...............................
Khi Seus Leo vào lớp, Lý Tiếu Bạch đương trầm tư.
Nhằm bảo vệ bức tranh đắt đỏ nhất thế giới mà nhà triển lãm Uffizi lần này hao tâm tổn huyết! Không chỉ đổi mới toàn bộ lính canh kết hợp cùng máy quay trong phạm vi rộng, mà còn tăng cường không biết bao nhiêu là hệ thống bảo vệ, bản thân bức tranh được bảo vệ trong ***g kính ba tầng khóa không thể xâm nhập.
“Bản vẽ hình phẳng nhà triển lãm, tư liệu cài đặt hệ thống bảo vệ, chìa khóa khóa thủ công, mật mã khóa mã, rồi chìa khóa tương tác sinh học cùng mống mắt và vân tay hai quản lý, là những thứ bọn mình cần có.” Tên khốn Lod chỉ có khi sai việc người khác mới trưng vẻ nghiêm trang, giọng điệu lại kiểu nhất định phải thành công, như thể không phải y đang nói đến nhiệm vụ ăn trộm mà có là FBI cũng chưa chắc hoàn thành được mà là tan học nhớ đi mua hai củ khoai tây không bằng…
“Do bên tổ chức sợ mạo hiểm nên các món đồ được phân ra cho quản lý đương nhiệm là Karl de Vinson và quản lý danh dự Seus Leo cất giữ. Bản vẽ hình phẳng và chìa khóa nằm trong tay thiếu gia Leo, do cưng đối phó. Còn tư liệu bảo vệ và mật mã… tự tớ ra tay Hạn là ba ngày, đừng làm tớ thất vọng nhoa Honey”
Ba ngày…
Tiếp cận bằng thân phận bình thường cũng chưa chắc đạt được trình độ thân thiết.
Lý Tiếu Bạch ảo não hết sức. Mục tiêu của Lod là người bình thường, coi như có hy vọng, tại sao cậu lại phải lo bên một tên Mafia chứ?
Vì thật sự không nghĩ ra cách, trong khi Lod đã lên đường, cậu vẫn chỉ đang ngồi thộn mặt ở lớp…
Tiếng rì rầm nói chuyện xung quanh đột nhiên ầm lên cộng với đám đông lao nhao dồn ứ rốt cuộc khiến cậu chú ý.
Ngẩng đầu, cái tên bị cậu tả là “giống rắn” đã tao nhã bước vào, ngồi thẳng vào chỗ hắn.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, bên ngoài lớp bỗng lặng phắc như tờ…
Lý Tiếu Bạch khoanh tay ngồi yên một chỗ nhìn Seus Leo đang đi tới, không tỏ vẻ đặc biệt gì.
Seus đứng trước bàn cậu, kế đó từ tốn kéo ghế, từ tốn ngồi, ánh nhìn như cười như không dõi thẳng vào đôi mắt quen che giấu dưới vành mũ của thiếu niên xinh đẹp trước mặt. Một nhóm người cao to đại để là nhân viên bảo vệ thoắt chốc ào lên giữ chẹn các điểm hiểm yếu quanh hai người.
Cậu nhanh chóng liếc đếm nhân số, rồi lại chuyển mắt dừng ở mặt người đối diện.
Mắt Seus Leo vừa dài hẹp vừa lạnh lẽo như ma cà rồng, màu mắt xám sẫm khó dò hệt như kim loại làm người ta cảm thấy chúng thậm chí sẽ phát ra tia sáng lạnh lẽo trong đêm đen… Có thể đây là nguyên nhân trực tiếp người ta cảm giác tên này giống rắn.
“Cậu Yin Ying?” Seus cong khóe môi theo phép lịch sự, ánh mắt lại không hề mang ý cười, “Hy vọng phát âm của tôi không sai.”
Lý Tiếu Bạch hơi sựng rồi lắc đầu, vẫn nhìn thẳng hắn, phỏng đoán ý đồ hắn.
