Dĩ Giao Chi Tình

Chương 1: Chương 1

Hôm nay là một ngày đẹp trời nhất trong tháng, ánh nắng đủ ấm cũng không gắt như mọi lần nên đoàn làm phim cũng nhanh quay xong phân cảnh cuối cùng của bộ phim truyền hình "Hồng nương thất" sau bao tháng làm việc cực lực dưới thời tiết khắc nghiệt giữa những vùng khác nhau để cho ra đời sản phẩm tốt nhất.

Nói đến đoàn làm phim " Hồng nương thất" này thì không ai không biết vì chiến thuật quảng bá cũng như quy tụ được dàn diễn viên hạng A.

Bên cạnh đó, được chỉ đạo bởi Khương Vỹ - Đạo diễn nổi tiếng nhất nhì của giới giải trí cùng nguồn vốn hùng hậu từ các công ty tài trợ.

Tuy chưa công chiếu trên màn ảnh nhưng có thể thấy được mức độ chờ mong của khán giả truyền hình đối với bộ phim lần này.

Phía bên trong phòng thay phục trang, Lý Giao Viên ngồi trước bàn trang điểm vừa bấm điện thoại vừa để nhân viên hỗ trợ tẩy trang.

Nhắc đến cái tên Lý Giao Viên không ai không biết, nàng gia nhập làng giải trí gần hai mươi năm, mỗi nhân vật nàng diễn điều đi vào lòng người và nhận được rất nhiều lời khen từ các chuyên gia cũng như khán giả, nên nói tên Lý Giao Viên xuất hiện trên bảng các giải đề cử cuối năm là không ngoa chút nào.

Lý Giao Viên không chỉ nổi tiếng về diễn xuất cùng tính cách thân thiện, nàng còn được mọi người ngưỡng mộ vì vẻ đẹp tự nhiên không chỉnh sữa phẫu thuật thẩm mỹ, chiều cao hơn một mét bảy là con số mà ai cũng phải mơ ước cùng dáng người mảnh khảnh nhưng toát ra được khí chất của một phụ nữ thành thục và có một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước đã lên tiếng khẳng định sắc đẹp của nhất tỷ Lý Giao Viên rằng < Trong suy nghĩ của tôi, Lý Giao Viên là một người phụ nữ mà cô ấy có thể khoác lên người tất cả các loại trang phục từ cổ điển đến hiện đại vì nét đẹp cùng phẩm chất cao quý toát ra từ nội tâm của cô làm cho những nhà nghệ thuật chúng tôi cảm nhận được sự tinh tế và sâu sắc của tác phẩm mà khó có một người mẫu nào có thể hoàn thành được cả hai điều ấy>, và tuy đã ngoài ba mươi lăm nhưng khó ai phát hiện được một chút nếp nhăn trên gương mặt trắng hồng mịn màng của nàng nên cũng giúp các chuyên gia trang điểm dễ chịu hơn khi không phải dùng nhiều lớp phấn như những cô diễn viên khác.

Có thể nói Lý Giao Viên là một diễn viên thực lực cực phẩm của làng giải trí hiện tại dù cô đã yên bề gia thất.

Trợ lý Tiểu Cảnh sau khi xử lý xong vài chuyện liền chạy vào phòng thay đồ ngồi ngửa đầu trên ghế sofa kế bên than vãn: " Cuối cùng cũng quay xong rồi.

Thật là mệt chết đi được"

Lý Giao Viên vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại mà cười " Em có phải đứng ngoài nắng, chịu mưa đội gió quay đi quay lại quay ngày quay đêm như chị không mà ở đó còn than"

Tiểu Cảnh ngẩn đầu lên nhìn chằm chằm vào Lý Giao Viên mang vẻ mặt xua nịnh như tiểu bạch kiểm " Đúng đúng, nữ vương đại nhân của em, à mà không đúng phải là của vạn người là khổ cực nhất.

Nói đi cũng phải nói lại, bộ phim lần này đúng là có rất nhiều người chờ đợi nha kể cả giới chuyên môn cũng đánh giá không kém.

