...............................
Có người mặc quần áo đẹp hơn cởi, có người cởi quần áo đẹp hơn mặc.
Lý Tiếu Bạch hiển nhiên thuộc vế sau.
Da cậu không tính là trắng, nói chính xác là màu mật ong nhàn nhạt khá khỏe mạnh, bao lấy cơ thể mảnh khảnh và dẻo dai, gợi cảm vô cùng. Nếu không cởi quần áo, khó ai mà tưởng tượng ra cơ thể gầy guộc nom yếu ớt này lại có thể hấp dẫn đến thế!
Đúng, là hấp dẫn. Mỗi một khối, mỗi một xương, mỗi một bộ phận đều mang tỷ lệ hòa hợp và tinh vi tới lạ lùng, không lồi không thụt, phải khen rằng chúng đã kết hợp với nhau tạo nên hình dạng cơ thể cuối cùng đạt hiệu quả hấp dẫn bậc nhất.
Nếu để các nhà điêu khắc Hy Lạp cổ nhận xét, họ sẽ chỉ thốt ra một từ: Xinh đẹp.
Nếu để các nhà võ học nhận xét, họ cũng chỉ đưa ra một kết luật: Cỗ máy chiến đấu trời sinh.
Thành thử, khi đám phạm nhân mới vào trần trùng trục ôm bọc xếp hàng đi lên chiếc cầu thang sắt của nhà tù, những ánh mắt dán rịt trên cơ thể cậu rõ ràng nhiều hơn hẳn ban ngày.
Đó là một quá trình được người xem yêu thích hết sức, các ma mới *** dè dặt đi ngang qua ánh mắt của tất cả phạm nhân, ngẫm lại cũng thấy hưng phấn thật!
“Chào mừng đã đến với Tổ Ong! Fish[1]!”
“Em yêu à, mông em cong quá”
“Năm điếu thuốc, tao cá là thằng béo kia!”
“Gà luộc, đêm nay cưng là của anh! Hô hô!”
“Trật tự! Trật tự cho tao!!!”
Tiếng đám phạm nhân cũ dộng chấn song, tiếng rống, tiếng huýt sáo, tiếng hét bỉ ổi, tiếng chửi thề, xen lẫn tiếng cá cược, tiếng gào thét của giám ngục, trộn vào nhau hỗn loạn. Đây là thời khắc cuồng hoan của cuộc sống nhà tù buồn tẻ.
Hầu hết mọi người đều dùng bọc quần áo che hạ thể mình theo bản năng, trong khi Lý Tiếu Bạch thì không quá bận tâm lắm chỉ kẹp vào nách cho thoải mái. Đối với cậu, việc đỡ cánh tay trái bị thương, cẩn thận cố định nó nhằm tránh về sau xương lệch lẹo gì còn quan trọng hơn thế.
Lũ giám ngục đi ở giữa ngăn cách các phạm nhân cũ và mới, thỉnh thoảng lại thô bạo đạp cửa bắt đám ở trong lùi lại! Nhiều lúc còn trực tiếp nện dùi cui xuống mấy bàn tay bàn chân ngang ngược thò ra khỏi lỗ hổng chấn song nhỏ tí!
Ben đi đằng trước bị một bàn tay to bè, rậm lông sờ soạng! Nó la lên cố che cơ thể bằng quần áo càng chọc các phòng giam cười rầm rĩ hơn nữa… Nạn nhân đáng thương đành phải cắn răng, tận lực tránh xa mấy cánh cửa nồng nặc mùi tội ác kia hết sức có thể…
Lý Tiếu Bạch đi sau nó, cực kỳ bất mãn nhớ lại chuyện vừa rồi:
Cậu không ngờ nhà tù Mỹ tiên tiến thế cơ đấy, cửa vào khu vực chịu tù có thời hạn trang bị cả thiết bị dò kim loại. Cho nên khi âm thanh the thé ré lên, cậu chưa kịp thủ tiêu món vũ khí giấu trộm kia, gậy điện của giám ngục đã giơ trước mặt!
“Nộp ra đây!”
Cậu xòe tay, nằm gọn trong đó là chiếc dây chuyền Thánh giá.
Ben trợn to mắt, “Ơ… Của tôi…” Thế rồi ngập ngừng nhìn về phía dáng vẻ dửng dưng của cậu, mặt nó ửng đỏ đầy quái đản…
Gã giám ngục chỉ huy béo ú nhe nhởn cười giật lấy sợi dây chuyền, lắc lắc nó trước mặt cậu y chang thôi miên, “Đây là gì? Hử?!”