“Tốt, vậy thì chúng ta nói ngắn gọn.” Seus nhướng mày, chỉnh chỉnh cổ tay áo vest, “Chúng ta bắt đầu trước từ kết luận vậy. Kết luận là: Vô dụng thôi, mất hy vọng đi.”
Lông mi Lý Tiếu Bạch rung rung rất khẽ, mặt vẫn không để lộ biểu cảm.
“Tôi thừa nhận, sắp xếp rất chuẩn, rất tự nhiên, rất rõ ràng.” Seus vỗ tay khen ngợi, “Từ lần gặp gỡ cố ý đầu tiên ở lễ khai giảng… À, để tôi đoán xem, chỗ ngồi ‘trùng hợp’ ngay đằng sau tôi trong hội trường cũng là mua bằng tiền đúng không? Sau đó thì sao? Đánh rắn động cỏ? Dần đám đàn em của tôi một trận ở nhà ăn… Cả trường ai cũng biết chúng là người của tôi, đã biết rõ mà còn dám khua chiêng gióng trống đánh nhau, nói không có mưu đồ làm gì có ai tin? Rồi còn rất nhiều lần sau đó nữa, ở hành lang, ở Hội học sinh, ở nhà ăn cao cấp tôi thường đến… tần suất gặp cậu hình như hơi cao thì phải, thật là nhọc công cậu quá. Người rắp tâm tiếp cận tôi, thủ đoạn không thiếu, cậu vẫn chưa là gì. Nhưng tôi tán thưởng thân thủ và dũng khí của cậu, nên cho cậu một lời khuyên.” Seus giơ một ngón tay trỏ vào thái dương mình, “Chỉ cần gặp một lần, tôi tuyệt đối nhớ mặt. Nếu cậu muốn làm gì xấu, tốt nhất nên biết chùn tay, nếu không dựa vào khuôn mặt trong não tôi, tôi có thể đuổi giết cậu đến chân trời góc bể!”
Người đuổi giết tôi nhiều lắm, Lý Tiếu Bạch nghĩ, còn chưa đến lượt anh.
Sự thờ ơ của đối phương tựa hồ dấy lên lòng hứng thú từ Seus. Hắn thả lỏng khí thế chèn ép, hơi ngả người ra sau, ngạo mạn tựa lưng vào ghế và nheo mắt nhìn thiếu niên đồ đen, “Nói đi, mục đích của cậu là gì? Vì sao muốn tiếp cận tôi?”
Chắc là, bị nhìn thấu rồi.
Nhưng vừa may, lại là cơ hội.
Lý Tiếu Bạch mỉm cười. Trò chơi cút bắt này, thú vị không ngờ.
“Vì sao à…” Cậu thong dong nâng tầm mắt, con ngươi đen láy dõi thẳng vào cái nhìn của đối phương, khóe mắt thấp thoáng ý cười, bờ môi nhạt màu khẽ nhếch, “Đại khái là vì… Tôi thích anh đi…”
Cả đám người trừ Lod đều phun cà phê!
Trong lớp ngoài lớp thoắt chốc chấn động, ngôn ngữ đủ các quốc gia khác nhau rầm rộ huyên náo trong phạm vi bán kính ba mét quanh đương sự…
Seus ngồi nơi trung tâm âm thanh ồn ào ấy ngơ ra một chốc.
Đáp án này không như hắn nghĩ, nụ cười này lại diễm lệ khôn tả, mà phản ứng của thiếu niên lại thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn. Tình huống này thật là…
“Cậu đùa à?” Seus nhíu mày.
“Tôi không đùa.” Lý Tiếu Bạch trả lời bình tĩnh, điềm nhiên, ngó thế nào cũng không thấy giống đang tỏ tình.
Seus làm thinh nhìn chòng chọc cậu một lúc lâu rồi cười khẩy, “Tiếc thật, tôi không thiếu bạn tình bao giờ, cậu còn chưa đủ tiêu chuẩn.”