Theo thống kê của Tiểu Lý thì fan của chị đã tăng lên rồi đấy » - Vừa nói cô vừa đưa cho Lý Giao Viên xem số lượt người theo dõi tăng nhanh chóng trên trang quản lý cá nhân.

Lý Giao Viên nhìn con số rồi nở nụ cười tươi, lúc này cũng vừa tẩy trang xong nàng cám ơn chuyên viên và mọi người theo thói quen rồi chuẩn bị ra về.

Lý Giao Viên vừa bước ra cửa phim trường liền bị bao quanh bởi fan hâm mộ, từ ngày khai máy đến khi đóng máy, fan hâm mộ luôn luôn đứng trực chờ để được gặp thần tượng cũng như chụp lại khoảnh khắc đóng phim hay sinh hoạt hằng ngày của họ, thậm chí may mắn họ còn có thể chụp hình chung và xin chữ ký.

« Giao Viên, Giao Viên, chúng em yêu chị »

« Chúng em sẽ ủng hộ phim của chị »

« Chị ơi, chị mệt không? »

« Chị ơi, chị uống nước này bồi bổ sức khỏe nha chị? ».

truyện kiếm hiệp hay

Lý Giao Viên được bảo vệ trong vòng vây của vệ sĩ và fan hâm mộ, từng lời nói ủng hộ, khích lệ và quan tâm của fan nàng điều ghi nhận cũng như việc fan tặng thực phẩm hay nước uống bổ dưỡng nàng cũng điều vui vẻ nhận lấy và nở nụ cười thân thiện cám ơn.

Có thể đối với một số diễn viên thì fan hâm mộ chỉ cần đối tốt, nở nụ cười thân thiện một chút là được nhưng với Lý Giao Viên thì lại khác, nàng xem fan như bạn bè mà đối xử, như chị em mà tiếp đãi.

Nên đó là lý do sau mười chín năm lăn lộn trong giới giải trí mà lượng fan của Lý Giao Viên chỉ tăng không giảm và không chỉ là những người trẻ tuổi trong ngoài nước mới yêu thích nàng mà cả những bậc trung niên luôn đúng đúng giờ chờ xem phim nàng đóng.

Trong làng giải trí hiện tại, Lý Giao Viên chính là nữ hoàng màn ảnh được nhiều người ca tụng bậc nhất.

Sau một hồi vật vã từ phim trường về nhà, Lý Giao Viên cũng được yên vị trong nhà của mình.

Vừa vào nhà mùi thơm thoang thoảng của thức ăn từ nhà bếp bay đến, nàng mỉm cười « Em về rồi » vừa nói Lý Giao Viên thay đôi dép lê màu tím nhạt bước vào trong.

Bỗng nhiên lúc ấy có một chiếc bóng nhỏ xinh nhào vào lòng nàng dụi dụi "Mẹ về rồi, mẹ mệt không? "

Lý Giao Viên cái đầu quả nấm của cô con gái "Mệt chứ nhưng về nhà nhìn thấy con mẹ không còn mệt nữa.

Hôn mẹ cái nào "- Rồi nàng cúi người để cho cô bé dễ dàng hôn lên má mình.

" Hai mẹ con vào ăn cơm nào " - Phác Hy đang dọn bàn ăn nhìn thấy cảnh mẹ con tình cảm thì mỉm cười rồi gọi cả hai vào ăn.

Nghe tiếng gọi, cô bé nắm tay kéo Lý Giao Viên tiến về phía bàn ăn, sau đó cô bé tự động an vị ở chỗ ngồi quen thuộc của mình, cầm lấy chiếc muỗng nhìn ba mẹ của cô bé.

Phác Hy cười hài lòng "Cả nhà ăn cơm thôi, Hoan Hoan ăn ngon nhé "

Sau lời nói của Phác Hy, bé con nhìn bàn ăn toàn những món bé thích mà bắt đầu càng quét.