“Thánh giá.”
“Nhảm nhí!” Một đấm hung bạo thụi vào bụng cậu!
“Ư…” Cậu khòm cả lưng xuống, mãi chưa đứng dậy được… Gã béo này mạnh thật…
“Thánh giá kim loại, con chó như mày cần làm gì?! Mày giữ nó làm gì?!”
Vẫn giữ tư thế gập người thở hổn hển, cậu thoáng khựng, đáp nhỏ, “Người… Người tin tôi sẽ sống bất diệt…”
“Hả?” Gã giám ngục béo ú đơ mặt tại chỗ.
Giọng Lý Tiếu Bạch rõ là vô tội, “Lời khuyên của ngài Giám đốc, tôi chỉ định thử thờ Chúa kể từ nay xem sao thôi mà…”
Gã béo bị cậu chặn họng một hồi lâu lắc không đối đáp được câu nào. Các giám ngục đứng sau gã vuột ra tiếng cười rinh rích…
Gã béo tẽn tò song không dám động vào tín ngưỡng và thể diện của ngài Giám đốc, đành hít sâu mới hơi, cuối cùng tịch thu sợi dây chuyền và phất tay ý nhắc hàng người tiếp tục.
Nhưng Lý Tiếu Bạch linh cảm màn mào đầu này rồi sẽ gây phiền toái cho cậu đây.
Thế là cũng hơi bị ảo não.
Tổ Ong tổng cộng có năm tầng. Ba tầng trên mặt đất, hai tầng dưới lòng đất, chính giữa là một khoảng sân bịt kín. Trên nguyên tắc không có phân chia gì cả, nhưng thực tế tầng càng cao, địa vị phạm nhân càng cao.
Bởi vậy, các ma mới đều lần lượt bị chia đến các phòng giam tương ứng, còn Lý Tiếu Bạch được dắt lên tầng trên khiến không ít người chú ý.
“Này, cậu bé.”
Lúc quẹo qua một cánh cửa phòng giam, bên trong bỗng vang lên lời chào hỏi.
Cậu quay sang, tương đối sửng sốt.
Là người đàn ông tóc đen lúc ban ngày đứng trên bệ cao sân thể dục theo dõi cậu.
Bất ngờ là giám ngục không tỏ vẻ cảnh cáo cũng không giục cậu đi tiếp, cậu lờ mờ hiểu ra, người này chỉ e thuộc tầng lớp cao của nơi này… Nên cậu ngoan ngoãn đứng yên để tùy đối phương quan sát…
Đường nhìn nóng bỏng của Blade ghim trên từng tấc da tấc thịt trần trụi của cậu… Chót cùng dừng lại tại bộ phận giữa đôi chân thẳng tắp, khóe môi y nhẹ nhàng nhếch lên…
Cậu tưởng y định phun lời thô tục mang tính chất trêu ghẹo nào đó bèn hơi căng mình theo bản năng… Người đàn ông thu tầm mắt, dừng tại đôi mắt bị tóc mái che khuất của cậu, nói khẽ, “Lần sau đừng bày mấy trò ngu ngốc giấu trộm đồ bằng kim loại nữa. Nếu gặp rắc rối hãy đến tìm tôi.” Con ngươi xanh lá yên lặng khắc họa đường nét trên gương mặt cậu…
Đầu cậu nổ “ầm”!
Chưa kịp phản ứng, người đàn ông sau chấn song đã quay đi, phất tay, giám ngục liền đẩy cậu đi tiếp.
Cậu bị đẩy mạnh vào phòng giam bên cạnh cùng Ben. Giám ngục đang có mặt, những kẻ đã ở đây từ trước đều ngoan ngoãn ngồi trên giường, chưa có hành động hay lời lẽ trắng trợn nào, chỉ ngập tràn áp lực nặng trĩu ngấm ngầm của đàn chó hoang trước giờ đi săn.
Cậu nhanh chóng quan sát chỗ ở. Sáu giường, bốn người, góc mù trái phải đều bị che, bốn người ba gầy một béo, hai cao hai lùn, có khả năng tấn công nhất định chỉ có hai kẻ, còn một ông chú thì chưa phán đoán được.