“Thế ư…” Lý Tiếu Bạch gật đầu tỏ vẻ tiếc nuối, thế rồi đột ngột vươn tay kéo cà vạt Seus, giật mạnh đối phương đến trước mặt.
Vệ sĩ tứ phía rút súng chĩa vào đầu thiếu niên.
“Thử thì biết.” Lý Tiếu Bạch nói tỉnh bơ.
“Cậu…” Nửa câu sau của thiếu gia Leo bị nuốt chửng trong nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt bất ngờ…
Bốn phía la hét thất thanh!
Lần này không chỉ trong ngoài lớp học nữa mà cả hành lang cũng chật ních người…
Lý Tiếu Bạch vẫn giữ tư thế hôn nhau, một tay cầm nòng súng gí trên đầu mình, vặn chốt bảo hiểm đồng thời đập nát xương cổ tay của vệ sĩ cầm súng nhanh như điện xẹt! Trong nháy mắt cướp súng, cậu vừa hôn Seus vừa thành thạo lên đạn, thành thạo xoay tay chĩa súng vào thái dương vệ sĩ!
Lưỡi quét qua hàm trên đối phương, thô lỗ cắn môi thiếu gia Leo, bấy giờ cậu mới đảo mắt nhìn tên vệ sĩ cường tráng bị cướp súng thành ra toát mồ hôi đầy đầu lẫn Seus bị cậu túm cà vạt hôn ướt cả môi. Liếm liếm môi, cậu cười, “Kích thích không?”
Hiện trường im phăng phắc.
Cả đám người trừ Lod, cầm tách cà phê đã phun ra một nửa, vịn tường ngồi bệt xuống đất…
...............................
“Honey, tớ cũng muốn kích thích”
Câu nói trơ trẽn này của Lod đích thị là di chứng ác liệt nhất sau sự kiện cưỡng hôn. Những khía cạnh khác, đều đạt kết quả tốt hơn mong đợi.
Ví dụ, trót lọt bước vào phạm vi thế lực của Seus Leo, làm vệ sĩ kiêm bồ hắn.
Đương nhiên, nói chính xác hơn thì là vệ sĩ kiêm bồ thử việc.
Vì sau khi kết thúc nụ hôn ướt át, thiếu gia Leo đã rút khăn mùi soa ra lau mồm, nói gọn lỏn… “Được, vậy thử xem.”
Cơ mà Lod cho rằng nó là thành tựu rất lớn rồi.
“Phải biết Seus Leo là giai thẳng nha, ấy thế mà bị một nụ hôn của cưng bẻ cong luôn! Hô hô…”
Lý Tiếu Bạch còn kinh ngạc hơn Lod, “Hắn dị tính á? Thế Dylan…”
“Đồ chơi” Lod nhún vai, “Hắn chỉ xxx đàn bà thôi, thiếu niên xinh đẹp thì dùng dụng cụ để chơi đùa, thú tiêu khiển của lũ thừa tiền mà, vì chán chứ không phải vì thích.”
Lý Tiếu Bạch ngoảnh mặt đi, lặng lẽ đè nén sự căm ghét và sát ý trỗi lên từ nơi sâu thẳm trong tâm khảm.
“Èo Sát khí mù mịt” Lod lia mắt nhìn thiếu niên nhoài người cạnh y, “Cưng ghét chuyện này à? Lạ ghê, cưng đâu giống dạng người có tư tưởng đạo đức Để tớ đoán coi, trước kia từng trải qua chuyện gì không hay ho hả?”
Lý Tiếu Bạch ngỡ ngàng, cúi xuống điều chỉnh ống nhòm, “Mắt cậu lúc nào cũng độc thế ư?”
Lod cười phớ lớ, “Bệnh nghề nghiệp”
“Cậu là ăn trộm mà?”
“Là siêu trộm, siêu trộm.”
“Siêu trộm cần phải quan sát người sao? Không phải mục tiêu của cậu đều là vật chết?”