Lý Giao Viên nhìn cô bé rồi nhìn sang người đàn ông bên cạnh – Phác Hy chính là người đàn chồng lý tưởng hội tụ đủ những tiêu chuẩn của biết bao cô gái như ngoại hình điển trai lại có tiền, có nhà, có xe và đặc biệt là chung thủy đang ngồi bên cạnh nàng, chăm sóc cho nàng và con gái nhỏ của hai người.

Lý Giao Viên gắp một miếng sườn nhỏ vào chén của Phác Hy, dịu dàng nói "Anh cũng ăn đi ".

Một nhà ba người cùng nhau ăn bữa ăn tối trông rất hạnh phúc.

- -----------------o0o-------------------

New York, thành phố mang danh không bao giờ ngủ hiện tại đã là ba giờ chiều.

Tập đoàn đa quốc C.W nổi tiếng về các lĩnh vực thương mại điện tử, bất động sản là một trong những công ty có quy mô cạnh với các thương hiệu lớn trên thế giới như Samsung, LG hay RE/MAX.

Đồng thời, nó cũng là một trong những đối tác quan trọng của một số công ty tài chính toàn cầu như Barclays.

Tập đoàn C.W có thể xem là một trong top hai mươi nơi khởi nghiệp ước mơ của nhiều bạn sinh viên trẻ.

Tại phòng hội nghị ở lầu mười lăm của toàn nhà C.W đang diễn ra cuộc đàm phán giữa hai công ty event lớn, không khí vô cùng khốc liệt và căng thẳng.

Hai bên dường như luôn dùng thuật ngữ chuyên ngành, từ ngữ sắc bén để đưa ra những ý tưởng độc đáo tốt nhất và cũng muốn công kích đối phương vì hai bên điều biết nếu như có thể hợp tác với C.W thì doanh thu cũng như tiếng tâm trong ngành sẽ càng đi lên.

"Được rồi "- Giữa lúc chiến trường căng thẳng thì một giọng nữ nhẹ nhàng cất lên, tuy giọng điệu không mạnh cũng không nhẹ nhưng khiến mọi người phải im lặng và ngước nhìn.

Một cô gái chừng hai mươi lăm, một thân váy công sở trắng của hãng Dior toát lên sự thanh nhã đối lập với gương mặt ngũ quan thanh thuần tiêu chuẩn đậm chất Á Đông được trang điểm nhẹ với tông màu đỏ quyến rũ, đôi mắt được kẻ sắc nét làm đôi mắt phượng càng thêm sâu sắc, mái tóc xoăn dài màu nâu đỏ thả nhẹ bên vai.

Tuy là đối lập giữa lối chọn trang phục và trang điểm nhưng ở một khía cạnh nào đó người khác vẫn có thể dễ dàng nhận ra sự hài hòa một cách tự nhiên không gượng ép, cô đẹp không sắc sảo nhưng lại khiến người e sợ chỉ vì lãnh khí phản phất xung quanh bản thân cô gái.

Dĩ An ngồi nơi cao nhất trong phòng hội nghị đón nhìn ánh mắt của những người khác rồi cô nhấc tách trà thưởng thức một lần cuối rồi nhẹ nhàng nói "Event lần này của C.W sẽ giao cho bên công ty M.K "

Câu nói vừa kết thúc, người đại diện phía bên M.K vui mừng "Cám ơn Dĩ phó tổng, bên chúng tôi sẽ cố gắng hết sức "

Dĩ An lại chỉ nhìn bao quát một lần rồi bước ra khỏi phòng hội nghị, không ai biết trong lúc đó cô đang nghĩ gì.

Thời tiết ở New York hiện tại là khoảng mười hai độ nên Dĩ An mặc chiếc áo khoác burberry để giữ ấm.

Sau khi dự họp trở về cô luôn đứng bên chiếc cửa sổ sát đất thâm trầm nhìn ra bên ngoài.

" An, trà của em xong rồi " - Thư ký Sam nhìn bóng lưng của Dĩ An rồi đặt tách trà xuống bàn làm việc.