Ben ngửi được mùi tàn ác trong không gian kín bưng u ám này, túm chặt lấy cánh cửa vừa đóng, run lẩy bẩy…
Lý Tiếu Bạch tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi giám ngục ngoài cửa chưa đi, vừa nhanh chóng vận quần áo, vừa suy tính…
Lời người đàn ông tóc đen ban nãy đã tiết lộ ba tin có ích: Một, mọi chuyện xảy ra trong nhà tù này đều nằm trong phạm vi giám sát của y, tốc độ còn rất mau chóng. Hai, trong tình huống phải giải quyết bằng vũ khí, chỉ cần mượn tên y là có thể dẹp. Ba, ngay cả giám ngục cũng phải nể mặt y.
Tổng kết: Nếu không phải cậu đã tìm được chỗ dựa vững chãi, thì chính là gặp phải phiền phức lớn rồi.
“Tiếu… Tiếu Tiếu… Tiếu Bạch!”
Một bàn tay run rẩy nắm tay cậu.
Cậu nhíu mày nhìn Ben. Nhóc này gọi tên cậu mười bảy mười tám lần vẫn trọ trẹ, nhưng nỗi hoảng sợ truyền đến từ bàn tay đang níu cậu làm cơn tức của cậu chùng xuống…
Bốn người trong phòng đã đứng lên, có kẻ nhanh, có kẻ chậm bước về phía các cậu…
“Khửa, Fish! Chúng mày gặp Giáo Hoàng rồi hả? Lão già kia lần này nói gì thế?” Một tên da trắng gầy gò cất tiếng trước nhất, giọng hắn chảy nhớt, con mắt màu lam đục ngầu hằn tơ máu càng tăng vẻ điên rồ của hắn lên khó tả…
Ben dính chặt Lý Tiếu Bạch hơn, nhìn chằm chằm tên da trắng đang đến gần, hỏi líu ríu, “Giáo… Giáo Hoàng là ai?” Không cảnh giác bị một tay da đen thắt bím đầy đầu chộp lấy vai, toàn thân nó rung lên dữ dội!
Tên da đen nhìn nó run rẩy liền cười khằng khặc, tung qua một đấm khiến Ben phải gập người, dạ dày quặn lên kéo theo tiếng thở đứt quãng…
Tên da đen vẫn làm bộ như thân thiết lắm vỗ vai Ben, “Giáo Hoàng chính là Giám đốc, nhớ chưa? Trắng trẻo? Hả?” Vừa nói, tay phải cũng tung thêm hai đấm nữa!
Ben lúc này đã mất cả khả năng nói, bị cánh tay tên da đen chẹt tới nỗi gần như quỳ rạp, chỉ có thể gật đầu lia lịa…
Tên da đen sờ mặt nó, hài lòng bảo, “Ngoan lắm, nhưng mà…” Cong gối thúc mạnh vào khung ngực gầy yếu của Ben! “Mày vẫn chưa trả lời câu hỏi của Jack.”
Đánh vào xương ngực là rất nguy hiểm. Chưa bàn đến tổn thương phổi, ngộ nhỡ xương sườn gãy, cắm vào nội tạng còn gây xuất huyết…
Trong phòng giam lởn vởn tiếng Ben ho thối tim thối phổi… Lý Tiếu Bạch đứng tại chỗ không động đậy.
Qua một lát, Ben còn chưa lấy lại hơi chứ đừng nói gì đến trả lời câu hỏi. Tên da đen mất kiên nhẫn, túm mạnh tóc nó nhấc lên…
“Lão ta nói chúng tôi là rác rưởi.” Lý Tiếu Bạch đột nhiên lên tiếng, “Còn nói Chúa sẽ phù hộ chúng tôi.”
Tên da đen dừng tay, nhìn về hướng cậu.
Tên da trắng gọi là Jack kia bỗng phá ra cười… Những kẻ khác cũng khựng lại, cười theo…
“Lão già Giáo Hoàng vẫn bịp bợm như cũ!”
“Lần nào cũng chỉ mỗi hai câu đó…”
“Thiên sứ trưởng của chúng ta sẽ giương oai diễu võ ngay sau đấy chứ gì?”
“Thằng cha ấy là biến thái thứ thiệt…”
Jack đến trước mặt cậu, áp tới khít khao, gần như đóng đinh cậu lên cửa, hơi thở dồn dập phà lên mặt cậu làm cậu cực kỳ khó ở…
“Mày…”
Jack vừa mới chảy nhớt nhả ra một chữ đã bị tiếng bước chân của giám ngục ngoài cửa cắt ngang!