“Phải quan sát người chứ. Mục tiêu tuy chết, người sở hữu mục tiêu lại vô số loại. Có tiền mà ngứa đòn, trộm ngay và luôn có tiền mà không ngứa đòn, hạn chế trộm thôi không có tiền mà lại ngứa đòn, dọa cho bõ ghét loại cuối cùng, vừa không có tiền vừa đáng thương… chấp hành rule no.1.”
“Rule no.1 là gì?” Lý Tiếu Bạch nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
“Không ăn trộm của người già trẻ nhỏ.” Siêu trộm mắt xanh lá vác súng ngắm, trơn tru bắn thủng ống nước trên nóc dinh thự sang trọng phía đối diện.
“Vì họ đáng thương?” Lý Tiếu Bạch nhướng mày.
“Không.” Lod nhanh nhẹn tháo súng, “Vì họ không có tiền.”
Lý Tiếu Bạch yên lặng nhìn y, mắt toát vẻ không tin.
Chiếc điện thoại ngăn chặn hệ thống giữa họ lại vang đột ngột…
Lod nhận nghe lành nghề, “A lô, tổng bộ hệ thống cống nước Carnes xin nghe, xin hỏi có thể giúp gì ngài?”
“Ống nước vỡ? Tầng cao nhất bắt đầu ngấm nước? Tôi hiểu rồi, để tôi chuyển máy cho bộ phận bảo trì và sửa chữa, xin ngài chờ một lát…”
“Đây là bộ phận bảo trì và sửa chữa hệ thống cống nước Carnes, thuyết minh vấn đề xảy ra, thời gian, địa điểm, nội dung, xin để lại địa chỉ liên hệ và mã khách hàng, ấn phím # để kết thúc, nhân viên chăm sóc khách hàng sẽ liên hệ thợ sửa ống và đến trong vòng nửa tiếng. Xin nhắn lại sau tiếng bíp…”
Lod nhấc mi nhìn Lý Tiếu Bạch, rướn qua gí ống nói vào cậu.
Người bị gí điện thoại không tình nguyện cho lắm, há mồm, “Bíp…”
...............................
Lod mặc đồng phục và đội mũ nhân viên bảo trì sửa chữa của công ty cống nước Carnes, mồm nhai kẹo cao su, nách kẹp bảng điều tra hộ sử dụng, tay xách thùng đồ nghề, mặt còn đúng vẻ bực mình thường thấy ở các nhân viên bảo trì sửa chữa, đi vào dinh thự sang trọng của quản lý Karl de Vinson.
“Cái ống nước quái quỷ tự nhiên trở chứng!”
Cô giúp việc ra mở cửa gắt gỏng, Lod bước ba bước thành hai lên cầu thang, “Chúa ơi mẹ kiếp đến cả ngày nghỉ cũng không cho tôi được ngủ nhiều tí đúng không?! Ống nước khu Đông nứt vỏ, van nước khu Tây hỏng… Lũ nhân viên chây lười nghỉ mẹ hết! Có gan nghỉ trưa mà không có gan nghĩ cách sửa sao?! Tổ sư…”
Cô nàng mở cửa bị anh nhân viên cáu kỉnh này hù sợ, chỉ có thể đuổi theo sau đối phương líu ríu đề nghị, “Anh gì ơi, anh gì ơi… Khoan, xin… xin cởi giày… Ngài Vinson thấy dấu giày trên thảm sẽ giận lắm. Hôm nay tôi… tôi mới đến làm việc, không thể phạm lỗi, xin anh… xin anh giúp chút…”
Lod dừng chân, ngoái đầu nhìn cô giúp việc tướng mạo tầm tầm vóc dáng cao cao mặt còn lốm đốm tàn nhang, hỏi, “Cô mới đến làm việc?”
“Phải… phải…”
Lod mỉm cười, “À, thảo nào trông cô lạ thế. Tôi kiểu phổi bò, không dọa cô chứ?”
“Không đâu, không đâu…”
Lod nhìn cô giúp việc mới rõ ràng vẫn rất nhát gừng, bèn xởi lởi vỗ tay đối phương, “Hầy, thả lỏng đi! Cô làm rất tốt.”
“Thật… Thật sao?”
“Đương nhiên, tôi không nói dối đâu” Quý ngài siêu trộm mỉm cười thành ý, “Giờ thì cô dẫn tôi đến chỗ ống nước hỏng đi!”
“A, được, mời đi hướng này.” Cô nữ giúp việc ân cần chạy lên trước dẫn đường.
“Nghe thấy không Honey?” Lod cười hỏi vào thiết bị liên lạc gắn nơi cúc áo đầu tiên.
“Có, nghe rõ.” Lý Tiếu Bạch nấp mình ở tầng cao nhất tòa cao ốc đối diện dinh thự, điều chỉnh máy nghe lén.
“Có cảm tưởng gì không?” Lod vừa hàn huyên vừa lật xem ví tiền mới tiện tay thó của cô giúp việc.
“Cậu là đồ siêu lừa đảo.” Giọng Lý Tiếu Bạch đều chằn chặn.
“Ối Tớ không hỏi trình độ cảm tưởng sâu xa như vậy đâu” Rút thẻ căn cước trong ví ra, Lod trả tất cả thứ còn lại về chỗ cũ, “Mọi nhân viên ở đây đều có thẻ thông hành chuyên dụng, cô kia là nhân viên vệ sinh, chắc có thể vào được thư phòng ngài quản lý.”
Lý Tiếu Bạch nhìn máy quay, “Lại còn là người mới đi làm, chưa quen thuộc với nhân viên làm lâu, chính là lựa chọn thích hợp nhất để ngụy trang.”
“Bingo.” Lod hôn chụt tấm ảnh trên thẻ căn cước một cái, “Cô Jenny, nhờ cả vào cô”
“Nhưng cậu phải trộm thẻ ở đâu? Vừa rồi không lấy được à?”
“Ờ, không có trong ví, chắc để đâu đó trong người.”
“Để trong người thì không trộm được?”
“Honey, phụ nữ là sinh vật vô cùng nhạy cảm Nhất là chỗ ý ý và chỗ ý ý…”
“… Chung quy cậu tính sao?”
“Hờ hờ Chờ coi nha! Tiếp theo là màn trình diễn lóa mắt của tớ!”
Lod nhanh chân đuổi theo cô giúp việc Jenny đã đi xa, vừa cao giọng gọi đối phương, vừa xẹt nhanh tay trái ra sau gáy cô!
Jenny chẳng hay biết gì, mở cửa tầng nhà cao nhất, vừa trình bày tình hình vừa bước nhanh vào trong.
Mà Lod đi sau cô nhẹ nhàng mở lòng bàn tay, mỉm cười nhìn sợi dây vàng tinh xảo.
“Cô này, tôi vừa nhặt được món đồ này ở hành lang, chắc là của ai đó trong nhà?” Lod giơ sợi dây chuyền vừa trộm từ cổ Jenny, “Nhìn có vẻ đắt phết…”
“A! Là vòng của tôi!” Cô giúp việc sờ sờ chiếc cổ trống không, vội vàng đưa tay qua muốn lấy, lại bị Lod tỏ vẻ không tin đẩy ra.
“Không phải chứ? Sao lại vừa khéo nhặt được vòng của cô? Nè, đừng nói là cô…” Lod chau mày.
“Không! Là của tôi thật! Thật đấy!” Cô giúp việc lắc đầu quầy quậy phân trần. Người bình thường đều sợ bị oan, huống chi người mới vừa vào làm, bị nghi ngờ đạo đức là thôi xong.
Trước sự biện bạch cấp thiết của đối phương, thợ sửa ống Lod tựa hồ đã lung lay nhưng vẫn cẩn thận nói, “Nói mồm bằng hòa, để tôi giao cho ngài Vinson chủ nhà đi.”
“Nhưng ngài Vinson mai mới về…”
“Đùa hả? Tôi đâu có rỗi đợi đến ngày mai!” Lod vùng vằng.
