm dừng! Đi tiếp mau!!!”
Thiếu niên la lên đau đớn, bụm lưng lảo đảo ngã vật xuống một bên! Sơ sểnh tông vị thiếu gia tóc vàng kia đụng vào lưới kẽm! Tiếng rú nhất thời khích động! Những kẻ bên trong liên tục thò ngón tay qua lưới muốn túm anh ta! Âm thanh hú hét quái đản vang dậy dồn dập…
“Chu choa! Cưng ơi! Cho anh sờ cưng nào!!!”
“Con lợn da trắng do *** nuôi! Mau mau lột quần áo ra cho anh nếm mùi vị em nào!!!”
“Thằng da đen biến mẹ đi…”
“Thằng chó *** nuôi, nước tiểu của bố đang chờ đút vào mồm mày này!”
Những bàn tay xâu xé vị thiếu gia không chút tiếc thương, sợi tóc vàng bị giật khỏi đầu còn rỏ máu… Giữa cuộc lộn xộn thậm chí có kẻ còn bôi thứ dịch bẩn thỉu từ đũng quần lên người anh ta…
Nỗi sợ hãi rõ rệt phá vỡ vẻ trấn định đó giờ vẫn gắng giữ, anh ta liều mạng muốn thoát khỏi tấm lưới, lại bị bóp cổ kéo trở về bất thình lình! Mặt bị đập vào tấm lưới xù xì còn bị rách da, chảy cả máu… Gã đô con bóp cổ anh ta ghé bên tai cười càn rỡ, mang theo vẻ *** dật cùng cực, chậm rãi liếm vệt máu trên mặt anh ta…
“Từ nay mày là người của Sói Vàng… Nhớ rửa sạch mông cho tao, nghe rõ chưa?” Nói đoạn còn bóp một cái thô thiển trên mông!
Bất kể người đàn ông nào bị sỉ nhục như vậy đều nổi cơn thịnh nộ, vị thiếu gia tóc vàng run lên, nghiến răng nghiến lợi gỡ cánh tay cường tráng của Sói Vàng, gằn qua kẽ răng, “Đi chết đi! Tên dơ bẩn! Chúa sẽ không tha thứ cho mày… Ư AAA!!!” Câu tiếp theo chưa nói xong đã bị bao trùm trong tiếng hét, Sói Vàng ấn chặt đầu anh ta, hung hăng cắt đứt nửa cái tai!
Vị thiếu gia tóc vàng la hét ngã xuống đất, máu chảy xối xả từ vết cắn…
“Người đẹp, chuyện đầu tiên cần học ở đây, ấy là đừng chống đối tao.”
Sói Vàng nhổ toẹt nửa miếng tai rớm máu đi, con mắt tràn ngập tia máu tham lam nhìn người tóc vàng đang ôm đầu co quắp trên đất, cười như động rồ… Lúc này giám ngục mới can thiệp, nện dùi cui lên lưới kẽm gai coi như cảnh cáo mang tính tượng trưng. Sói Vàng nghiêng người làm như không thấy, thèm thuồng liếm vành môi dính máu…
Vị thiếu gia tóc vàng được giám ngục đưa đến phòng y tế. Thiếu niên gầy yếu ngã trên đất lúc trước vẫn chưa đứng dậy, chứng kiến một màn máu me kia xong, lại càng ôm đầu gối co rụt thành một cục như thể làm vậy có thể tránh né hầu hết ánh mắt thú dữ kia không bằng, từ miệng nó vẫn dật ra lời cầu nguyện xen trộn tiếng thút thít… Những người khác cũng tự giác cụp mắt, bày vẻ thuận theo, cung kính…
Đòn phủ đầu này hay thật. Lý Tiếu Bạch nghĩ. Đơn giản, minh bạch, trực tiếp. Giờ thì tất cả đều biết rõ trong nhà tù này không nên trêu vào ai rồi.
Mỗi vùng đất đều có thế lực mạnh làm quy tắc siêu việt. Mà ý nghĩa tồn tại của quy tắc, chính là quản thúc kẻ yếu.
Thế giới do ngài đặt quy tắc con không ở được. Con chạy đến đây rồi hãy cho con thở một chút đi. Cậu hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao bức tường tù túng. Mặt trời đã ngả về đằng Tây, màn đêm sập xuống.
Trên một chiếc bàn đặt tại gò xi măng cao cao cách khu vực lưới kẽm gai không xa, có hai người đàn ông đang ngồi im lìm, hút thuốc im lìm, tựa thể tách biệt khỏi tràng ồn ào đằng trước mà vẫn khống chế được mọi cục diện.
Người ngồi xổm một cách dửng dưng trên bàn, cơ thể tráng kiện, mái tóc đỏ ngổ ngáo, nước da nâu, hàm răng sắc bén như thú ngậm điếu thuốc. Cặp mắt hắn càng phát ra cảm giác loài thú rõ nét hơn nữa, tản mác sát khí, ngay cả con ngươi cũng hệt như dựng thẳng… Hắn ém sức mạnh toàn thân, điều chỉnh cơ thể rắn rỏi nhằm tìm một tư thế ngồi dễ chịu… để rồi sẽ vồ con mồi bất kỳ lúc nào. Lười biếng ngậm thuốc lá nhìn đám người ngoài lưới kẽm, hắn giống hệt một con sư tử ở nơi cao đang nhìn thức ăn của mình.