“No.4444! Ra đây!”
Dãy số này rõ xúi quẩy, cậu nghĩ. Lại thấy giám ngục mở cửa, quắc mắt trừng cậu!
“Gọi mày đấy! Thằng gãy tay! Đi chữa khẩn cấp mau!”
Jack nhanh nhẹn lùi lại, Lý Tiếu Bạch vô thức sờ dãy số trước ngực mình…
No.4444, ra là mình.
Chết chết chết chết, chuẩn thật.
Cậu ra ngoài theo gã. Lúc đi ngang qua vẻ mặt kinh hoàng của Ben, đối diện với ánh mắt cầu cứu từ nó, cậu nhịn nhịn, rốt cuộc nhịn không được bèn thì thầm cực nhỏ, “Nghe lời chúng, có thể đỡ bị thương hơn.”
Thế rồi không quan tâm vẻ mặt phía sau, cậu cúi đầu ra ngoài.
Lý Tiếu Bạch không phải người hòa nhã, thậm chí chẳng biết nói lời dịu dàng, thế nhưng luôn bó tay trước phụ nữ, trẻ con và những kẻ yếu đuối muốn tìm sự bảo hộ ở cậu…
Đây là nguyên nhân người ấy chê cậu chưa đủ tàn nhẫn chăng? Cậu tự hỏi.
Phòng y tế quả thực là thiên đường tại chốn địa ngục này.
Sáng sủa, rộng rãi, thanh lành, tràn ngập vẻ nữ tính, thậm chí còn có một chậu cây xanh xanh.
Tâm trạng nặng nề cả ngày nay của cậu tựa hồ được thả lỏng.
Khi Beyonce đi đến cửa liền bắt gặp một thiếu niên gầy gò đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế, trên cần cổ mảnh khảnh là một mái đầu xù xù, thân thiết ghé cạnh chậu tiểu quỳnh[2] của cô hít ngửi… Giống hệt một con thú con vừa ngoan vừa cảnh giác trong bộ áo tù xám ngắt…
Beyonce buồn cười, toan mở cửa, thiếu niên kia đã quay đầu nhìn thẳng vào cô.
Thính giác nhạy dễ sợ!
Sau khi thấy rõ người ngoài cửa, Lý Tiếu Bạch hơi mất hồn. Beyonce tự nhiên đi vào. Tuy cô không để ý dung mạo mình cho lắm nhưng khá là tin tưởng vào nó.
“Cậu là Lý Tiếu Bạch?” Beyonce giở giở sơ yếu lý lịch của phạm nhân, mỉm cười hỏi cậu.
Cô không gọi cậu bằng đánh số, chất giọng cũng ngọt lịm như nhung, như mật, thậm chí ba con chữ kia phát âm rất chuẩn.
Cậu hơi bồn chồn. Hễ đối diện với phụ nữ cậu luôn bồn chồn, còn có chút vui vui… Tình cảnh thế này rất ít khi cậu gặp.
Không nhận được câu trả lời, Beyonce cũng không giận, bèn khép lại tập tài liệu, chớp đôi mắt sáng, khách sáo nhưng kiên quyết mời hai gã giám ngục ra ngoài.
“Chúng tôi phải băng bó, mời hai vị ra ngoài đợi. Còn phải kiểm tra toàn thân, sau 45 phút sẽ trả đứa bé này cho các vị.”
Lý Tiếu Bạch nín thinh để cô quấn qua quấn lại băng vải, nét mặt ra chiều giận dỗi.
“Sao thế?”
“Tôi không phải đứa bé.”
“Ha ha…” Beyonce liếc sang tập tài liệu đang khép, “Cậu mới mười chín, nhà tù này chỉ có một người nhỏ tuổi hơn cậu thôi. Mà, trẻ con nào cũng thích phủ nhận mình là trẻ con.”
“…” Cậu ngờ ngợ đã nghe những lời này ở đâu đó rồi, nhất thời không phản ứng.
“Sao mà bị thương nhiều thế này?”
“Tai nạn giao thông.”
“Tai nạn giao thông?”
“Ừ, gây tai nạn giao thông mới bị bắt.”
“Nhiều vết thương cả mới cả cũ thế này… Đều là tai nạn giao thông?”
Lý Tiếu Bạch nhìn cô, cảm giác người phụ nữ này hình như thông minh hơn cả vẻ bề ngoài. Nhưng ở một số thời điểm, không nói gì sẽ an toàn hơn…
“Là tai nạn giao thông.”
Beyonce nhìn thiếu niên ẩn nhẫn trước mắt, có cảm giác đau lòng nhàn nhạt trào lên, động tác trên tay cũng dịu dàng hơn, “Phạm nhân có quyền xin khám định kỳ, cậu… lúc nào cần có thể đến đây.”
Cô nói lúc nào “cần”, chứ không phải lúc nào “muốn”.
Cậu cảm nhận ngón tay ấm áp chạm trên da, bỗng thấy đây là một nơi tị nạn thật tốt.
“Tại sao lại cho phép tôi đến khám?”
“Vì cậu bị thương mà.”
Cậu đời nào tin. Nếu là vì bị thương, bị Gabriel “tẩm quất” xong cậu đã được đưa đến đây rồi chứ, làm gì phải kéo dài đến tận hiện tại? Vị thiếu gia tóc vàng kia bị thương được đưa ngay đến phòng y tế là vì được Sói Vàng tuyên bố thu nạp anh ta vào phạm vi thế lực mình. Còn cậu thì đã tiếp cận thế lực nào?
“Beyonce, chị có biết một người đàn ông tóc đen mắt xanh lá rất có thế lực ở đây là ai không?”
“Theo cậu tả… Chắc là Blade?”
“Blade?”
“Anh ta là phó thủ lĩnh phái Bắc. Sao thế?”
“Phái Bắc? Còn có phái Nam?”
“Ừ có, phái Nam là thế lực của Sói Vàng.”
“… Beyonce, chị không giống một bác sĩ tẹo nào.”
“Cậu cũng đâu có giống tù nhân…”
Nếu nói phái Bắc bảo hộ cậu có vẻ không đúng lắm, Blade mới chỉ xem như mời cậu, chưa thể tính là công nhận. Chẳng lẽ thân phận cậu đã bại lộ? Cậu bắt đầu hồi tưởng kỹ lưỡng từng sự kiện đã diễn ra kể từ khi đặt chân vào nhà tù Texas, từng phản ứng của phạm nhân, từng hành vi của giám ngục…
“Beyonce.” Cậu bỗng nhảy xuống giường, cởi áo! “Trên lưng tôi có gì à?”
Beyonce giật cả mình, sau đó khó hiểu kiểm tra nghiêm túc rồi lắc đầu, “Đâu có.”
Đột nhiên cô kêu lên sợ hãi! “A!”
“Gì vậy?” Cậu quay mạnh đầu lại!
“Không ngờ… lưng nhóc khiêu gợi phết à nha” Beyonce vén lọn tóc xoăn nâu lên, đôi mắt nâu nâu nheo lại như mèo tỏ ý khen ngợi.
Cậu chán chường mặc lại áo.
45 phút thấm thoắt đã hết, cậu ngồi trên ghế nghĩ cách thoát khỏi “bữa tiệc chào đón ma mới”…
“Tiếu Bạch, cậu bị tai nạn hồi nào vậy?”
“Ba ngày trước.”
“Ba ngày trước?!” Beyonce cầm phim chụp mà kinh ngạc đến ngây ra… “Nếu bị thương ba ngày trước, vậy… vậy năng lực phục hồi của cơ thể cậu đáng hãi hùng thật đó!”
Lý Tiếu Bạch không lấy làm ngạc nhiên, chỉ ngồi trên ghế, yên lặng nhìn người phụ nữ xinh đẹp đối diện…
“Beyonce, tối nay cho tôi ngủ ở phòng y tế được không?”
“Không được.”
“Tôi bị thương.”
“Lý do này không đủ.”
Cậu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, còn nói nghiêm túc, “Tôi bị say xe.”
Beyonce sững lại, cười váng… Nhịn không được xoa đầu cậu, “Cậu đáng yêu quá đi”
Cậu cự nự, không hẩy ra, chỉ đơn giản bất động như cũ. Nhưng trong đầu chợt nhảy ra một câu hỏi khác!
Nếu như Blade mới chỉ là phó thủ lĩnh phái Bắc, vậy đại ca của phái Bắc là ai?
[1] Fish: Từ lóng trong tù, chỉ ma mới.
[2] Tiểu quỳnh