Cô giúp việc khó xử nài nỉ, “Sợi… Sợi dây chuyền rất quan trọng với tôi, có thể nhờ anh trả tôi được không?”
“Sao mà được?! Tôi đâu biết nó có phải của cô thật không. Ngộ nhỡ bị cô mạo danh thó đi, người mất thật tới tìm tôi thì tôi ăn nói kiểu gì?” Lod trưng vẻ mặt mình xui xẻo bị vướng vào phiền hà.
Cô giúp việc càng lo lắng hết sức, “Thế… Thế… Vậy… Hay là tôi đưa anh thẻ căn cước, anh ghi lại hoặc sao lại một bản, vậy là có bằng chứng tôi đã nhận vòng, anh không cần phải gánh trách nhiệm, vả lại sau này mà có vấn đề hay nghi hoặc gì đều có thể tìm tôi xác nhận.”
“Ừ… Cũng phải ha.” Lod gật, “Cô tên gì?”
“Jenny… Jenny Hein.” Cô giúp việc luống cuống tìm ví, “Cho anh xem thẻ căn cước của tôi… Khoan… Ơ? Lạ thật… Rõ ràng để trong ví mà… Anh chờ chút, tôi sẽ tìm… Không, hay quên ở nhà rồi… Kỳ thật đấy…”
Lod dần lộ vẻ mất kiên nhẫn, khoanh tay ngờ vực đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm Jenny vừa quýnh vừa xấu hổ tới mức toát mồ hôi. “Tôi nói này, cô Jenny… Coi như thôi, tôi cầm về công ty, bao giờ ngài Vinson về, cô đi cùng ngài ấy đến xác nhận đi.”
“A, xin đừng đi! Thế sao được? Ngài Vinson bận rộn sẽ không đến công ty nhận dây chuyền với tôi đâu, dù có thông qua chủ quản cũng lâu lắm…” Jenny hoảng tới độ sắp khóc đến nơi.
“Nhưng cô không có bằng chứng gì đưa tôi, thử hỏi tôi còn cách gì? Bằng không… Giờ cô không có giấy tờ chứng nhận nào khác ngoài thẻ căn cước ư? Hộ chiếu hay gì đó đại loại thế.”
“Ừm… Ừm…” Jenny nghĩ ngợi một lúc, bỗng tỉnh ngộ lấy thẻ kẹp trong áo lót, “Đúng rồi, còn đây! Thẻ nhận dạng được không? Cũng có tên, ngày sinh và ảnh nè.”
“Thẻ nhận dạng à?” Lod cau mày, “Cái này à? Không có hiệu lực pháp lý…”
“Không, anh không biết đấy thôi, thẻ nhận dạng ở đây đều làm riêng, trên thẻ có mã vạch và ID thị dân tương ứng, đăng nhập máy tính là tra được ngay, anh yên tâm!” Cô giúp việc sợ thẻ này cũng vô dụng bèn cuống quýt giải thích.
“Hừm… Ờ, thôi được rồi, giờ tôi sẽ gửi fax cho công ty.” Rốt cuộc Lod không bằng lòng cho lắm mà nhận tấm thẻ, trả dây chuyền cho Jenny.
Cô giúp việc thỏa mãn cầm sợi dây chuyền, thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, Jenny thân mến, tôi qua đằng kia gửi fax cho công ty cống nước, cô kiếm cái bàn nào điền vào đơn bảo trì sửa chữa rồi rót cho tôi một tách cà phê được chứ?”
“Tất nhiên! Tất nhiên!” Jenny quýnh quáng nhận đơn và cẩn thận cất sợi dây chuyền trở về, chạy vội ra ngoài.
“Hờ Nhét trong bra Cô nàng này thật cá tính… Bảo sao tìm hoài không thấy…” Còn lại một mình Lod đứng ở tầng thượng, hai ngón tay kẹp tấm thẻ, miệng cười cười, “Honey, thấy màn trình diễn hôm nay sao?”
“…” Lý Tiếu Bạch theo dõi từ xa hít một hơi thật sâu, “… Tuyệt.”