"Em cám ơn.

Cũng trễ rồi, chị về trước đi " - Dĩ An vẫn không xoay người lại, cô vẫn nhìn thẳng xuống phía dưới đường phố chuẩn bị lên đèn của thành phố New York, đôi lúc cô thầm nghĩ phải cám ơn tổng giám đốc đã nhường lại căn phòng có cảnh đẹp như thế này cho cô.

Thư ký Sam bước đến bên cạnh Dĩ An mà thở dài "Em đấy, tính tháng này định vào bệnh viện mấy lần nữa đây? Còn nữa, mặt lạnh như vậy cho ai xem? "

« Sống trong thế giới này giống như chúng ta đang sống trong khu rừng nguyên thủy nhất.

Nơi đó có rất nhiều dã thú, chỉ cần chúng ta không chú ý thì chúng sẽ cắn xé ta ra từng mảnh nên chúng ta phải học cách sinh tồn ở nơi đầy dã thú và phải trở thành thủ lĩnh của những con dã thú ấy thì mới có thể sống bình yên được.

Chị hiểu không?" - Cuối cùng Dĩ An cũng quay lại nhìn Sam, cô bỏ đi nét lạnh lùng trên gương mặt mình, cũng chỉ có vài người làm cô bỏ đi lớp mặt nạ ngụy trang cho bản thân và Sam là một trong số đó "Cơ mà chị nói nhiều quá đấy Sam "

"Em...chị không nói em nữa " - Thư ký Sam vẻ mặt cam chịu đành nói như vậy nhưng có bao giờ cô bỏ được đứa em gái ngang hông này đâu.

Cô nhớ lần đầu tiên gặp Dĩ An là bảy năm trước ở một con đường nhỏ tại New York trong cơn mưa tầm tã, lần gặp đầu tiên đó khiến cô không thể nào quên.

Bởi vì, lúc ấy Dĩ An nằm ngất dưới cơn mưa đó, trên người có rất nhiều vết thương, máu chảy từ cánh tay phải và vùng bụng khiến cho mùi máu tanh nồng nặc, quần áo nhiễm đỏ thẫm thì rách chỗ này, kéo chỗ kia trông chẳng khác gì một người chết.

Nó khác xa với hình ảnh của một cô gái hai mươi bảy tuổi trưởng thành, tiêu soái nhưng vô tình trong bộ vest được thiết kế sang trọng như hiện tại.

" Em cám ơn chị, Sam " - Lời nói của Dĩ An đánh thức Sam ra khỏi ký ức mà trở về với hiện tại.

"Em bị gì sao? Lại bệnh à? Sao tự nhiên lại nói cám ơn? "- Câu cám ơn của Dĩ An làm cô ngạc nhiên.

"Nếu bảy năm trước chị không cứu em, đưa em về nhà chị, chăm sóc cho em và ủng hộ em thì đã không có em ngày hôm nay rồi.

"- Lời nói này của Dĩ An là thật lòng, đã lâu lắm rồi sống trong cảnh ngươi gạt ta ta gạt ngươi cô cũng phải từ bỏ đi bản chất thiện lương của mình mà mang cái mặt nạ nặng nề đó.

"Hiazz...!Con bé này, gặp được em rồi giúp em xem như đó là duyên phận của chị em mình.

Chỉ là đôi khi chị thật muốn quay lại lúc trước, không cho em đi theo Chủ tịch như vậy có lẽ em sẽ không như bây giờ " - Sam đau lòng nhìn cô gái đang đứng ngạo nghễ trước mặt mình nhưng liệu có ai thấy được con người bên trong của cô yếu đuối thế nào dù sao cô cũng là một người con gái mà thôi.

Dĩ An tiến đến ôm lấy vai Sam – người mà cô có thể tin tưởng ở hiện tại "Em hiện tại rất tốt, chị đừng lo.

Theo Chủ tịch em học được rất nhiều điều "

"Không thể từ bỏ sao? " - Tuy hỏi nhưng cô đã biết trước câu trả lời.