Người tóc đen vóc dáng cao ráo, vắt chéo chân ngồi cạnh không hút thuốc mà chỉ đặt ngón tay trên đầu gối, tư thế ngồi nghiêm chỉnh như thể đang ngay ngắn đàm phán nơi thương trường, dù có vào thời điểm ngơi nghỉ, thần kinh cũng không bao giờ ngơi nghỉ, theo sát đối phương trong mọi tình huống phát sinh đột ngột bất kể lúc nào bất kể chỗ nào, không một sơ hở, nó thuộc về thói quen. Đôi mắt màu xanh lá của y lẳng lặng nhìn đội phạm nhân mới vào, ghi nhớ thể trạng, bộ dạng từng người, quan sát từng phản ứng nhỏ nhặt trên từng khuôn mặt trong từng tích tắc…
Một tên da đen thắt bím đầy đầu rẽ đám đông qua đó, mặt còn đỏ bừng bởi phấn khởi, cố gắng chen đến trước hai người kia rồi nịnh nọt dâng thuốc lá giấu trong bắp chân, lễ phép hỏi ý, “Nanh Sói, tôi ưng thằng nhóc tóc vàng kia, anh xem…”
Người đàn ông tóc đỏ biếng nhác nhìn thiếu niên gầy gò đang ôm đầu gối khóc, khinh thường nói, “Cái hạng thỏ đế kia á? Tùy mày.” Lập tức tập trung tinh thần vào xem xét lần lượt số thuốc lá vừa được dâng.
Được thủ lĩnh cho phép, tên da đen phấn khởi hẳn, rối rít cảm ơn rồi lui đi!
Người đàn ông tóc đen phủi thuốc, đủng đỉnh hỏi, “Sao? Lần này có ai vừa mắt mày không?”
Nanh Sói đứng dậy, quẳng nửa bao thuốc còn thừa cho người đàn ông tóc đen, hừ khẽ, “Không hứng.”
“Có hứng thì bị Sói Vành giành trước rồi à?”
“Hừ, nếu tao hứng, còn đến lượt gã giành hay sao?”
“Thật không? Nó đẹp đấy chứ, không thua gì Valar.”
“Valar ngoan hơn.” Nanh Sói làu bàu, toan xoay lưng bỏ đi bỗng nhiên sực nhớ, lại quay lại choàng vai người tóc đen, nhíu mày, cố tình trêu chọc, “Còn mày sao, Blade? Không hứng thú à? Bao lâu rồi vẫn chưa chọn ai, chỉ thỉnh thoảng mượn Valar dập lửa, có lẽ nào mày là thằng cuồng hand work[2]?”
Blade bị sức nặng của hắn ép nghiêng về một bên, sát khí trong đáy mắt thoắt chốc tụ lại rồi thoắt chốc tiêu tán, chỉ chùng giọng, “Mày nặng quá, biến đi.”
Nanh Sói vỗ vai y, cười há há… Blade im lặng ngẩng đầu nhìn trời, sau đó dời tầm mắt sang hướng khác, bỗng chốc bắt gặp Lý Tiếu Bạch cũng đang ngẩng đầu nhìn trời tại một góc khuất… Không khóc, không run, cũng không liên láo, thậm chí còn biết lui vào một góc ít ai chú ý đến nhất, tận lực làm mờ nhạt sự tồn tại của mình, bình tĩnh đến nỗi không giống một thiếu niên mới bước vào chốn tù ngục. Đúng vậy. Ánh mắt Blade quan sát cẳng tay, cẳng chân mảnh dẻ chưa dậy thì hoàn toàn cùng bả vai gầy của Lý Tiếu Bạch một lượt. Là thiếu niên.
Blade nheo mắt, chăm chú nhìn mặt cậu.
Trên mặt thiếu niên có vết thương, quấn băng gạc, chỉ có thể nhìn ra đường nét mềm mại của người châu Á, mắt bị tóc mái phủ không thấy rõ lắm, mặt lấm lem, tóc bẩn, tay và cổ chân đều bị quấn băng như đã xảy ra tai nạn gì ghê lắm.
Tại thời điểm Blade còn đang quan sát Lý Tiếu Bạch, cậu đã khôi phục dáng vẻ vô dụng và khúm núm, yên ắng tới độ nụ cười thờ ơ bên khóe môi nhìn lên bầu trời kia tưởng chừng chỉ là ảo giác của Blade. Trông sang bốn phía, quả nhiên không ai phát hiện, ngay cả Nanh Sói cúi đầu hút thuốc cũng không.
Gắt gao nhìn theo đội phạm nhân kia biến mất cuối sân thể dục, ánh mắt Blade vẫn không rời khỏi Lý Tiếu Bạch, rồi tại khúc ngoặt cuối cùng, Lý Tiếu Bạch đột nhiên nâng tầm mắt nhìn thật sâu về hướng này một cái.
Blade chậm rãi bỏ thuốc lá xuống miệng, đứng thẳng lên, mỉm cười.
Nanh Sói ngoái đầu thấy mặt y bèn sửng sốt, chịu không nổi bảo, “Mẹ kiếp, cười vãi cả gian.”
[1] Chịu tù có thời hạn khác với chịu tù không thời hạn là chung thân.
[2] Hand work: Thẩm du.
–
Nhân vật chính lên sàn hết ngay trong> Trong đó anh Blade chính là anh Laed B. giữ kỷ lục nhóm lính đánh thuê mà xưa kia Bạch tưởng nhầm là Lod ấy, Nanh Sói là người của gia tộc Chace bên Mỹ mà ngày xưa từng được Seus Leo nhắc đến ấy, Trái Đất tròn: