Dương Tử Mi cũng bước xuống xe và ngẩng mặt nhìn Long Trục Thiên. Khi ánh mắt anh chạm vào ánh mặt cô. Sự lạnh lùng kia cũng biến đâu mất, cứ như tuyết dần tan khi gặp ánh nắng mặt trời vậy. - Đưa con bé cho em, em phải vào nhà rồi. Dương Tử Mi tránh đi ánh mắt tràn đầy tình cảm kia, vừa nói vừa giơ tay đón lấy Dương Tử Hi và để đầu của cô bé tựa nhẹ lên vai mình. - Em chờ chút đã. Long Trục Thiên gọi cô lại, sau đó với người vào trong xe lấy ra một chiếc hộp còn mới toanh đưa cho cô nói: - Của em nè! Đó là một chiếc hộp điện thoại Nokia. Dương Tử Mi ngạc nhiên nhìn anh. - Tặng em, vậy tiện liên lạc hơn. Long Trục Thiên thản nhiên nói. - Em tự mua cũng được mà, em cũng có tiền. Dương Tử Mi lắc đầu từ chối nói. - Em cứ mua của em còn anh thì vẫn cứ tặng thôi. Đừng khách sáo. Long Trục Thiên cố chấp nói. Dương Tử Mi vừa nghĩ vừa khẽ liếc Long Trục Thiên một cái. - Nhận đi mà. Thấy cô vẫn không chịu nhận món quà anh tặng, Long Trục Thiên có chút đau lòng nói. Thấy dáng vẻ tội nghiệp của anh lúc này, tim Dương Tử Mi bỗng nhiên đau như cắt. Đoạn, cô cũng đưa tay nhận lấy chiếc điện thoại kia. Thấy cô đã chịu nhận quà. Long Trục Thiên vô cùng vui mừng. Anh không che giấu nỗi sự vui mừng trong lòng, cả gương mặt anh như bừng sáng, một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên môi anh. Dương Tử Mi phát hiện, khi cười, hai bên khóe miệng anh còn có hai đồng điếu nhỏ rất dễ thương nữa. Nụ cười rạng rỡ như hoa mùa xuân kia của Long Trục Thiên khiến Dương Tử Mi ngẩn ngơ. Dương Tử Mi vốn đã qua rồi cái thời đam mê các chàng trai đẹp, nhưng lúc này đây cô cứ ngẩn ngơ nhìn nụ cười rạng ngời và đẹp trai kia của Long Trục Thiên. Nụ cười đó khắc sâu vào tim và đọng mãi trong tâm trí cô. Nhưng, nụ cười kia cũng biến mất rất nhanh, chỉ tồn tại vài giây thôi. Dương Tử Mi cảm thấy hình như cười là một món hàng xa xỉ đối với anh vậy. Đương nhiên, lúc không cười, anh cũng rất đẹp trai. Sự đẹp trai lạnh lùng đặc biệt. Nét đẹp lạnh lùng đó của anh không phải là sự lạnh lùng giả tạo như các chàng trai khác mà là sự lạnh lùng toát ra từ bản chất lạnh lùng vốn có kia của anh. Tuy không thể dùng thiên nhãn để nhìn thấy được thân phận và gia cảnh của anh, nhưng Dương Tử Mi cũng có thể đoán biết được phần nào cuộc sống cũng như những gì mà anh trải qua thông qua nét mặt của anh. Nét mặt của anh cho thấy, anh không khác gì một vị vua hùng bá thiên hạ, chỉ là con đường đăng cơ của anh gặp rất nhiều trắc trở và cũng lắm hiểm nguy. Nghĩ đến những khó khăn, nguy hiểm mà anh phải trải qua, Dương Tử Mi bất giác thấy tim mình đau nhói. - Anh đi đây, nhớ gọi điện thoại cho anh. Tối nay không ngủ với em được. Long Trục Thiên nhìn Dương Tử Mi nói. Nghe thế, lòng thương cảm mà cô dành cho anh lúc nãy cũng tan biến đâu mất. Cô chỉ liếc anh một cái. - Anh đi đi, em cũng phải vào nhà. Trừng mắt nhìn Long Trục Thiên xong, Dương Tử Mi quay người ẵm em gái vào nhà. Thấy cô đã lên lầu, Long Trục Thiên cũng ngồi vào xe và lái đi. Nghe tiếng xe dần đi xa, Dương Tử Mi cảm thấy có chút lạc lõng. Vào đến nhà, thấy Dương Tử Hi đang ngủ say, bà nội cô liền chạy đến hỏi: - Tử Hi sao lại ngủ rồi? Con bé này thật là, mê chơi quá. Mười tuổi rồi mà còn để chị ẵm như thế. Cháu gái à, con mệt lắm không? - Nội ơi, con không mệt. Tử Hi mệt quá nên con mới bảo nó ngủ một chút đấy ạ. Để con ẵm con bé vào phòng. Dương Tử Mi khẽ cười nói.