Sống chung bảy năm không phải cô không biết chuyện quá khứ của Dĩ An, chỉ là cô vẫn còn chút hy vọng Dĩ An từ bỏ thù hận để trở thành một cô gái bình thường.

"Không thể.

Em phải lấy lại những thứ vốn dĩ thuộc về em " - Dĩ An lắc đầu mỉm cười trả lời nhưng giọng nói đầy sự kiên quyết.

"Hiaz..." - Sam thật sự không thể nói được gì nữa

Dĩ An cầm tách trà trên bàn đã nguội từ lúc nào nhưng vẫn đưa lên môi nhấp một ngụm, cô chuyển hướng nhìn ra cửa sổ nơi bóng tối đã thay cho ánh nắng chói chang ban ngày và trong đêm đen ấy những ngọn đèn đang sáng có thể là con đường cứu sống một số phận khác trong xã hội nghiệt ngã này giống như cô.

Đặt tách trà xuống bàn, Dĩ An nhẹ giọng nói "Đến lúc em quay trở về rồi "

- ----------o0o------------

Sân bay quốc tế thành phố H mỗi ngày luôn đón hàng trăm chuyến bay đến cũng như đi, nó cũng trở thành nơi chia ly của rất nhiều gia đình hay những đôi tình nhân.

Dĩ An một thân diện trang phục đơn giản quần tây đen cùng áo sơ mi cổ trụ màu trắng phối với áo khoác theo phong cách military đứng giữa dòng người, gương mặt xinh đẹp bị che khuất bởi chiếc kính mát Gentle Monster vẫn không tránh khỏi sự dòm ngó của vài hành khách lướt qua.

Dĩ An nhìn mọi người xung quanh mình nào là tiếng thút thít khóc của những đôi tình nhân, tiếng dặn dò của người thân, cô chỉ nở nụ cười trào phúng rồi bước ra khỏi dòng người đông đúc ấy.

"Tiểu thư, cô đã về " - Một người đàn ông trung niên ngoài ngũ tuần, mặc tây trang cung kính cúi chào Dĩ An.

"Uhm.

Từ thúc khỏe "- Dĩ An khẽ cúi gật đầu đáp lễ rồi nhìn sang chàng trai vẫn đang im lặng phía bên cạnh.

Thấy Dĩ An nhìn đến mình, chàng trai lấy điện thoại trong túi ra và bấm một dãy số, sau đó cung kính đưa cho cô "Tôi là Tường, Chủ tịch muốn nói chuyện với cô "

Dĩ An không biểu cảm nhận lấy điện thoại "Vâng, Chủ tịch "

Đầu dây bên kia truyền đến giọng của một lão nhân " Ann, ta sẽ không quản chuyện con muốn làm gì ở thành phố đó nhưng con nên nhớ nguyên tắc làm việc của ta."

"Vâng, con đã biết "- Dĩ An nhẹ nhàng trả lời

Lão nhân tiếp tục cười "Tường sẽ bảo vệ con.

Mong con sẽ sớm trở về bên cạnh ta, giữ sức khỏe"

"Người cũng thế, giữ sức khỏe" - Dĩ An nói xong, chờ bên kia kết thúc cô liền trả điện thoại cho Tường rồi ngồi vào chiếc xe Aston Martin Rapide đang đỗ phía trước.

Xe chạy trên đường lớn, không khí trong xe khá yên tĩnh, khuôn mặt Dĩ An vẫn không biểu cảm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó ngữ khí vẫn nhẹ nhàng "Ghé chỗ họ trước "

"Vâng " - Từ thúc vừa nghe chỉ thị của Dĩ An liền quay đầu xe hướng đến nơi cô nói.

- -------------------------

Lần đầu Dan viết truyện hy vọng mọi người sẽ thích và cùng lọt hố này với Dan.

*hí hí*

Nếu có sai sót mong mọi người bỏ qua và nhắc nhở nhé..